Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 921: Xông mạnh

"Vù vù vù..."
Chử Mật thở hổn hển hóa thành bóng người bán trong suốt, bay sang trái rồi lại sang phải thật nhanh trên không trung để tránh những phép thuật công kích đang không ngừng đuổi theo phía sau.
Ngay lúc đại quân Hải tộc bao vây đảo thì gã đã có ý định trốn đi, nhưng trong lòng gã biết khả năng chạy trốn bằng không.
Sở dĩ Đinh Cảnh Sơn để Khương Vọng bí mật đi phá vòng vây, chính là vì không muốn những người khác biết, tránh ảnh hưởng đến sĩ khí.
Gã biết nhất định trong đó có huyền cơ, vì thế nên lặng lẽ đuổi theo, chính vì cho rằng Khương Vọng có lai lịch bất phàm, nên sẽ thuận buồm theo gió cùng nhau thoát khỏi Phù đảo.
Sau khi Phù Ngạn Thanh bắt được gã, gã gần như vứt bỏ hết mặt mũi mới có được cơ hội sống sót.
Chử Mật biết rõ nhất định phải bảo mật nghiêm ngặt việc Khương Vọng phá vỡ vòng vây trong thời điểm tình hình trận chiến cực kỳ kịch liệt. Vì thế hoặc là gã sẽ bị trừng phạt bằng quân pháp, hoặc là chứng tỏ giá trị bản thân, chứng tỏ mình không đáng chết.
Gã lựa chọn giúp Khương Vọng phá vòng vây, đồng thời cũng là chân thành muốn giúp Khương Vọng phá vòng vây.
Thứ nhất, tuy rằng việc phá vòng vây cũng rất nguy hiểm, nhưng độ khả thi vẫn cao hơn việc ở lại trên đảo nghênh chiến với đội quân Hải tộc.
Thứ hai, Chử Mật thật sự rất muốn thiết lập quan hệ với loại nhân vật có bối cảnh thâm hậu như Khương Vọng. Chỉ có nhân vật ở mức độ này mới có thể giúp gã rửa tội, để gã không cần ở lại nơi quỷ quái Mê Giới này nữa.
Gã không muốn tiếp tục ở Mê Giới, không muốn ở thêm một ngày nào nữa!
Mỗi một ngày ở đây, chuyện thứ nhất làm sau khi tỉnh dậy là xác nhận xem mình còn sống hay không.
Chử Mật rất không muốn chết, nhưng nếu sống ở địa phương quỷ quái này ăn bữa nay lo bữa mai thì còn có thể sống bao lâu? Ngoài những lúc phải chiến đấu ra thì đều trốn trên đảo, nhưng như thế cũng không thể bảo đảm an toàn, giống như tình thế Bạch Tượng Vương lần này chẳng phải rất nguy hiểm sao?
Cho nên Chử Mật thật sự tận tâm giúp Khương Vọng trốn thoát, nhưng sau khi Ngư Tự Khánh ngăn chặn Giới Hà, gã nhận định chuyến đi lần này đã vô vọng. Gã và Khương Vọng có gộp lại cũng không phải là đối thủ của Ngư Tự Khánh. Vì thế gã tận tình khuyên nhủ, hy vọng Khương Vọng đừng mạo hiểm.
Thế nhưng Khương Vọng lại mở túi Mệnh Ảnh ra, trực tiếp thả gã rời đi. Đây là điều mà Chử Mật không hề nghĩ tới.
Gã xác thực rất biết ơn, nhưng vẫn quyết định lẩn trốn.
Bạch Tượng Vương bao vây Phù đảo, Ngư Tự Khánh truy giết Khương Vọng, không một ai nhằm vào mình. Túi Mệnh Ảnh đã được giải trừ, bây giờ trời cao mặc chim bay, gã có thể dựa vào Biệt Tích Thuật cao siêu mà tìm một chỗ mới để trốn.
Chờ đến lúc sóng gió lắng xuống thì lại xuất hiện.
Dù cho cuối cùng Hải tộc hoàn toàn thắng lợi, đến lúc đó cũng sẽ không vì một tên vô danh tiểu tốt như mình mà lục soát khu vực Đinh Mùi. Sau khi thế cuộc ổn định lại, chắc chắn có thể chạy thoát.
Nhưng gay go là, gã lại bị phát hiện.
Tiềm Tung Thuật của gã đạt trình độ hàng đầu ở toàn bộ phù đảo Đinh Mùi, ngoại trừ Phù Ngạn Thanh ra thì gã tự nhận rằng mình không kém bất cứ ai. Vốn tính trốn đi mấy chục ngày sẽ không thành vấn đề. Thế nhưng gã lại đánh giá thấp quyết tâm và lực lượng Hải tộc trong việc truy giết Khương Vọng.
Bạch Tượng Vương phái ra một đội quân Hải sào, mà nhánh quân đội này lại chịu sự chỉ huy của Ngư Tự Khánh, thiết lập ra một tấm lưới lớn khủng bố.
Thật không may là, gã và Khương Vọng đều ở trong tấm lưới này.
Khi tiểu đội Hải tộc kia hưng phấn xông lại, không bao lâu sau tiểu đội Hải tộc thứ hai đã xuất hiện, gã biết mình không xong rồi.
Chử Mật đau khổ lăn lộn để sống tiếp ở Mê Giới, đã vùng vẫy lâu như vậy, lừa đảo để gia tăng sự đảm bảo cho tính mạng của mình, nhưng cuối cùng lại chết ở chỗ này.
Còn phải chết một cách vô duyên vô cớ.
Điều này không khỏi khiến người ta đau khổ.
"Con mẹ ngươi! Kẻ nào không muốn ta sống, ta sẽ để cho kê đó cũng không sống được!"
Chử Mật đang bay nhanh, âm thầm ước lượng hộp trữ vật một chút, khẽ cắn răng như muốn liều mạng một phen.
Đội ngũ Hải tộc truy đuổi gã chợt rối loạn một hồi, có vẻ như đang mờ mịt, như thể đang tự hỏi không biết có nên truy đuổi tiếp hay không.
Chử Mật không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc gã nắm bắt lấy cơ hội tốt này, một trận bạo phát kéo dài khoảng cách ra!
Đến lúc này, hình dáng Khương Vọng bỗng nhiên thoáng hiện trong đầu gã. Thiếu niên kia trực tiếp mở túi Mệnh Ảnh ra, thẳng thắn dứt khoát xoay người, đạp mây mà đi. Thật sự rất tiêu sái, rất khí phách. Giống như gã thời trẻ mộng mơ sẽ trở thành thiếu hiệp.
Có phải tên tiểu tử kia bị phát hiện rồi không?
Chỉ có như vậy mới có thể giải thích vì sao mấy tên Hải tộc đang đuổi giết gã lại trực tiếp quay đầu.
Chử Mật gã chẳng qua chỉ là cửa thành cháy, vạ đến cá dưới ao mà thôi ...
Nhưng trong lòng Chữ Mật bỗng nghĩ, bản thân thật sự chỉ là người vô tội bị vạ lây sao?
Việc khu vực Đinh Mùi sắp bị hủy diệt, rốt cuộc là gã - người ở đây chịu hình phạt năm năm là khách qua đường, hay là Khương Vọng - người mới đến đây mấy ngày mới là khách qua đường?
Mà ai đang phấn đấu vì tòa Phù đảo này, ai chỉ mong muốn bảo vệ tính mạng của bản thân?
Chử Mật đã từng được trải nghiệm Nặc Y thiên y vô phùng, gã biết nếu như chỉ vì giữ tính mạng thì Khương Vọng có nhiều cơ hội hơn so với mình.
"Xin lỗi."
Mặc dù rất đấu tranh, nhưng cuối cùng tỏng lòng Chử Mật chỉ nói như vậy.
"Ta không thể chết được."
Sau đó gã bay thật nhanh.
Sau khi bỏ ra một viên Thận Vương Châu, tạo nên động tĩnh giúp Chử Mật hấp dẫn sự chú ý của lực lượng Hải tộc, Khương Vọng trực tiếp chạy tới Giới Hà.
Tấm lưới kia đang khép lại, chắc chắn không ngờ con cá là hắn đã ở bên ngoài lưới.
Cho dù có buộc chặt miệng lưới thế nào, thì hắn đã không còn ở trong lưới nữa.
Là người khống chế tấm lưới đánh cá này, chắc hẳn Ngư Tự Khánh đã đi kiểm tra "thu hoạch" rồi mới đúng. Bất kể là Chử Mật hay là ảo ảnh do Thận Vương Châu tạo ra thì đều cần thời gian để xác nhận.
Đúng lúc hắn có thể thừa dịp này đột phá Giới Hà, tới một khu vực khác của Mê Giới.
Mặc dù trong lòng đã tính toán rõ ràng, nhưng trước khi đến gần bức tường máu thịt kia, Khương Vọng vẫn sử dụng Hồng Trang Kính để quan sát kỹ một phen.
Bức tường máu thịt khủng bố ngăn chặn bảy dặm Giới Hà cực kỳ chặt chẽ.
Ở trong tầm nhìn của Hồng Trang Kính, chỉ có thể thấy ba tiểu đội Hải tộc đang đóng giữ trên bức tường máu thịt kia, như người thủ thành vậy.
Trong ba tiểu đội Hải tộc này có sáu Hải tộc cấp thống soái, hai mươi bốn Hải tộc cấp chiến tướng.
Do phân tán đến bảy dặm, phòng tuyến thực ra khá thưa thớt. Nếu cố chấp đột phá bất kỳ điểm nào, ngay lúc đó chỉ cần đối phó với một tên Hải tộc cấp thống soái là được.
Nếu muốn dùng loại mức độ phòng thủ này để ngăn cản Khương Vọng với chiến tích lấy một địch chín, thì đúng là không đủ.
Đại khái là bức tường kia khiến bọn chúng rất tự tin.
Trong đó có một "lão bằng hữu", là một Hải tộc cấp thống soái có sáu cánh và tám mươi chân.
Khương Vọng nhớ rằng tốc độ của kẻ này cực nhanh.
Nhưng cũng chỉ là bại tướng dưới tay hắn mà thôi, Khương Vọng nắm chắc có thể hoàn toàn nghiền ép tên kia.
Ngư Tự Khánh không ở đây ...
Không có thời gian để tiếp tục thăm dò sự lợi hại của bức tường này nữa.
Một khi Chử Mật bị bắt, ảo ảnh mà Thận Vương Châu tạo ra bị vạch trần thì Ngư Tự Khánh sẽ lập tức phát hiện ra Khương Vọng vẫn chưa sa lưới. Dựa vào biểu hiện cẩn thận của y, nhất định sẽ trở về Giới Hà rồi mới tiếp tục truy bắt.
Khương Vọng vừa mím chặt môi lấy Hồng Trang Kinh ra quan sát, vừa chậm rãi ẩn vào.
Trước khi bị ánh mắt của một tên Hải tộc trong số đó quét đến, hắn đột nhiên rút kiếm xông lên.
Đạp tan mây xanh, một chiêu kiếm Lão Tướng Trì Mộ đã nhắm về phía tường cao kia, công đánh đối thủ phía trước!
Chỗ hắn chọn để đột phá không phải là vị "lão bằng hữu" kia, mà là vị Hải tộc cấp thống soái trông có vẻ yếu ớt nhất.
Tất cả phải lấy kết quả làm trọng.
Muốn một đòn giết chết, sau đó lấy tư thế sét đánh bắc cầu qua sông!
Bạn cần đăng nhập để bình luận