Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 344: Sách da thú

Dung quốc, Dẫn Quang Thành.
Gần đây Đại tướng thủ thành Tinh Dã rơi vào tình cảnh rất xấu hổ.
Lúc hắn ta ‘dũng cảm vạch trần’ bệnh dịch hạch ở Dương Quốc, Dương Quốc và Tề Quốc đang là minh hữu, cử chỉ này của hắn ta có chút ý tứ ngầm đả kích thế lực Tề Quốc.
Nhưng mà không ngờ Tề Quốc mượn gió bẻ măng, trực tiếp dẫn binh làm thịt Dương Quốc, biến quốc gia phụ thuộc trên danh nghĩa thực sự trở thành đất của Tề Quốc.
Cho nên hành động lần này của Tĩnh Dã bị một vài người nói thành ‘Không biết đại cục’, ‘không để ý đại cục’.
Xét về nguyên nhân sâu xa, sau khi Dương Quốc sát nhập Tề Quốc, Dung Quốc trở thành nước giáp ranh với Tề Quốc, gối bên gối giường sát bên giường.
Dương Quốc của hôm nay có thể là Dung Quốc ngày mai.
Mặc dù bá chủ Trung vực Cảnh Quốc, hay Bắc vực Mục Quốc, đều âm thầm nuốt nước miếng với mấy nước nhỏ ở Đông vực, ban đầu Tề Quốc cũng giống miếng thịt nhỏ trong nồi của Trung vực, Bắc vực.
Song từ khi Tề Quốc đè bẹp đại thế, dùng danh tướng Trọng Huyền Trử Lương linh quân xuất chinh, không cần nói là Mục hay Cảnh, đều có lòng tin rằng có lẽ có thể đánh một trận máu lửa với Đông vực Tề Quốc đấy nhỉ?
Sở dĩ Dương Kiến Đức dốc hết quốc lực muốn tạo thành một cuộc đại quyết chiến, là với hắn ta có thể thấy được nguồn lợi to lớn sau khi chiến thắng.
Mà nếu như đổi chỗ, Dung Quốc có thể đạt được trình độ như Dương Kiến Đức sao?
Đáp án này thật khiến người ta sợ hãi.
Không đề cập tới triều đình Dung Quốc âm thầm tăng cường lực lượng bảo vệ các tòa thành biên giới, đại chiến Tề Dương vừa ngừng, hai nước biên cảnh cũng lộ ra gió êm sóng lặng.
Bách tính dưới đáy xã hội cũng chỉ quan tâm cơm ăn ba bữa, nào chú ý đến địa thế thiên hạ.
Trong tầng hai một khách sạn nào đó ở trong thành, một thanh niên trẻ tuổi tướng mạo bình thường tựa người ở cửa sổ nhìn người qua lại trên đường, có hơi hoảng hốt.
"Bọn họ vẫn luôn bình tĩnh như vậy, không hề biết nguy hiểm tới gần, không rõ tương lai như thế nào. Có lẽ, vô tri là một niềm hạnh phúc."
Bên trong gian phòng, Lưu Hoài dính râu giả ngồi ghé vào bàn, nghe vậy chỉ lạnh lùng nói:
“Đều là dân đen ngu muội! Đợi đến lúc quân binh Tề Quốc tấn công tới, từng người bọn họ đều cúi đầu nghe theo như chó vẫy đuôi mừng chủ, không, so với chó còn không bằng.”
Thanh niên đang nhìn ngoài cửa sổ đúng là Dương Huyền Sách, nghe được lời này của Lưu Hoài, hắn tiện tay đóng cửa sổ lại:
“Đối với bách tính bình thường mà nói, Quân chủ họ Dương hay họ Khương có khác gì nhau đâu? Có khi Quân vương họ Khương còn có thể cho bọn họ cuộc sống an ổn hơn một chút.”
Lưu Hoài vừa sợ vừa giận nhìn hắn, nhưng nhớ tới đây là huyết mạch cuối cùng của Dương thị, chỉ có thể nói:
“Ngài… Sao có thể nói như vậy?”
Dương Huyền Sách đi tới ngồi xuống bàn, thuận tay rót cho mình một chén trà:
“Làm sao? Dương Quốc cũng đã mất rồi, công công vẫn không nghe được lời nói thật?”
“Công tử đừng nói nữa!” Lưu Hoài vội la lên: “Bây giờ không thể không cẩn thận. Lão nô chết không có gì đáng tiếc, nhưng ngài là huyết mạch cuối cùng của thiên gia.”
“Ngươi nhìn đi.” Dương Huyền Sách nở nụ cười tự giễu: “Ngươi và ta như chó nhà có tang, ngay cả mặt cũng không dám lộ, tên cũng không dám nói, thân phận ngày xưa lại càng phải che che giấu giấu. Chúng ta đã như vậy rồi thì làm sao có thể cưỡng ép những thường dân nhỏ bé kia phải tận trung vì nước.”
Lưu Hoài nói không ra lời.
"Thế đạo này, vốn không có ai thiếu ai. Hai trăm ngàn tướng sĩ chết dưới đao của Hung Đồ kia, lại nên mắng ai đây? Mắng phụ thân ta à?"
"Bệ hạ đã vì nước chảy hết một giọt máu cuối cùng, ngài sao có thể..."
Dương Huyền Sách đưa tay ngắt lời lão:
"Nhờ người người đến, chỉ thế mà thôi."
"Được, được."
Lưu Hoài có chút nản lòng, nhưng một lúc sau lão lại lấy một khối đá hình tròn màu vàng và một cuốn sách da thú cổ xưa ra khỏi túi trữ vật.
“Đây là thứ ta mang ra khỏi cung, ngài có muốn học nó không?”
Chữ viết trên da thú là dùng máu viết thành, trải qua vô số lần trăng tròn, màu máu kia vẫn đỏ thắm như lúc ban đầu. Chỉ nhìn thoáng qua những nét chữ bằng máu này, sâu trong linh hồn liền phát ra tiếng run rẩy, khiến cho người ta có thể cảm nhận được sự khủng bố và mạnh mẽ trong đó.
Đây chính là Diệt Tình Tuyệt Dục Huyết Ma Công.
Nhưng Dương Huyền Sách chỉ đảo mắt qua một chút rồi không nhìn nữa, chỉ đặt ánh mắt lên trên khối đá trong màu vàng kia, bất chợt bật cười:
"Đại Nhật Kim Diễm Quyết, ngày xưa nào có phần của ta?"
Bí truyền Đại Nhật Kim Diễm Quyết của Dương thị, trước nay chỉ truyền cho Thái tử. Lúc trước sau khi Dương Huyền Cực cũng là học công pháp này mới trở thành người kế vị ngai vàng không thể lay chuyển của Dương Quốc.
Học được công pháp này, là có thể nhân danh cho toàn bộ Dương thị tông miếu.
Nhưng bây giờ tòa tông miếu Dương thị này, đã bị bách tính Chiếu Hành thành khởi nghĩa đạp đổ trước cả khi Tề quân tiến vào.
Người sáng suốt đều không tin cái lý do ‘khởi nghĩa’ này, bởi vì lúc đó trấn phủ Hoàng Dĩ Hành ‘cứu dân’ chạy trốn đầu hàng tại Hành Dương quận. Hủy bỏ tông miếu Dương thị, thậm chí còn không cần Tề quân động thủ, đương nhiên cũng có ‘công tích’ của hắn ta.
Nhưng mà Dương quốc đã diệt, muôn ngựa im tiếng. Về mặt này tất nhiên Tề Quốc sẽ không nói gì, chỉ thấy vui mà thôi.
Lưu Hoài lẳng lặng chờ đợi quyết định của hắn.
Nhưng Dương Huyền Sách chỉ lắc đầu, ngay cả khối đá tròn màu vàng kia cũng không buồn nhìn nữa.
“Năng lực của phụ vương cao hơn ta gấp trăm lần. Chuyện người không làm được thì ta càng không thể làm được.”
Coi như là huyết mạch Dương thị, học Đại Nhật Kim Diễm Quyết, là được thừa kế trách nhiệm.
Hắn tự nghĩ nếu như đổi chỗ với phụ vương Dương Kiến Đức, nhiều lắm cũng chỉ rộng lượng với bách tính hơn một chút, có lẽ có được lòng dân nhiều hơn một chút. Nhưng nếu muốn kéo dài giang sơn xã tắc dưới cái nhìn chăm chú của Tề Quốc là điều hoàn toàn không thể chứ nói gì đến trùng kiến tông miếu, nói ra thì việc cầu mong liệt tổ liệt tông Dương thị đội mồ sống dậy còn dễ làm hơn.
Có điều khiến hắn không ngờ là, Lưu Hoài chỉ nói:
“Bệ hạ nói người không mong ngài làm gì, chỉ có một điều, người bảo lão nô chuyển thứ này tặng cho ngài.”
Ngọc bội Bàn Long, cứ vậy được trên bàn. Chỉ cần nhìn qua cũng biết đây là ngọc sức tùy thân của Dương Kiến Đức.
Đã từng rất nhiều lần, hắn trốn bên cạnh mẫu thân vụng trộm ngẩng đẩu nhìn nam nhân uy nghiêm lạnh lùng kia, nhưng chỉ thường nhìn tới một bên mặt cùng ngọc bội Bàn Long này!
Lúc đó trong lòng chua xót cùng ánh mắt chăm chú bị người nhìn ra rồi sao?
Dương Huyền Sách né tránh không nhìn, chỉ cúi đầu nhìn chén trà, nhưng lại thấy mặt nước trong chén phản chiếu đôi mắt mình, chẳng biết đã ứng đỏ từ bao giờ.
Hắn nhắm mắt lại, lúc mở ra cũng chỉ còn lại sự bình tĩnh, duỗi tay thu lại miếng ngọc bội và viên đá tròn màu vàng đại biểu cho Đại Nhật Kim Diễm Quyết.
“Không có chuyện gì thì đừng nói chuyện trung nghĩa chí khí, chỉ có Dương thị ta thiếu bách tính Dương Quốc, không có chuyện bách tính thiếu Dương thị.”
“Ngươi tự do rồi.” Hắn nói với Lưu Hoài.
Cho đến nay, đây là người duy nhất còn tồn tại lòng trung thành với Dương Kiến Đức. Đối với thái giám này, từ trước đến nay Dương Huyền Sách luôn không có cảm tình gì, nhưng mà quốc gia đã không còn, cũng không cần lấy danh nghĩa triều đình trói buộc lão.
Nói xong, Dương Huyền Sách đứng dậy đi ra ngoài.
Lưu Hoài chỉ hỏi: "Công tử có tính toán gì?"
“Tuy rằng không thể vì tông miếu xã tắc làm cái gì…” Dương Huyền Sách hơi dừng bước một chút, rồi lại tiếp tục bước đi: “Nhưng phận làm con, dù sao cũng phải làm gì đó vì phụ thân chết trận của mình.”
Dương Huyền Sách rời đi.
Đóng lại cửa phòng trọ, cũng đóng lại hy vọng cuối cùng của Lưu Hoài.
Mặc dù chính bản thân hắn cũng biết, cái hy vọng kia xa vời như thế nào.
Ngay cả việc trốn ở giáp biên cảnh với Dung Quốc cũng là đề nghị của Dương Huyền Sách. Đoạn thời gian sống dưới danh nghĩa Thiên Hạ Lâu hoang đường kia, có thể giúp hắn tự tin với việc ẩn giấu bản thân.
Còn Lưu Hoài, hoàn toàn không có phương hướng.
Di mệnh của Dương Kiến Đức, là để lão tới tìm Dương Huyền Sách, dẫn hắn rời khỏi Dương Quốc, nhưng lại không hề nói sau đó phải làm thế nào.
Nếu như nói nhất định phải có mục tiêu nào đó, lão muốn để Dương thị phục quốc, muốn Dương thị tông miếu không dứt, muốn để Dương Kiến Đức dưới cửu tuyền được bình an, hương hỏa không dứt.
Nhưng thật ra bản thân lão cũng hiểu rõ, chuyện mà Dương Kiến Đức lúc còn sống không làm được, sau khi hắn chết đi lại càng không thể làm được.
Ngay cả người duy nhất có tư cách kéo dài Dương thị tông miếu Dương Huyền Sách cũng thờ ơ với ý tưởng này.
Lão là một thái giám mất vua mất nước, lại có thể làm cái gì đây?
"Ngươi tự do."
Dương Huyền Sách lấy thân phận huyết mách duy nhất của Dương Kiến Đức, tuyên cáo tự do của lão.
Nhưng mà "tự do", là cái gì?
Đoạn thời gian nhắm mắt theo đuôi cẩn thận chờ đợi, chẳng lẽ lại không phải là tự do ư?
Vào cung đã bao nhiêu năm lão đã không còn nhớ rõ nữa, chỉ nhớ kỹ năm đó Quốc quân vẫn chỉ là hoàng tử, lúc vào cung yết kiến, tư thái đã khác biệt với người khác. Tư thế hiên ngang như rồng như hổ, dường như hắn mới chính là chủ nhân của nơi này.
Sau này quả nhiên hắn ngồi lên long ỷ, còn vị hoàng tử nghe đồn có Tề Quốc chống lưng, ở trước mặt hắn không gợi nổi một gợn sóng.
Lão cũng nhớ rõ, năm đó Quốc quân bệ hạ nhìn thấy lão ở trong cung, nói nhìn rất quen mắt, tùy ý chỉ thị lão theo hầu.
Đương nhiên lão cũng nhớ kỹ, lần thiết triều đầu tiên sau khi kế vị, Quốc quân bệ hạ đã nói với lão, quốc gia này đã nát đến không thể nát hơn, nhưng cho dù là quả nát, hắn cũng muốn khiến nó bén rễ nảy mầm, mọc thành một cây đại thụ che trời!
Lão nhớ kỹ sau khi thái tử ra đời, lần đầu tiên lão nhìn thấy Quốc quân rơi lệ.
Quốc quân khóc nói:
“Đợi trăm năm sau của Cô, nhất định sẽ không để con ta như thế!”
Nhưng mà...
Lão nhớ rõ Quốc quân hăng hái như thế nào, lại càng ngày càng suy sụp tinh thần ra sao. Lão chứng kiến tất cả, cảm thụ được tất cả, cũng nhai nuốt lấy tất cả.
Hiện tại, Quốc quân không còn, thái tử chết rồi, tiểu vương tử cũng đi mất. Căn phòng trọ tĩnh lặng chỉ còn lại cuốn sách da thú đang lưu động huyết quang trên bàn kia.
Lưu Hoài run rẩy bờ môi, cuối cùng ngay cả một tiếng thở dài cũng không thốt ra được. Khiến lão sợ hãi chính là, lão phát hiện ánh mắt mình không tự chủ được nhìn vào cuốn sách kia. Mà cuốn sách da thú đó, chẳng biết đã tự mở ra từ lúc nào.
Diệt Tình Tuyệt Dục Huyết Ma Công...
Thứ khiến Lưu Hoài sợ hãi không phải ma công kia hủy diệt nhân tính đến mức nào, đáng sợ đến mức nào. Mà là lão phát hiện ra không có cách nào khắc chế dục vọng muốn học môn ma công này.
Không phải lão không quen, ngược lại lão không sợ tuyệt tình tuyệt dục, nhưng nếu nói còn điều gì ràng buộc, đó chính là thực hiện di mệnh của Dương Kiến Đức, bảo vệ Dương Huyền Sách.
Lão đã từng chứng kiến Dương Kiến Đức giải quyết tôn thất, tàn sát con cái ruột thịt như thế nào.
Một hùng tài như Dương Kiến Đức, cuối cùng còn sa vào cảnh như thế, nếu lão tu luyện môn ma công này, chỉ sợ sẽ có một ngày phải bắt buộc đi giết Dương Huyền Sách, chấm dứt ràng buộc duy nhất.
Ý niệm này chỉ thoáng qua trong đầu đã khiến lão bất an. Đó là huyết mạch còn sót lại của Quốc quân bệ hạ, làm sao lão có thể?
Hai tay Lưu Hoài co thành trảo, thúc giục đạo nguyên xé nát cuốn sách da thú thành nhiều mảnh, vẫn chưa yên tâm còn tạo ra một đoàn hỏa công cực nóng, đốt sách ma công thành tro tàn.
Thế nhưng…
Lão hoảng sợ phát hiện, từng dòng chữ bằng máu kia lại in lại trong đầu.
Diệt Tình Tuyệt Dục Huyết Ma Công, mỗi một chữ đều nhớ rõ ràng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận