Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 847: Xem kia

Không ngờ một nhân vật thiên kiêu như Khương Vọng mà lại bình dị gần gũi giống như một ca ca ở nhà vậy, thậm chí còn ngại ngùng nữa chứ...
Tử Thư nhìn Khương Vọng cúi đầu uống trà, nhất thời mơ tưởng viễn vong.
Chư vị đệ tử Điếu Hải Lâu đang nhỏ giọng trò chuyện về các việc vặt vãnh với nhau, Lý Long Xuyên cũng đã dặn dò xong, đang đi về phía Khương Vọng.
Hứa Tượng Càn ngồi đối diện với Chiếu Vô Nhan thì lại càng không ngừng mổ ra nhiều chủ đề nói chuyện.
Chiếu Vô Nhan nhấp trà, cơ bản không tiếp lời, mà nàng cũng không có chỗ để tiếp lời. Về cơ bản thì các lời vụn đều bị Dương Liễu tiếp nhận hết.
Ngược lại cũng thế.
Nói tóm lại, rõ ràng Chiếu Vô Nhan mới là người được bọn họ theo đuổi. Nhưng từ đầu đến cuối cuộc "nói chuyện rất hạnh phúc" này cũng chỉ có Hứa Tượng Càn và Dương Liễu mà thôi.
Đại sư huynh Trần Trị Đào của Điếu Hải Lâu đi vào quán trà trong bầu không khí ồn ào.
Đây là một nam tử có lông mày rậm mũi rộng, vóc người trung đẳng, tướng mạo bình thường và khí chất trung hậu.
Rõ ràng là gã mới từ ngoài đảo đi đến, trên người vẫn còn mang theo hơi thở của gió biển.
"Đại sư huynh!" Một đám đệ tử Điếu Hải Lâu đứng lên.
Lúc này Nan Thuyết đại sư đang trên đường bị khiêng đến Băng Hoàng đảo, ngược lại không biết vì sao Trần Trị Đào là đại đệ tử Điếu Hải Lâu lại đến đây.
Dương Liễu cũng vội vàng rút khỏi vẻ ân cần với Chiếu Vô Nhan, bước vài bước ra để chào đón: "Đại sư huynh, sao huynh lại đến đây?"
Biểu tình của Trần Trị Đào rất là rất bất đắc dĩ: "Đang làm việc gần đây, nghe được chuyện của Nan Thuyết đại sư nên chạy đến xem thử".
"Lúc đầu ta vẫn còn cố ý hỏi huynh, cái đồ chó má Nan Thuyết đại sư kia có phải đã từng chỉ điểm cho huynh hay không, tại sao huynh không chịu phủ nhận? Làm cho ta thật là mất mặt, lại còn liên lụy đến Chiếu sư tỷ cũng bị mất mặt theo."
Giọng Dương Liễu mang theo oán giận.
Nhưng chính lời oán giận kiểu này lại giải thích sự tin cậy và gần gũi của y với Trần Trị Đào.
"Chiếu cô nương, xin lỗi." Trần Trị Đào xin lỗi Chiếu Vô Nhan trước, sau đó mới cười khổ nói với Dương Liễu: "Hắn quả thực đã từng chỉ điểm cho ta, làm sao ta có thể phủ nhận được?"
Chiếu Vô Nhan chỉ nói không dám.
Hứa Tượng Càn kiêu ngạo nhìn gã, ánh mắt tựa như đang nhìn một tên lừa gạt, nhưng cũng không nói lời nào.
"Hắn chính là một tên lừa đảo! Có thể chỉ điểm cho huynh được gì chứ!" Dương Liễu có chút kích động nói.
Thực ra chủ yếu là để nói với Chiếu Vô Nhan: Nàng xem, việc này thực sự không thể trách ta, ta cũng bị đại sư huynh nhà mình gài bẫy.
Trần Trị Đào hơi lúng túng nói: "Hắn nói nếu ta gặp cửa ải trước mặt, không nên nản chí, cố gắng một chút là có thể vượt qua. Sau đó... Đúng là có thể vượt qua thật."
"Cái này tính là chỉ điểm gì chứ!" Dương Liễu cau mày nói: "Đây đúng là một câu nói nhìn như chính xác nhưng thực ra rất vô dụng, tùy tiện tìm ai cũng nói được!"
Hiện tại gã đã có thể phán đoán thật giả rồi. Có vẻ như đã không nhớ rõ thời điểm gã luôn miệng nói "Tuyên truyền giác ngộ".
Trần Trị Đào im lặng một lúc: "Sau khi đến Thần Lâm thì ta không gặp lại hắn nữa. Ta cũng không ngờ, hắn là một kẻ lừa gạt".
Người này cái khác thì không nói nhưng tính tình thật tốt.
Đường đường là kẻ mạnh Thần Lâm, lại còn là đại sư huynh tông môn, nhưng tuyệt nhiên không tức giận khi bị Dương Liễu chỉ trích, ngược lại còn kiên nhẫn giải thích, rất có cảm giác "lý lớn hơn người".
"Hài." Dương Liễu thở dài: "Chuyện này cũng không thể trách đại sư huynh. Chỉ có thể do lòng chúng ta quá thành thật, không có ý phòng bị người khác. Không giống như một số người bước ra từ trong âm mưu thủ đoạn, có thể dễ dàng đánh hơi thấy."
Gã càng nói càng biến chất. Ngược lại Lý Long Xuyên, Hứa Tượng Càn có thể vạch trần sự lừa đảo là bởi vì chính bản thân họ cũng là dạng xấu xa chảy trong máu.
Hứa Tượng Càn hất cằm một cái, định mắng chửi.
Nhưng Trần Trị Đào đã ngăn trước một bước: "Sư đệ không thể nói như vậy. Mấy vị đạo hữu Tề quốc đã giúp quần đảo gần biển chúng ta bắt được con sâu làm rầu nồi canh, giúp biển sạch sẽ hơn. Chúng ta phải biết ơn mới đúng."
Dứt lời, gã cũng cố tình đưa lễ vật cho Lý Long Xuyên và Hứa Tượng Càn, thậm chí không quên tiện thể đưa cho Khương Vọng, có thể nói là lễ nghi chu toàn.
Khương Vọng cũng không có thế lực gì ở quần đảo gần biển, vì vậy cũng không nói chuyện.
Hứa Tượng Càn thì cẩn thận nhìn biểu tình của Trần Trị Đào, có vẻ như muốn đánh giá xem lời nói của gã rốt cuộc là biểu đạt sự cảm ơn, hay là tuyên bố chủ quyền.
Lý Long Xuyên khẽ cười nói: "Trần huynh hà tất phải khách khí như thế? Băng Hoàng đảo cũng ở gần biển, có rất nhiều người Lý thị ở đây, quanh năm suốt tháng sinh tồn ở nơi này. Quần đảo gần biển như là ngôi nhà thứ hai của Lý mỗ, dốc một phần sức lực cho quê nhà, cũng không đáng gì."
Trần Trị Đào coi h là người ngoài, nhưng y kiên trì cho rằng đây cũng là quê nhà của mình.
Giống như qua nhiều năm như vậy, Điếu Hải Lâu và các gia tộc lớn Tề quốc cũng quản lý trên biển vậy.
Đây là một hình ảnh thu nhỏ hùng vĩ.
Lý Long Xuyên thì muốn cắm rễ xuống thật sâu, Trần Trị Đào lại liều mạng chống cự.
Trần Trị Đào từ chối cho ý kiến, lại nói thêm: "Chuyện Nan Thuyết đại sư đi lừa gạt, mặc dù không liên quan gì đến Điếu Hải Lâu của ta. Nhưng ta lại không thể đến sớm làm sáng tỏ cuộc nghị luận, cũng nên chịu trách nhiệm. Là người đứng đầu trên biển thì phải có nghĩa vụ giữ gìn công lý. Như vậy đi, Dương sư đệ, đệ truyền lời này ra ngoài, tất cả những người đã bị Nan Thuyết đại sư lừa gạt trong bao nhiêu năm qua, chỉ cần có thể đưa ra bằng chứng liên quan, Điếu Hải Lâu ta sẽ hỗ trợ bù tổn thất. Không có giới hạn!"
Phương pháp này có hơi khác với Lý Long Xuyên một chút, vả lại việc tự móc tiền túi lại càng tỏ vẻ khí thế lớn hơn.
Cái câu "không có giới hạn" cũng không có ý nghĩa gì, bởi vì cũng không có mấy người có gan đến lừa Điếu Hải Lâu. Nói không giới hạn, thì cũng chỉ là những người bị Nan Thuyết đại sư lừa gạt.
Nhưng khi nói ra thì rất êm tai, cũng rất có khí phách.
Lý Long Xuyên cũng không nói gì thêm. Dù làm bất cứ điều gì ở quần đảo gần biển cũng khó có thể vượt qua Điếu Hải Lâu. Điếu Hải Lâu làm giảm ảnh hưởng của Băng Hoàng đảo, không cho Thạch Môn Lý thị nhận được chỗ tốt hơn, đó là điều hoàn toàn có thể đoán được.
Y chỉ muốn có được một chút danh tiếng đầu tiên, vậy là cũng đã kiếm được rồi. Bây giờ chỉ là vấn đề kiếm được thêm nhiều hơn thôi.
Hơn nữa trong thế giới tu hành, chung quy vẫn là cường giả vi tôn.
Lúc này trong tất cả những người ở đây, y, Hứa Tượng Càn và Khương Vọng đều là thần thông Nội Phủ, Trần Trị Đào lại là kẻ mạnh Thần Lâm.
Nếu nghiêm khắc nói tiếp, thì cả hai bên đều không ai trên ai.
Hai mươi bốn vị trưởng lão thực quyền của Điếu Hải Lâu, được chia thành bốn thượng, tám trung, mười hai hạ, cấp bậc rõ ràng.
Bích Châu bà bà và Hải Tông Minh đều là trưởng lão thực quyền, nhưng đều ở cấp hạ.
Hiện tại Trần Trị Đào đã có tu vi Thần Lâm, dù không tiến thêm tấc nào nữa thì ít nhất trong tương lai cũng sẽ là một trưởng lão thực quyền ở cấp trung. Đương nhiên, vị trí mà gã càng có khả năng đứng hơn chính là chủ nhân tương lai của Điếu Hải Lâu.
Nếu Lý Long Xuyên thực sự muốn phân cao thấp với gã, cũng chỉ có thể vấp phải trắc trở.
Duy chỉ có Hứa Tượng Càn là không chịu được tức giận, lúc này hừ lạnh một tiếng: "Bắt chước lời người khác!"
Ý trào phúng hoàn toàn bộc lộ trong lời nói.
Dương Liễu buồn rười rượi nói: "Họ Hứa kia, có phải là ngươi nghĩ tu vi của đại sư huynh ta cũng là giả không? Muốn thử một chuý không?"
Lần này nếu thử, hậu quả của Hứa Tượng Càn khó mà đoán được.
Hứa Trán Cao cũng không ngu ngốc, sẽ không kiên trì tự tìm gặp trở ngại, chỉ cười ha ha một tiếng: "Ta nghĩ rằng chỉ có đứa trẻ ba tuổi mới vì đánh không lại mà tìm đến phụ huynh, không nghĩ tới trong Điếu Hải Lâu cũng có người đặc biệt như vậy!"
Dương Liễu nhất thời giận dữ: "Là ai đánh không lại ai? Đã quên cái răng cửa của ngươi rồi sao?"
Hứa Tượng Càn cười nhạt: "Nghĩ gì vậy, Dương cô nương! Cục sưng trên mắt trái của ngươi hình như cũng mới tan không lâu đâu đấy?"
"Ngươi nói ai là cô nương!"
Hai người này cứ chốc lát lại cãi lộn ầm ĩ, khiến người ta đau cả lỗ tai.
Bản thân Trần Trị Đào lại không nhúc nhích, nhìn Hứa Tượng Càn, cũng không tức giận, chỉ mỉm cười nói: "Ba người cùng đi, ắt có người là thầy của mình. Chọn cái tốt của họ mà học theo, cái chưa tốt của họ để sửa bản thân. Hứa huynh đệ là đệ tử của thư viện, đạo lý này có lẽ sẽ hiểu hơn ta."
Phần khí thế đầy thản nhiên này, tạo ra đúng là mạnh hơn Dương Liễu không ít.
Khương Vọng âm thầm quan sát hết mọi chuyện.
Trần Trị Đào là Điếu Hải Lâu, Dương Liễu cũng là Điếu Hải Lâu.
Một tông môn lớn mạnh hùng vĩ chiếm đóng trên biển, chính là do các loại tu sĩ cấu thành.
Tính cách của bọn họ khác nhau, năng lực khác nhau, nhưng đương nhiên phải có một số tính chất đặc biệt nào đó giống nhau, thống nhất bọn họ lại. Sau đó mới có thể đọ sức biển giận, đấu dòng nước xiết.
Dám lập nên đài Thiên Nhai, câu rồng ở chân trời.
Khương Vọng không nói lời nào, nhưng hắn đang dùng cách thức của mình để thâm nhập và hiểu rõ Điếu Hải Lâu hơn.
Biết người biết ta, thì mới có thể biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.
Chỉ có một điều đáng tiếc là lúc này Trần Trị Đào đến đây, chỉ gặp mặt ngắn gọn, không có cách nào để nhìn rõ thêm. Gã dường như nghe thấy tin tức giữa đường, cho nên tiện đi qua xử lý một chút chuyện của Nan Thuyết đại sư gây ra, sau đó vội vã rời đi.
Cũng không biết là loại chuyện gì lại có thể khiến kẻ mạnh cấp cao như gã phải bôn ba không ngừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận