Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 325: Mối thù vạn thế bất diệt

Ngay lúc Bạch Cốt Đạo Thánh Chủ trọng thương bỏ chạy, hóa thành bạch quang chợt lóe, Trọng Huyền Trử Lương lại bị Dương Kiến Đức chặn đường.
Bành bành bành bành phanh!
Trong đội quân của Trọng Huyền Thắng, chợt vang lên tiếng nổ dày đặc.
Khương Vọng hóa thành một tia lửa, trong nháy mắt bay vạch qua bầu trời.
Chỉ để lại một câu: "Người này có mối thù vạn thế bất diệt với ta!"
Coi như là giải thích.
Trọng Huyền Thắng không thể tự tiện rời khỏi đại quân. Chỉ có Khương Vọng coi như phụ tá, chưa vào quân chế, mới có thể tự do hành động.
Nếu không phải đại chiến Dương Tề liên quan đến thành bại của cá nhân Trọng Huyền Thắng, hắn chẳng có hứng thú tham gia.
Giết Thạch Kính, kinh doanh Thanh Dương, ám sát Tống Quang, Khương Vọng làm đã đủ nhiều, bây giờ hai quân đối diện, hắn vốn không tạo ra được tác dụng bao nhiêu, mức độ ảnh hưởng cực kỳ nhỏ, trong khi hắn còn phải làm chuyện của mình.
Mối thù của hắn, chỉ có giết chết, lấy máu mới rửa được.
Cảnh tượng Phong Lâm thành tuyệt diệt, quãng đường dài mấy vạn dặm đã đi qua... hắn chưa bao giờ quên!
"Đuổi kịp nó! Phải đuổi kịp nó!"
Khương Yểm trong Thông Thiên Cung không kiềm được lo lắng. Cũng có thể nói, hắn cố tình không khống chế sự kích động của mình, để Khương Vọng nhìn thấy được sự nóng nảy của hắn, để xử lý sự khao khát của hắn thêm cẩn thận.
Bạch cốt Thánh Chủ lúc này, luyện chế bạch cốt thánh khu chưa thành công, còn bị Trọng Huyền Trử Lương băm thành thịt vụn, mặc dù miễn cưỡng cũng đã khôi phục được như cũ, nhưng đây chính là thời khắc nó suy yếu nhất.
Nói cách khác, nếu Khương Yểm muốn chiếm lấy cơ thể đó, thì đây chính là thời cơ tốt nhất. Nếu Khương Vọng không làm gì cho điều này, hắn nhất định sẽ tạo phản.
"Không được để hắn chạy thoát! Chờ ta chiếm được bạch cốt thánh khu, cắt đứt cảm ứng của nó từ trong U Minh, sau này hai chúng ta liên thủ, chính là đứng đầu thiên hạ!"
Minh Chúc trong Thông thiên không ngừng rung rinh.
Diễm Lưu Tinh là loại độn thuật giúp bùng nổ trong khoảng cách ngắn, không phù hợp đi đường dài, cũng may Bạch cốt Thánh Chủ cũng không chạy khỏi được quá xa.
Toàn bộ Dương quốc, đều bị đại trận hạn chế.
Trước khi trận bị phá, không ai chạy ra khỏi quốc cảnh được.
Ngay cả Bạch cốt Thánh Chủ, cũng chỉ có cách dùng cửa bạch cốt đã chuẩn bị trước để rời đi.
Khương Yểm biết rõ chuyện này, cũng đã báo trước cho Khương Vọng.
"Chỉ cần ngươi đuổi kịp bạch cốt Thánh Chủ, tóm được nó vào tay, ta sẽ điều khiển Minh Chúc rời khỏi Thông Thiên Cung, chuyện thành bại còn lại không cần ngươi phụ trách."
"Ngươi tức là ta, ta tức là ngươi, chúng ta cùng được giải thoát, ngay ngày hôm nay, ngay ở nơi này!"
Khương Yểm không ngừng cổ vũ Khương Vọng.
Khương Vọng cũng hiểu rất rõ vì sao Khương Yểm vội vàng như vậy.
Lần này đúng thật là thời cơ ngàn năm một thuở, sau khi mở cánh cửa thiên địa, tương đương Thông Thiên Cung cũng được mở. Nói cách khác, Khương Vọng có không gian rất lớn để đối phó Khương Yểm và Minh Chúc.
Nếu không phải còn kiêng kỵ Khương Yểm cao thâm khó lường, nói không chừng đã ra tay từ đời nào rồi.
Nhưng khi Khương Vọng ngày càng trở nên mạnh mẽ, cái ngày đó sớm muộn cũng sẽ tới. Không một cường giả nào cho phép có một ý thức khác tồn tại trong cơ thể mình, hơn nữa còn dưới cách thức "Không an toàn" như vậy. Trừ phi Khương Yểm theo kịp được tốc độ trưởng thành của Khương Vọng, từ đầu đến cuối luôn giữ được khả năng uy hiếp thần hồn.
Và cũng bởi vì ngày hôm này chính là thời cơ tốt nhất.
Một cơ thể ngay cả bạch cốt tôn thần cũng còn quý trọng như này, thì đối với Khương Yểm, cũng là một cơ thể ngàn năm một thuở.
...
Bạch cốt Thánh Chủ chọn hướng chạy hoàn toàn khác hướng với Lục Diễm.
Thật ra nó đã lừa được đám thủ hạ, mở ra tới ba cánh cửa bạch cốt để làm đường lui.
Cái bị Lục Diễm hủy diệt, chỉ là một trong số đó.
Vẫn còn hai cánh cửa bạch cốt nữa, nối tới hai nơi khác nhau, nên nó hoàn toàn không lo việc chạy trốn.
Chỉ có điều tổn thất quá lớn. Trận chiến này, có thể nói nó tiền mất tật mang.
Chẳng những bạch cốt thánh khu không thể viên mãn, mà thần lực Đạo Tử chi khu mang tới cũng bị xài mất hơn nửa.
Không phải nó không nhìn ra hành vi của hai nước Dương - Tề, nhưng dưới góc nhìn của nó, mấy cái mưu đồ của phàm nhân không đán nó phải để ý.
Vì bất kể là đối phương có mục đích gì, nó chỉ cần hoàn toàn chiếm được cơ thể của Đạo Tử, luyện thành bạch cốt thánh khu là xong.
Thậm chí nó còn để mặc cho hai phe lập mưu, nó chỉ cần lợi dụng làm việc của mình, vốn nó muốn tiếp nước đẩy thuyền, để luyện thành bạch cốt thánh khu, sau đó ung dung rời khỏi chiến trường.
Nhưng Lục Diễm lại phản bội, đây là một chuyện ngoài ý muốn.
Lục Diễm không chỉ phản bội, mà có vẻ còn đoán ra ý đồ của nó, làm ra hành vi phản bội trước dự kiến mười hơi thở, đây là chuyện ngoài ý muốn thứ hai.
Thành công khiến nó phải dừng bước ngay ở bước cuối cùng.
Cái ngoài ý muốn thứ ba là Trọng Huyền Trử Lương.
Mấy trăm năm không hiện thế, trước vốn chỉ giao thủ với Trang quốc Đỗ Như Hối thông qua lạc ấn, đúng là nó đã đánh giá thấp thực lực của Trọng Huyền Trử Lương.
Vốn định vừa tiếp chiến vừa tiếp tục làm viên mãn thánh khu, không ngờ Trọng Huyền Trử Lương lại bùng nổ, đánh đến mức nó không có sức đánh trả.
Cây đao kia... ngay cả nó, cũng cảm thấy hung ác.
Để giữ được cơ thể này, nó không tiếc điều động thủ đoạn của bổn tôn từ trong U Minh, tiêu tốn rất nhiều thần lực, thế nhưng vẫn bị Trọng Huyền Trử Lương dùng Cát Thọ đao chặt đứt.
Hôm nay tuy nhờ dùng hậu thủ chạy thoát thành công, nhưng thân xác khó khăn lắm mới ghép trở lại được này, vẫn có khả năng bị phân giải, chưa kể dịch khí vất vả mới tụ tập được đã bị tiêu diệt, một bước cuối cùng của bạch cốt thánh khu đã trở nên rất khó mà viên mãn, chỉ còn cách tính toán lại thật kĩ.
Thậm chí, cơ thể này đã bị đao của Trọng Huyền Trử Lương chém trúng, tuy bản thân người không đuổi kịp, nhưng đao ý vẫn còn nằm trong cơ thể, công kích từng vùng máu thịt của nó.
Nhưng chuyện này không sao.
"Nhỏ yếu như vậy, mà cũng dám đuổi theo."
Nó nhàn nhạt nghĩ.
Khương Vọng dốc toàn lực truy kích, đương nhiên không tránh được bị nó khinh thường, mặc dù nó đã vô cùng yếu ớt.
Nó vốn định bóp chết kẻ kia, nhưng chẳng biết tại sao, từ trên người con kiến hôi nhỏ bé kia, nó không chỉ cảm nhận được cảm xúc ‘căm ghét’, mà còn mơ hồ cảm giác được sự uy hiếp.
Điều này quả thực buồn cười.
Song cái cảm xúc "buồn cười" này, không có ý nghĩa gì nhiều.
Nhưng không thể mạo hiểm nữa, cái cơ thể này vô cùng hiếm thấy, còn tốt hơn cơ thể nó hạ xuống mấy trăm năm trước.
Chưa kể... muốn tỉnh lại từ đáy Vong Xuyên một lần không phải chuyện dễ dàng.
Tuy nó có sinh mạng rất dài, nhưng cũng không chịu nổi sự chờ đợi lâu dài như vậy.
Ý nghĩ trong lòng như dòng nước thời gian chậm rãi chảy đi.
Bạch cốt Thánh Chủ bứt cánh tay trái của mình ra, hất sang bên trái một cái.
Cánh tay kia liền phồng to lên, giữa không trung hóa thành một bạch cốt Thánh Chủ nữa, cũng mặt không cảm giác, bay vụt đi.
Cơ thể và cánh tay trái chia làm hai hướng bay thật nhanh, bay về phía hai cánh cửa bạch cốt còn lại.
Diễm Lưu Tinh xẹt tới, hiện ra thân hình Khương Vọng.
"Đi bên kia?" Khương Vọng hỏi.
Hắn không nhìn thấu được cái nào hư cái nào thật, nên đương nhiên phải hỏi người hiểu biết về Bạch Cốt Đạo hơn - Khương Yểm.
"Cái này không phải ảo thuật, đây là bí pháp Huyết Nhục Khôi Thân của Bạch Cốt Đạo." Khương Yểm trong Thông Thiên Cung trầm giọng: "Không đuổi kịp đâu, cả hai đều là thân phận thật, lúc nào nó cũng có thể tráo đổi giữa hai bên."
Thật ra vẫn còn một lựa chọn nữa, là hắn điều khiển Minh Chúc đi ra, cùng Khương Vọng chia làm hai hướng truy kích hai bên. Nhưng thứ nhất, có lẽ nếu dựa vào Minh Chúc, hắn chưa chắc đuổi kịp bạch cốt Thánh Chủ. Thứ hai sau khi hắn đi rồi, hắn không bảo đảm Khương Vọng sẽ tiếp tục truy kích. Thứ ba, nếu không đuổi kịp, chưa chắc Khương Vọng sẽ cho phép hắn "trở lại" Thông Thiên Cung.
An nguy của bản thân mới là quan trọng nhất.
Nên hắn quyết định bỏ qua lựa chọn này, bỏ qua cơ hội lần này.
"Vậy thì đi bên trái!"
Khương Vọng không chút do dự, hóa Diễm Lưu Tinh, vọt sang phía trái đuổi theo.
"Ta không biết Huyết Nhục Khôi Thân là bí pháp gì, nhưng ta nghĩ bứt ra một cánh tay, nhất định không phải chuyện dễ dàng, đúng chứ ?"
"Chặt một cánh tay của nó cũng có gì đâu, dù gì đó chẳng qua cũng chỉ là phụ thân của nó mà thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận