Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1122: Lầu trên lầu dưới

Suy nghĩ vì cái mạng nhỏ của mình, những ngày qua Triệu Nhữ Thành luôn luôn cố ý tránh mặt Hách Liên Vân Vân.
Gã từ bên trong "Mục Viên" lặng lẽ đi ra, cũng chẳng qua là vì tới Tề Quán nhìn một lần mà thôi.
Vũ Văn Đạc mặt dày mày dạn van nài muốn đi theo, gã chỉ cho là vị huynh đệ thảo nguyên này của mình chưa trải việc đời, gặp mặt Khương Vọng cũng không suy nghĩ không tính toán gật đầu đồng ý.
Gia hỏa này không hề có chút hào sảng của hán tử thảo nguyên, một đường tới đây đánh giá thấp cái này mắng mỏ cái kia, làm cho gã phiền muộn không chịu được.
Nhưng không nghĩ tới chính là đó có lẽ là kế sách phân tâm của Vũ Văn Đạc.
Nhiều chuyện hiếm lạ a.
Triệu Nhữ Thành tự xưng là trí kế hơn người, ngày ngày trêu chọc Đỗ lão hổ, cười nhạo Khương tam ca, không biết ưu việt tài trí cỡ nào. Hôm nay lại có thể bị gia hỏa trong bụng giấu không nổi hai lượng hàng như Vũ Văn Đạc bán đi?
Đáng giận nhất là Hách Liên Vân Vân, vậy mà hiện tại lại ra vẻ ngẫu nhiên gặp được.
Chỉ thấy nàng vẫy vẫy tay, thần sắc trên mặt vô cùng vui mừng: "Các ngươi trốn ra ngoài chơi, sao lại không thèm gọi ta vậy?"
Gọi hay không gọi…ngươi đều sẽ không tới sao?
"Vân điện hạ." Ngữ khí của Triệu Nhữ Thành vẫn rất ôn hòa: "Chúng ta chẳng qua chỉ tùy tiện đi dạo một chút, cũng không tính là du ngoạn. Cũng đang định trở về rồi."
Gã không mất lễ độ, cũng tự có khoảng cách. Tóm lại cưỡng từ đoạt lý, vừa mở miệng chính là phải đi về rồi, không cho Hách Liên Vân Vân cơ hội để tiến tới.
Những gã không biết trong lòng Hách Liên Vân Vân cũng không ngừng mắng.
‘Đã nói trên đường vô tình gặp được, Vũ Văn Đạc ngươi dắt cuống họng rống cái gì vậy? Sợ Triệu Nhữ Thành không biết bổn công chúa sớm có dự mưu ư?’.
Thế nhưng người cũng đã gặp, chuyện đã xảy ra, hiện tại đã không còn cách cứu vãn.
Nàng đành phải kiên trì, tiếp tục diễn cảnh "Vô tình gặp được".
Hách Liên Vân Vân giống như vô ý, dùng con ngươi màu thương thanh quét Vũ Văn Đạc một cái, ngữ khí mang chút tiếc nuối: "A? Vậy thật là không quá đúng dịp."
"Không có không có, không thể nào! Chúng ta cũng vừa mới đi ra! Dị quốc này phong tình, làm ta lưu luyến quên về đấy!" Vũ Văn Đạc cực kỳ chân chó nở nụ cười, ngược lại vỗ vỗ bả vai Triệu Nhữ Thành: "Duệ Cai, không phải ngươi rất có hứng thú đối với 'Tề Quán' sao? Chúng ta đi vào dạo một chút được chứ?"
Triệu Nhữ Thành quả thật ý động rồi, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài mặt quá mong đợi, chỉ lạnh nhạt hỏi: "Vậy sao? Chỗ cư trú của đội ngũ xuất chinh, có thể thuận tiện dạo chơi ư?"
"Có gì mà không thể!" Vũ Văn Đạc khoát tay áo: "Tề Quán này trong ngày thường vốn chào đón khắp phương, mở cửa làm ăn đấy, cũng không chỉ chiêu đãi riêng người Tề. Mục Viên chúng ta cũng không phải ư? Chính là một chuyện không sai biệt lắm."
Ngữ khí của Vũ Văn Đạc tràn đầy tự tin, trong lúc nói cười đã như an bài tất cả.
Triệu Nhữ Thành lại càng nghiến răng.
Nhìn điệu bộ này của đối phương, không biết quen thuộc cỡ nào đối với Phong thành nơi này. Cho dù chưa từng tới, cũng chắc chắn đã sớm đọc qua tin tức tình báo rồi.
Lúc trước mang vẻ oán trách không bờ bến ở ở trước mặt mình, quả nhiên là kế sách phân tâm. Ở giữa còn rẽ vào một cái khuyến khích gã đọ võ trên Quan Hà Đài.
Điều khiến Triệu Nhữ Thành tức giận nhất chính là gã lại không thể nhìn ra!
Gã cũng có chút hoài nghi, đầu óc của mình có phải đã bị Ma khí ở biên hoang ăn mòn rồi hay không. Chẳng lẽ đã trầm luân đến trên cùng một cái phương diện với Vũ Văn Đạc?
"Đi, vậy thì vào xem một chút." Gã lạnh nhạt nói.
"Tốt!" Hách Liên Vân Vân nở nụ cười vui vẻ: "Ta cũng vậy, vẫn rất hiếu kỳ đối với phong cảnh của Tề quốc! Cực kỳ ưa thích, trong lòng hướng tới!"
Vũ Văn Đạc âm thầm nghĩ: ‘Trùng hợp như thế ư? Sao trước kia cũng chưa từng nghe ngài nhắc tới.’.
‘Không những thế còn nghe cái gì mà sớm muộn cũng sẽ xua ngựa đạp Trung cảnh, quất roi Đông Tề’.
Triệu Nhữ Thành lại càng không lời nào để nói.
Ba người liền lập tức kết bạn, đi vào bên trong Tề Quán.
Triệu Nhữ Thành cùng Vũ Văn Đạc vốn một mình đi ra, nhưng thật không biết Hách Liên Vân Vân làm cách nào thoát khỏi người hầu, lại có thể cũng không bị ràng buộc như bọn họ.
"Chúng ta vào bên trong Tề Quán, bại lộ thân phận sẽ không tốt." Hách Liên Vân Vân cực kỳ tự nhiên đi tới vị trí trung tâm, tách Triệu Nhữ Thành cùng Vũ Văn Đạc ra, lại rất tùy ý cười nói: "Không được tiếp tục gọi ta là Vân điện hạ, cứ gọi a Vân là được rồi!"
Vũ Văn Đạc mở miệng nói: "Tốt, a…"
Hách Liên Vân Vân liếc mắt một cái chế áp gã: "Ngươi cứ gọi ta là Vân đại nhân."
Vũ Văn Đạc hào sảng cười: "A Vân đại nhân. Tại hạ nhớ kỹ rồi, tên thật sự rất dễ nhớ!"
Triệu Nhữ Thành thúc thủ vô sách, còn đâu phong thái hào kiệt thảo nguyên vậy? Chỉ đối mặt với một vị công chúa, đã có thể nịnh hót như thế, chẳng lẽ Vũ Văn Đạc ngươi không cảm thấy thẹn sao?
"Nhữ Thành?" Hách Liên Vân Vân đưa con ngươi thương thanh nhìn tới.
Triệu Nhữ Thành cực kỳ lưu loát nghiêng người, làm một cái thủ hiệu mời: "A Vân, mời ngài vào trước."
Hách Liên Vân Vân nhoẻn miệng cười, đầu tàu gương mẫu, dẫn cả đám đi vào bên trong "Tề Quán".
Tề Quán chiếm diện tích cực kỳ rộng rãi, dù tên là "Quán", kỳ thực là một mảnh kiến trúc trùng trùng điệp điệp rất lớn, đình đài lầu các cái gì cũng có. Chẳng qua lấy chủ quán bày ra kinh doanh ngoài mặt, rất nhiều kiến trúc đều ẩn ở phía sau, lấy Nguyệt Môn tương thông.
Bằng không cũng không thể nhẹ nhõm tiếp nhận được đối ngũ mấy trăm người xuất chinh.
Thứ kinh doanh chủ yếu đương nhiên là đồ vật nổi danh đất Tề, như cá loại trà ăn, hải vị vân… vân, thậm chí còn bán một ít muối biển.
Khi nhóm ba người trên thảo nguyên này vừa vào bên trong quán, đã có tên sai vặt mặc quần áo gọn gàng tiến lên nghênh đón: "Mấy vị khách quan, mời đi bên này."
Bên trong tòa chủ quán này trang hoàng tất nhiên không có gì để nói.
Đi vào sau đại môn là một bức tường phòng cực lớn, bên trên có khắc bách điểu triều phụng, rõ ràng là thủ bút của đại sư.
Lúc này tên sai vặt kia ngăn hướng bên phải, chỉ hướng bên trái, rõ ràng bên phải không tiện để người ngoài lui tới.
Có lẽ đội ngũ xuất chinh của Tề quốc đang ở bên kia rồi.
Triệu Nhữ Thành cố ý đánh giá mấy lần, hiếu kỳ nói: "Hướng bên phải kia là địa phương nào?"
Đối với gia hỏa kỳ quái mang mặt nạ bằng đồng xanh này, tên sai vặt ngược lại rất khách khí: "Quý nhân của bổn quốc đã bao hết bên kia, mấy ngày nay đều không còn chỗ trống. Thật xin lỗi, không thể dẫn ngài đi qua đó được."
Tề Quán nói nhỏ chẳng qua là một nơi làm ăn, còn nếu nói lớn, đó là mặt mũi của Tề quốc tại Ốc quốc.
Cho nên tuy là một tên sai vặt nhưng quả thật đã được chọn lựa kỹ càng, sẽ không mất lễ nghi của đại quốc.
Thời điểm này gần tới Hoàng Hà chi hội, người nào cũng có thể xuất hiện ở Ốc quốc này. Mặc dù người Tề cũng không cần sợ bất cứ ai, nhưng cũng không cần không duyên cớ trêu chọc vào đối phương.
Triệu Nhữ Thành nở nụ cười: "Không sao cả, chẳng qua là thuận miệng hỏi một chút."
"Vậy mời mấy vị đi theo ta." Tên sai vặt ở phía trước dẫn đường.
Hách Liên Vân Vân liền nói: "Vũ Văn Đạc ngươi tương đối quen thuộc đối với nơi này, ăn uống món gì sẽ do ngươi an bài."
"Ha ha ha ha." Vũ Văn Đạc giống như là thú máy bị gắn Đạo Nguyên thạch, nghe được lời Hách Liên Vân Vân vừa nói, lúc này đột ngột hào sảng cười lớn lên: "Vân đại nhân yên tâm, bao hết trên người ta!"
"Vị công tử này." Tên sai vặt nhẹ giọng nhắc nhở: "Vì không ảnh hưởng đến những khách nhân khác của bổn điếm, xin ngài có thể nhỏ giọng cười một chút được không?"
Vũ Văn Đạc vốn không phải hạng người ngang ngược, gã lập tức nói xin lỗi: "Thật không có ý tứ, quên mất nơi đây không phải thảo nguyên."
Loại thái độ sảng khoái này quả thật không thể nào làm cho người ta chán ghét được.
Tên sai vặt cúi đầu thấp hơn: "Ngài chú ý dưới chân."
Lầu hai Tề Quán.
Khương Vọng mới vừa trao đổi cùng Tào Giai xong, đang trên đường trở về phòng lại nghe được một trận tiếng cười thô kệch nọ, hắn thuận miệng hỏi: "Phía dưới xảy ra chuyện gì vậy?"
"Có mấy người Mục quốc tới." Sĩ tốt Thiên Phúc quân canh gác ở hành lang cười nói: "Có lẽ là tới dò hỏi quân tình!"
Khương Vọng cũng thuận theo nói giỡn một câu: "Vậy ta đây cần phải núp kỹ rồi."
Hắn đi vào trong phòng, tiện tay khép cửa phòng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận