Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1742: Chạm nhưng không thể với tới (3)

Khương Vọng đương nhiên nhận ra, đây chính là tòa Điêu Linh tháp đã phá vỡ bầu trời Sơn Hải Cảnh.
Nhưng lúc này xem ra, nó có vẻ không còn là một tòa tháp nữa.
Rõ ràng đây là những chiếc hộp sọ chồng chất lên nhau - hộp sọ xuất phát từ vô số loài dị thú.
Tầng tầng lớp lớp, chất chồng cao cao.
Bản thân nó chính là thước đo.
Là phẫn nộ của hàng trăm năm ngàn năm, là hận thù tích tụ qua tuế nguyệt, là nỗi đau đớn kéo dài không thể phát tiết!
Đây là một thế giới gần như chân thực, dần dần trở nên sống động, trong quá trình trưởng thành đã thực sự nghiền nát bụi đất.
Bùn đất thưa thớt bị ép thành bụi, chất thành Điêu Linh tháp.
Hóa ra đây mới là cái gọi là "Điêu linh".
Trên khuôn mặt uy nghiêm của Chúc Cửu Âm lần đầu tiên xuất hiện vẻ sợ hãi.
Trên trán nó nổi lên gân đỏ, vặn vẹo thành những đường vân dữ tợn.
Trên thân rắn của nó mọc ra những chiếc vảy rồng, chỉ hất nhẹ một cái đã áp sát mặt Hỗn Độn.
Trên người nó mọc ra hai cánh tay người cơ bắp như sừng rồng, trên cánh tay có khắc thần văn!
Chúc Cửu Âm giơ tay trái ra, liền túm lấy cái cổ Hỗn Độn, như bóp lấy một con chó, nhấc nó lên cao cao. Tay phải trực tiếp vươn ra, cứng rắn móc vào trái tim Hỗn Độn!
Còn Hỗn Độn…
Lại chợt há miệng ra.
Lộ ra hàm răng nanh đan xen, cái lưỡi bị cắt mất một nửa.
"A... hoắc hoắc hoắc ha ha ha ha ha ha!"
Nó phát ra âm thanh!
Không phải Đạo tắc, cũng không phải biểu tượng "báo cho".
Là thanh âm thực sự, là một trong ngũ thức!
"Ngươi sợ rồi!"
Nó nở nụ cười lớn.
Rõ ràng là Chúc Cửu Âm đã bắt được nó, hơn nữa còn muốn giết chết nó.
Nó điên cuồng như thể chính nó là kẻ chiến thắng!
"Cõng vạn tội lỗi để truy cầu tự do, ta không hề sợ chết!"
Tiếng gầm của nó vang vọng khắp Sơn Hải, tất cả đều nghe thấy.
"Chư vị ký thác sinh mệnh cho ta, ta nhai cái ác truy cầu sinh, đi trên con đường tội lỗi mà mở ra đại đạo, nay là lúc thỏa mãn!"
"Ta sẽ đục thông thất khiếu để cảm nhận lại thế giới!"
Hỗn Độn mở mắt nhìn về phía Chúc Cửu Âm!
Bên trong đôi mắt trước đây vô thần bỗng nhiên lóe lên ánh sáng.
Trên mặt Chúc Cửu Âm lộ vẻ kinh hoàng, vội vàng muốn lùi về phía sau.
Nhưng hai cái vuốt gấu đã túm chặt lấy cổ tay nó!
Hai bàn tay như con người của Chúc Cửu Âm, một tay vẫn giữ lấy cổ Hỗn Độn, một tay vẫn cắm trong tim nó, lúc này đều chẳng thể cử động.
Còn đôi tai cụp xuống của Hỗn Độn nay lại dựng đứng lên.
Cái mũi to như khúc cây của nó tham lam hít hít.
Trong giây phút này, nó cưỡng ép mở thông thất khiếu của mình, đó là giác quan về thế giới đã phủ bụi hơn 900 năm!
Cũng vì vậy mà nó có được lực lượng kinh khủng!
Nó cuối cùng cảm nhận được nỗi đau của xác thịt, nhưng cảm giác thống khổ này khiến nó mê muội!
Nó vặn vẹo khuôn mặt xấu xí.
Vừa thống khổ vừa hưởng thụ, nó cuồng nhiệt gầm lên: "Ta nhìn thấy được thế giới, các ngươi đều có thể nhìn thấy! Ta nghe thấy thế giới, các ngươi cũng có thể nghe được! Ta cảm nhận được thế giới, các ngươi đều có thể cảm nhận được! Hãy nhìn đi! Hãy nghe đi! Hãy cảm nhận đi! Thế giới chân thực là bộ dạng gì!"
Hai cái vuốt gấu dùng sức vặn một cái, trực tiếp bẻ gãy hai cổ tay của Chúc Cửu Âm.
Sau đó nó túm lấy cái đầu lâu nghiêm trang của Chúc Cửu Âm, bóp nát tại chỗ!
Kéo thân rắn to lớn đến bên người mình, trực tiếp giơ lên rồi ném mạnh xuống!
Không gian vỡ vụn.
Quy tắc của thế giới này không còn hiệu lực nữa.
Thân thể cường đại của Chúc Cửu Âm rơi xuống, chỗ cổ lay động, nhanh chóng mọc ra một đầu lâu lão phụ mới. Ánh mắt của nó lấp lóe kịch liệt, tìm cách phá cục. Cánh tay của nó tuy đã đứt lìa, nhưng lớp vảy giáp vẫn đang phát sáng.
Nó vẫn muốn nắm giữ quy tắc của thế giới này, nó có lẽ có thể tham ô lực lượng của Cửu Chương Ngọc Bích, nó còn muốn triệu hồi Không Uyên trở lại.
Nhưng Điêu Linh tháp khổng lồ được xếp từ hàng ngàn hộp sọ kia bỗng nhiên xuất hiện trên bầu trời. Nó trông giống như một ấn lệnh, kết thúc bản công văn này.
Tất cả xương sọ đều biến mất, Điêu Linh tháp vẫn là hình dáng một tòa tháp tinh khiết hoàn mỹ. Nhưng ngọn tháp này bị lật ngược, giống như một ngọn giáo nhọn xuyên qua người Chúc Cửu Âm!
"Theo ta…cùng nhau!" Hỗn Độn thống khổ nức nở.
“Cảm thụ…thế giới!”
Ngọn tháp trắng khổng lồ xuyên qua thân thể Chúc Cửu Âm, nhanh chóng hút cạn sinh cơ của nó, mang theo tiếng gào thét thảm thiết của nó rơi xuống.
Thần Quang Tráo tựa như một lớp ảo ảnh, không thể ngăn cản được.
Điêu Linh tháp cứ thế mang theo thân thể sắp chết của Chúc Cửu Âm rơi xuống, ngọn tháp trắng xóa đâm thẳng vào ngọn núi trung tâm!
Ầm ầm rung chuyển!
Khuôn mặt người của Chúc Cửu Âm nứt toác ngay tại chỗ, máu tuôn ra như sông, thân rắn khổng lồ vỡ vụn từng đoạn.
Chỉ thấy trụ trời gãy, thiên địa tuyệt diệt.
Vì thế trời nghiêng về tây bắc, đất sụp xuống đông nam!
Cho nên Phù sơn mây mù dời chỗ, cho nên biển cát quy về nơi này.
Vì thế phương thế giới này hoàn toàn sụp đổ, hữu hình vô hình cùng nhau vỡ vụn.
Kể cả tư tưởng hạn chế, kể cả không gian tận cùng, kể cả dòng sông thời gian chảy xuôi!
Vì thế tất cả Sơn Thần Hải Thần của thế giới này từ đây nhìn thấy thế giới hiện thực.
Thấy được những gì Hỗn Độn thấy, nghe được những gì Hỗn Độn nghe, cảm nhận được những gì nó cảm thụ.
Bọn chúng từ đó cảm nhận được thế giới chân thật.
Tại vị trí ngọn núi trung tâm bị cắt đứt, có một đạo quang ảnh xen giữa hư thực chậm rãi lưu động, trong một cái chớp mắt có thể tính là nghìn lần vạn lần, là dòng sông thời gian và không gian.
Sông Bỉ ngạn chính là thế giới chân thật.
Lãnh tụ truy tìm tự do đang còn chết đi.
Có mồi lửa tự do thiêu đốt trong lòng mỗi sinh linh.
Từ đó…vĩnh hằng.
Ngọn núi trung tâm vĩ ngạn sụp đổ.
Chúc Cửu Âm cường đại vỡ vụn.
Hắc triều vô biên tan biến.
Sơn Thần, Hải Thần mơ hồ bối rối, vẫn đứng bên ngoài Thần Quang Tráo, im lặng không nói.
Những thí luyện giả bên trong Thần Quang Tráo tập hợp lại một chỗ, chuẩn bị cho cuộc tự cứu cuối cùng.
Hỗn Độn lúc này phần bụng bị chính mình mổ ra, tim cũng bị Chúc Cửu Âm móc sạch.
Nhưng nó vẫn đứng trên không trung, thất khiếu đều mở.
Lực lượng của nó đang biến mất, sinh mệnh của nó đang tàn lụi.
Nó nhìn về phía xa, ở thế giới sụp đổ này, nghiêng nhìn thế giới mà nó đang tưởng tượng vô số năm tháng kia.
Nó không thể chờ đợi thêm được nữa, nó cảm nhận được một loại tự do bẩm sinh.
Sinh khí đang suy giảm, nhưng ánh mắt của nó lại càng ngày càng sáng ngời.
Nơi đó không có hỗn loạn, không có bạo ngược, không có tàn nhẫn, chỉ có ánh sáng thuần túy nhất hướng về nguồn gốc.
Nó bay lên, mở rộng móng vuốt gấu, giống như đôi cánh để bay cao.
Thân hình khổng lồ lao về phía xa xa kia.
Giữa vô vàn đổ nát.
Lấy thân mình vượt sông.
Nhưng con dòng sông dài kia xen giữa hư thực, có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm tới.
Tự do luôn luôn thoạt nhìn như có thể chạm tới, nhưng trên thực tế lại rất là xa vời.
Nó rõ ràng đã mở thất khiếu, nhưng lại giống như một kẻ điếc, câm, mù, không thể tìm thấy được mục tiêu.
Chỉ hướng về phía trước, hướng về phía trước…
Nhưng mãi mãi không thể đến gần.
Rõ ràng đã nghe thấy, rõ ràng đã nhìn thấy, rõ ràng đã cảm nhận được.
Trong khe hở này như có lạch trời.
Tại thời khắc sinh mệnh thiêu đốt cuối cùng, nó lớn tiếng gào lên, giống như khóc, giống như gào, giống như buồn.
"Hoàng Duy Chân!"
"Hoàng Duy Chân!"
"Hoàng Duy Chân!"
Nó gào lên ba tiếng như thế.
Rồi nhảy dựng lên!
Lao về phía dòng sông kia!
Tại nơi chân thực và hư ảo giao nhau, tại nơi ánh sáng và bóng tối hỗn độn, nó sụp đổ.
Thân thể xấu xí mà quái dị của nó vỡ tan thành vô số hạt bụi không màu không ánh sáng.
Tán lạc trong gió.
Vù... vù…vù...
Gió đang im ắng thổi.
Chốc lát sau, trời đổ mưa tí tách.
Một cơn mưa màu đen.
Mưa nhỏ, mưa vừa, mưa xối xả.
Ác của thế gian, tội của thế gian đều ở trong đó.
Trận mưa này tan đi, thế giới này sẽ ra sao?
Hỗn Độn không còn sống để nhìn thấy nữa.
Nó mở thất khiếu mà chết.
Nhưng lại thực sự không chết ở trong lồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận