Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1167: Nghịch Tứ Tượng Hỗn Nguyên Kình (2)

Uy năng vượt xa hai cái cộng lại, mà là tính toán theo số nhân!
Nắm đấm Thái Dần đến đâu, tất cả đều tự nhiên mà sụp đổ.
Thanh Long thủ “Tín”, Chu Tước thủ "Đức”, Huyền Vũ thủ “Nhân”, Bạch Hổ thủ “Sát”.
Đây là tinh quang thánh lâu của hắn, đây là “đạo lý” hắn trình bày.
Tinh quang chảy xuôi trên người hắn, bốn màu đỏ, lam, xanh, vàng quấn quanh trên nắm đấm.
Không chỉ có Nghịch Tứ Tượng Hỗn Nguyên Kình, còn là Đạo hun đúc.
Mà nắm đấm đi về phía trước.
Cứ như tất cả mọi thứ giữa hắn và Trọng Huyền Tuân đều đang nhường đường cho một quyền này.
Giữa thiên địa chỉ có một quyền này.
Hắn cảm thụ được lực lượng.
Cảm thụ được sự cường đại của bản thân.
Vô số ngày đêm khổ tu, không ngủ.
Hận nước, thù nhà…
Giết!
Hắn nhìn thấy Trọng Huyền Tuân bạch y thướt tha kia bỗng nhiên duỗi tay làm trảo tóm lấy Nhật Luân trên không trung, trực tiếp đập tới!
Keng!!
Nắm đấm và Nhật Luân va chạm, phát ra tiếng vang như kim loại.
Thái Dần mặt không biểu tình, vung quyền đánh tiếp.
Hắn nhìn thấy, nụ cười nhạt nơi khóe miệng của đối thủ như có như không.
Keng!
Nắm đấm lại đập lên Nhật Luân.
Sao ngươi có thể thong dong như thế?
Dùng Nghịch Tứ Tượng Hỗn Nguyên Kình đối cứng với thần thông của ngươi, ta có gì phải sợ?
Cho dù không thể một lần phá tan vật thể hiện của thần thông này, nhưng nước chảy đá mòn, luôn có thể đánh tan Hỏa nguyên, đánh nát thần thông của ngươi, ngươi còn có thể thong dong sao?!
Quyền của Thái Dần tuôn ra ánh sáng bốn màu lại một lần nữa đánh xuống.
Mà Nhật Luân đỏ rực đã tắt lửa lại bị đối thủ chộp vào tay, tiếp tục đập tới.
Hai người không ngừng gõ vào như đang rèn sắt.
Nghịch Tứ Tượng Hỗn Nguyên Kình đối cứng Nhật Luân.
Màu đỏ trên Nhật Luân dần dần biến mất.
Quyền của Thái Dần càng lúc càng có lực, Nghịch Tứ Tượng Hỗn Nguyên kình bao quanh nắm đấm, một lần lại một lần đánh ra.
Đương nhiên cũng không quên khống chế thần thông Phụ Quẫn, tạo ra hoàn cảnh hỗn loạn nhất ác liệt nhất cho đối thủ.
Thiên địa đều là đồng lực khiến ngươi không thể tự do!
Chỉ là.
Bất kể hắn tấn công thế nào, bất kể Nghịch Tứ Tượng Hỗn Nguyên Kình của hắn mãnh liệt cỡ nào, Trọng Huyền Tuân đều không chút do dự đập Nhật Luân trở lại.
Hình như hoàn toàn không để ý tới thần thông của mình dần ảm đạm.
Một lần lại một lần.
Một lần lại một lần…
Thần thông Nhật Luân này sắp bị đánh vỡ rồi, sao hắn còn cười nữa!
Thái Dần đề cao cảnh giác, cũng ổn định tâm tình của mình. Cục diện này là ưu thế, tiếp tục là thắng lợi, hắn không có lý nào lại biến chiêu trước tiên.
Chiến đấu cần dũng khí, cũng cần trí tuệ.
Nhưng đúng vào lúc này.
Hắn nghe thấy giọng nói của Trọng Huyền Tuân.
“Thái thị Hạ Quốc, tài năng chỉ có như vậy sao?”
Xem thường như vậy…
Hời hợt như vậy…
Sắp bị ta đánh tan rồi, chẳng lẽ không phải là ngươi sao?
Thái Dần cũng không cho phép xuất hiện tâm tình phẫn nộ, hắn chỉ muốn cười nhạt, chút tài mọn nhiễu loạn tâm tính mà thôi.
Hắn đang định lên tiếng, khi nắm đấm va chạm lần nữa thì trên Nhật Luân đập tới kia, bỗng nhiên truyền đến lực lượng cực kỳ kinh khủng.
Là thần thông Trọng Huyền!
Mạnh hơn rất nhiều, nặng hơn rất nhiều so với mức độ lực đẩy lúc trước, vượt xa không gian phòng bị hắn bố trí!
Hắn đã tận lực coi trọng, nhưng vẫn không đủ coi trọng.
Đây mới là cường độ thần thông Trọng Huyền của người này?
Thái Dần chỉ kịp nghĩ đến điều này.
Nắm đấm trước tiên bị nện trở về, tiếp đó đập vào lồng ngực của mình.
Tinh quang hộ thể vẫn đang chống đỡ.
Nghịch Tứ Tượng Hỗn Nguyên Kình đã bị hắn sớm tiêu trừ.
Nhưng xương ngực cũng đã lõm xuống.
Cả người đều bị đòn này đánh bay!
Trong khi bay ngược lại cực nhanh, Thái Dần nhìn thấy.
Nam tử bạch y hơn tuyết kia đột nhiên lại gần!
Hoàn toàn không giống như đang bị hãm trong "vũng bùn", hoàn toàn không giống như đang bị hoàn cảnh nhằm vào. Những nguyên lực xé rách kia, hình như giờ phút này căn bản không tồn tại.
Không ngờ trong thời gian ngắn như vậy hắn đã hoàn toàn thích ứng được với hoàn cảnh hỗn loạn do thần thông Phụ Quẫn chế tạo!
Điều này sao có thể?!
Mỗi một giây đều khuấy động nguyên lực biến hoá mấy chục lần, làm sao có khả năng thích ứng?
Nhưng Nhật Luân kia đã tới gần, đã không còn đỏ như tiên diễm nữa, nhưng nó lại đang miêu tả hiện thực!
Hiện thực là cái gì?
Hiện thực là Hạ quốc thua trận tranh đấu bá chủ.
Hiện thực là văn tự sỉ nhục được khắc trên Kiếm Phong Sơn.
Hiện thực là thúc gia Thái Hoa chân nhân chết trận.
Hiện thực là Nhật Luân sắp đập tới trán.
Con mẹ ngươi, tuyệt đối không thể!
Thái Dần ở trong lòng rống giận, máu huyết toàn thân đều sôi trào.
Trong thân thể còn đang bay ngược, bỗng hiện ra lực lượng cường đại, khiến cho hắn xoay người một cái, lao vút lên trời!
Hiện thực chó má gì chứ, ta tuyệt đối không nhận!
Hắn cắn chặt hàm răng, hô ứng lực lượng của tứ Thánh Lâu, thúc giục Nội Phủ ầm ầm vang lên.
Ta phải…trận chiến này ta phải…ta phải để các ngươi nhìn thấy…
Nhưng một luồng lực hút kinh khủng bỗng nhiên bao phủ toàn thân, kéo hắn đã lên cao trở về!
Quang!
Nhật Luân cuối cùng đập lên trán.
Một tiếng vang thật lớn này quanh quẩn trên bầu trời diễn võ đài.
Cả người Thái Dần cũng bị Nhật Luân đập rơi xuống mặt đất.
Hắn cố nén cảm giác choáng váng, khống chế đạo nguyên sụp đổ, khí huyết hỗn loạn, nỗ lực tìm kiếm sự cân bằng của thân thể. Dùng hết năng lực, hô ứng với Tinh Quang thánh lâu, bảo vệ thân thể mình.
Quang!
Đầu lại bị đập một phát!
Tinh quang ảm đạm!
Tiếp tục như vậy không được…
Nếu cứ tiếp tục như vậy tuyệt đối không được!
Thái Dần cắn đầu lưỡi, lấy được sự thanh tỉnh ngắn ngủi trong cơn đau nhức kịch liệt, giãy giụa nắm tay phải!
Trong tinh không xa xôi.
Bạch Hổ thánh lâu phía bắc, toàn bộ lụi tắt!
Hắn chủ động làm sụp đổ Bạch Hổ thánh lâu.
Tất cả lý giải về một chữ “Sát” đều chảy về nơi này.
Sát lực bàng bạc đáng sợ hợp lại với Nghịch Tứ Tượng Hỗn Nguyên Kình, dâng trào trong nắm đấm của hắn.
Hắn muốn…
Sau đó hắn cảm giác được, cổ mình bị một bàn tay bóp chặt!
Vô số lực hút lực đẩy thông qua cánh tay này, chui vào trong thân thể của hắn.
Trong cơ nhục huyết dịch của hắn, thậm chí là trong đạo nguyên của hắn, không ngừng phát sinh xung đột.
"A!"
Hắn không cách nào phát ra tiếng kêu thảm thiết, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ.
Hắn quật cường phát động dư lực, dùng nắm đấm ngưng tụ lực lượng đáng sợ, cố gắng đánh lên trên…
Quang!
Một cái Nhật Luân đập xuống đầu, bao phủ ý thức của hắn.
Đây thật sự là…
Sự cường đại khiến người ta tuyệt vọng!
Mà ở trong mắt những người quan chiến, chỉ thấy Trọng Huyền Tuân như quý công tử vừa rồi còn phong hoa tuyệt đại, một tay bóp cổ Thái Dần, ghì hắn xuống đất.
Tay kia giơ cao Nhật Luân…
Quang!
Quang!
Quang!
Cực kỳ dã man, thô lỗ, cứ như vậy nện xuống từng cái, giống như muốn đập Thái Dần thành thịt nát.
Nếu chỉ nhìn mặt hắn.
Con ngươi đen như mực chỉ có vô cùng bình tĩnh.
Mà khóe miệng vẫn mang theo nụ cười mê người như có như không.
Sở hữu mị lực trí mạng.
Nhưng cánh tay hắn nắm chặt Nhật Luân giơ lên cao rồi lại hạ xuống, gân xanh nổi lên, như du long quấn trên dãy núi.
Hiện ra bạo lực trực tiếp nhất.
Quang!
Quang!
Quang!
“Người thắng, Trọng Huyền Tuân Tề Quốc!”
Dư Tỉ dưới đài lạnh nhạt nói.
Cũng không thấy có động tác gì, một đạo thanh quang đã bao trùm Thái Dần, ôn hòa nhưng kiên định ngăn cản Trọng Huyền Tuân.
Mắt thấy đã triệt để phá vỡ tinh quang hộ thể, khi Nhật Luân lần nữa rơi xuống, lại không thể đập nát cái đầu kia.
Nhật Luân như đập vào một đám bông, mềm nhũn không chịu lực.
Lúc này Trọng Huyền Tuân mới buông tay, đứng lên, thu hồi Nhật Luân.
Mà trên mặt đất, Thái Dần đã triệt để mất đi ý thức, tay phải vẫn còn nắm chặt, thậm chí còn dâng trào lực lượng của Nghịch Tứ Tượng Hỗn Nguyên Kình…
Hắn đương nhiên kiên nghị, bất khuất, dũng cảm.
Nhưng cũng chỉ có vậy.
Bởi vì chiến đấu trên các diễn võ đài khác còn chưa kết thúc cho nên Trọng Huyền Tuân cất bước đi xuống dưới đài.
Ánh mắt bình tĩnh, bước chân thong dong.
Trên người chưa từng nhiễm một vết máu, Nhật Luân cũng đã thu hồi Nội Phủ.
Vẫn là bạch y thắng tuyết, phong độ nhẹ nhàng.
Đối với hắn mà nói.
Thái Dần này đương nhiên cũng coi như tu sĩ Ngoại Lâu không tệ.
Nhưng thậm chí không phải là đối thủ của Bào Bá Chiêu.
Về lý giải trên cấp độ Ngoại Lâu mạnh hơn một chút so với Bào Bá Chiêu, trên vận dụng thần thông lại yếu hơn không ít.
Khi đó hắn đánh Bào Bá Chiêu còn dễ dàng một đánh ba.
Hắn hôm nay, đâu phải hắn ngày đó mới vào Ngoại Lâu có thể sánh bằng?
Trong một hơi đối phương đã quấy nhiễu hoàn cảnh mấy chục lần, Trọng Huyền bí thuật của hắn được thần thông Trọng Huyền gia trì cũng đã thăm dò trăm ngàn lần, đối kháng trăm ngàn lần.
Cho nên áp lực…
Chưa từng xuất hiện.
Thái Dần hận cũng được, giận cũng được, vùng vẫy cũng được.
Dù nỗ lực thế nào, cũng không quan trọng.
Không cần nói hắn có cố sự gì, nhân sinh như thế nào.
Đây chỉ là một người rất bình thường, một trong rất nhiều những kẻ bại tướng dưới tay không quan trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận