Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 183: Giống như đã từng quen biết Lục Sương Hà

Cơ hồ ngay lúc Trọng Huyền Thắng lên tiếng, Khương Vọng đã lao ra ngoài cửa.
Tay phải chập chỉ thành kiếm, khuấy động mây tía.
Người ngoài cửa tựa hồ vội vàng không kịp chuẩn bị, vô thức ngưng ra một mặt trọng thủy thuẫn, ngăn ở trước người.
Nhưng mà kiếm khí phun trào, giọt nước nặng như đá bắn ra bốn phía.
Tay trái Khương Vọng thò vào, một đóa diễm hoa mở tại đầu ngón tay, cũng mở ở trước mặt người đó.
Hết thảy nói thì chậm, kỳ thật rất nhanh.
Thập Tứ cùng Trọng Huyền Thắng chỉ chậm một bước đi ra ngoài, Khương Vọng đã chế phục đối thủ.
"Trọng Huyền Tín?" Trọng Huyền Thắng nhíu mày.
Bị Khương Vọng lấy diễm hoa ép trước mặt, không dám động, chính là Trọng Huyền Tín.
Gã có mũi ưng khiến người ấn tượng khắc sâu, nhưng lúc này nào còn nửa điểm kiệt ngạo.
Nhìn thấy Trọng Huyền Thắng, gã bịch một tiếng quỳ xuống: "Thắng ca, là ta tới bồi tội với huynh."
Thấy gã như vậy, Khương Vọng mới lật tay nắm diệt diễm hoa, trầm mặc đứng đó.
Không cần biết thái độ Trọng Huyền Thắng thế nào, tối thiểu ở ngoài sáng, hiện tại hắn là môn khách Trọng Huyền Thắng. Có một số việc để Trọng Huyền Thắng quyết định.
Cảm nhận được khí tức nóng rực kia biến mất, mồ hôi lạnh trên trán gã nhỏ xuống.
Cho đến lúc này, gã mới hiểu ra chênh lệch với Khương Vọng thế nào. Mới hiểu ra vì sao Trọng Huyền Thắng khăng khăng chọn Khương Vọng cùng y vào Thiên Phủ bí cảnh.
"Bồi tội gì? Ta không rõ." Trọng Huyền Thắng híp mắt hỏi.
Trọng Huyền Tín quỳ trên mặt đất, nước mắt nói đến là đến: "Đều do đệ đệ nhát gan, không nhịn được bị hù dọa. Bị người ta uy hiếp một trận, nên đối nghịch với Thắng ca. Đệ đệ biết sai, Thắng ca muốn đánh muốn phạt thế nào, đệ đệ đều nhận!"
"Ai mà to gan như vậy, dám uy hiếp người Trọng Huyền gia ta?" Trọng Huyền Thắng đè ép thanh âm, lập tức lên uy phong.
"Là... Là..."
Trọng Huyền Tín giật nảy mình, nhưng từ đầu đến cuối không dám nói ra cái tên kia.
"Không muốn nói thì trở về đi."
"Trọng Huyền Tuân! Là Trọng Huyền Tuân!" Trọng Huyền Tín cắn răng một cái, hung dữ nói: "Người này lòng dạ chật hẹp, tính tình ác độc. Hắn không để ý thân tình, ghi hận trong lòng Thắng ca, nghĩ hết tất cả biện pháp nhằm vào ca."
"Nói bậy! Tuân ca ta sao lại là loại người này?" Trọng Huyền Thắng nghiêm mặt nói: "Ngươi không thể ngậm máu phun người!"
Trọng Huyền Tín nhất thời sửng sốt, không biết có nên tiếp tục mắng nữa không.
"Được rồi." Trọng Huyền Thắng lúc này mới sắc mặt hòa hoãn: "Mau đứng dậy đi. Chúng ta là huynh đệ, có hiểu lầm gì mà không giải được? Ta làm sao oán trách ngươi đây?"
"Đa tạ Thắng ca đại nhân đại lượng." Trọng Huyền Tín đứng lên, nhịn không được vuốt mồ hôi một cái. Âm thầm hối hận, chính mình lúc trước là phạm vào ngu ngốc gì, quấy nhiễu vào hai hỗn trướng vương bát đản cạnh tranh ngôi vị này.
Bây giờ gã không hoàn thành được gì, Trọng Huyền Tuân bên kia lại có nhiều nhân lực, căn bản không thèm nhìn gã.
Gã lại hung ác đắc tội Trọng Huyền Thắng. Bây giờ Trọng Huyền Thắng dự định thần thông nội phủ, hàm ngư phiên thân, thanh thế lập tức hiển ra.
Gã suy đi nghĩ lại, vẫn nên chủ động đến đây thỉnh tội. Miễn cho Trọng Huyền Thắng tính sổ sách sau này.
Không ngờ vừa mới vào tiểu viện, liền bị Khương Vọng chế trụ.
Trọng Huyền Thắng nói dăm ba câu liền thu thập Trọng Huyền Tín đến ngoan ngoãn, cũng không hứng thú lãng phí quá nhiều tâm tư trên người gã, thuận miệng phân phó: "Vậy ngươi về trước đi. Về sau có chuyện gì, ta sẽ cho người thông tri ngươi. Ngươi có chuyện gì khó xử, cũng có thể tới tìm ta."
"Thắng ca, ta nhất định nghe lệnh ngươi!"
Trọng Huyền Tín cuống quít mặt ngoài, chạy nạn rời khỏi nơi này.
Một Trọng Huyền Tín quy hàng, chỉ là thu nhỏ khoảng cách cạnh tranh giữa Trọng Huyền Thắng và Trọng Huyền Tuân, còn chưa đủ làm y động dung.
Y cười ha hả nói với Khương Vọng: "Hôm qua vừa tiếp nhận nơi này, trong ngoài rất nhiều hạ nhân, cho nên canh phòng không nghiêm, khiến tiểu tử này tùy tiện xông vào, làm sợ bóng sợ gió một hồi."
Khương Vọng không biết nhiều về quyền mưu, cũng không có cơ hội được dạy loại thủ đoạn này.
Cho nên liền hỏi: "Người này có thể tin được không?"
"Hắn nhất định không đáng tin."
"Vậy vì sao ngươi còn dùng hắn?"
"Khương huynh đệ. Ta và Trọng Huyền Tuân chênh lệch rất lớn. Loại chênh lệch này có thể đoán được trong một thời gian rất dài không thể xóa đi. Hắn có tư cách được lựa chọn, ta thì không."
Trọng Huyền Thắng rất thẳng thắn nói: "Mà trên thế giới này, không cần biết người nào, vật gì, dù là một khối than cốc, một tờ giấy lộn, đều có cách dùng. Đáng tin có cách dùng đáng tin, không đáng tin có cách dùng của không đáng tin."
Khương Vọng như có điều suy nghĩ gật đầu.
Hắn vẫn còn chưa có thế lực của mình, trước đây cũng chưa từng được dạy bảo ở phương diện này. Trọng Huyền Thắng nói, không thể nghi ngờ đẩy ra một cánh cửa thế giới mới với hắn.
"Khương huynh đệ." Trọng Huyền Thắng lại cười nói: "Ngươi vừa rồi đi ra ngoài tịnh kiếm anh tư, khiến ta đột nhiên nghĩ đến một người."
Trong lòng Khương Vọng hơi động: "Người nào?"
"Cũng tóc trắng như sương, cũng kiếm khí lăng lệ như vậy." Trọng Huyền Thắng nói: "Một trong điện chủ Nam Đẩu điện, Thất Sát chân nhân Lục Sương Hà."
Trọng Huyền Thắng nói xong, lắc lắc đầu: "Khoảng cách với đại nhân vật kia, chúng ta còn kém xa lắm."
"Đúng vậy." Khương Vọng đáp.
Trọng Huyền Thắng cũng không chú ý tới trong giọng nói hắn là lạ, bởi vì khoảng cách dù sao quá nhạt, quá xa xôi.
"Tiếp theo ngươi hãy chuyên tâm tu hành, mau chóng mở ra cửa thiên địa, thăm dò biển thân thể. Càng sớm tăng thực lực, thì viện trợ ta sẽ càng lớn."
Y khích lệ: "Lục Sương Hà cũng là từ cảnh giới như chúng ta tăng lên đấy."
Khương Vọng cười cười: "Được."
Đợi Trọng Huyền Thắng cùng Thập Tứ rời tiểu viện, Khương Vọng mới nhìn lên bầu trời đã sáng rõ, có chút thẫn thờ thở dài.
Duy Động Huyền có thể xưng chân nhân đương thời, Thất Sát chân nhân Lục Sương Hà.
Nếu như lúc trước... Chính mình không bị đẩy xuống sông. Có phải hiện tại đã có lực lượng báo thù?
Đi ra tiểu viện của Khương Vọng, Thập Tứ từ đầu đến cuối im lặng theo sau lưng.
Trọng Huyền Thắng đột nhiên hỏi: "Ngươi có phải rất nghi hoặc, vì sao ta coi trọng Khương Vọng như vậy?"
Thập Tứ vẫn không lên tiếng.
Nhưng Trọng Huyền Thắng đã sáng tỏ, chuyển chủ đề hỏi: "Ta là thiên tài phải không?"
Thập Tứ gật đầu. Đây là chuyện không hề nghi ngờ.
Nếu Trọng Huyền Thắng là hạng người bình thường, ai cũng không thể đỡ y đến vị trí cạnh tranh với Trọng Huyền Tuân.
"Hắn càng thiên tài hơn ta." Trọng Huyền Thắng nói: "Trong Thái Hư Huyễn Cảnh ta vừa gặp hắn, dù cho hạn chế thực lực, đánh bại hắn cũng không phí chút sức lực. Thế nhưng không lâu sau, ta không thể không triển khai toàn bộ chiến lực. Lại về sau, ta triển khai toàn bộ chiến lực cũng chỉ có ưu thế yếu ớt."
"Ta đích xác không nhớ rõ trong Thiên Phủ bí cảnh xảy ra chuyện gì. Thế nhưng vừa rồi hắn giải quyết Trọng Huyền Tín, có lẽ đã không kém gì ta."
"Ta có tài nguyên Trọng Huyền gia giúp đỡ, tiếp xúc đều là tri thức tu hành đỉnh tiêm,
hắn có cái gì? Nếu như hắn có tài nguyên, có biện pháp, sẽ không lao tới vạn dặm đi theo ta mạo hiểm. Mặc dù tại Thái Hư Huyễn Cảnh chúng ta giao lưu rất vui vẻ, nhưng cái này không đủ để hắn đến Tề quốc."
"Tốc độ tiến bộ của hắn, khiến ta rất tin tưởng tương lai của hắn."
Trọng Huyền Thắng cùng Thập Tứ ở chung, tựa hồ vẫn là Trọng Huyền Thắng tự quyết định, Thập Tứ chỉ yên lặng nghe, ngẫu nhiên gật đầu hoặc lắc đầu.
"Đương nhiên, đây không phải chuyện quan trọng nhất."
Trọng Huyền Thắng nói: "Quan trọng nhất là ở chỗ, đây là một người rất đáng tin. Như chuyện Liêm Tước kia, lựa chọn của hắn giống như rất ngu xuẩn, ta không tiếc đắc tội Liêm Tước, cáo tri hắn giá trị bản mệnh bài kia. Hắn lại chỉ vì một lý do nghe rất hoang đường, lựa chọn trả lại bản mệnh bài."
"Trong Trọng Huyền gia, không nhìn thấy loại người này."
"Nếu như nói ta vì hắn tranh đến Thọ Quả, là lấy đại thủ bút đầu tư thiên phú của hắn. Như vậy ta khóc lóc van nài mời hắn lưu lại giúp ta, lại chính vì loại 'Hoang đường' này."
"Người này hứa hẹn, so với Tâm Ma Đại Chú còn đáng tin hơn nhiều."
"Trên thế giới này người duy nhất ta có thể tin tưởng không giữ lại chút nào, chỉ có ngươi. Nhưng nếu như còn có người thứ hai, ta cảm thấy Khương Vọng rất đáng giá tin tưởng."
"Thập Tứ, chờ xem đi, ta sẽ từng bước một chiến thắng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận