Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 936: Khí thế ngất trời

Một chưởng của Vương Ngao chụp xuống, Mê giới bắt đầu có trời đất.
Trời là chưởng này, đất là tiêu vong!
Huyết Vương mạnh mẽ tất nhiên không đến nỗi không tiếp được một chưởng này, nhưng hắn cảm nhận được rất rõ sự bất lực đối với vị cường giả Nhân tộc này.
Nhìn từ mặt nào, thì cường giả Võ Đạo đạt đến cảnh giới như thế này đều là khắc tinh của dạng thần thông huyết hạch như hắn.
Bởi vì cường giả Võ Đạo chuyên tu thân thể, có khả năng khống chế khí huyết vượt xa tu sĩ các con đường khác.
Gân cốt, cơ bắp, máu thịt, đều thống nhất thành một.
Huyết Vương có thể dùng thần thông huyết hạch để khống chế máu tươi, dễ dàng thao túng sống chết của đối thủ, nhưng lại khó mà lay chuyển được khí huyết của cường giả Võ Đạo - Không phải là hoàn toàn không thể, nhưng phải bỏ ra nỗ lực gấp trăm, gấp nghìn lần. Nếu là chiến đấu ở cấp cao, điều này đủ sức gây chí mạng.
Có thể nói, đánh với Vương Ngao, chỗ dựa mạnh nhất của Huyết Vương gần như bị phế bỏ.
Hắn được nghe kể lại, cũng từng được nghe thấy những lời ngông cuồng của đám tiểu bối Nhân tộc, cái gì mà “À Huyết Vương hả, cũng chỉ có vậy mà thôi” Lời giải thích của Bạch Tượng Vương càng giúp hắn biết thêm về điều đó.
Hắn đến đây, chính là vì muốn xem có phải Nhân tộc thực sự có thiên kiêu như Kiêu Mệnh xuất thế như lời đồn đại hay không. Bạch Tượng Vương kia có lá gan lừa hắn hay không.
Hắn sẽ đích thân tới dạy cho tên tiểu bối ngông cuồng kia một bài học, đồng thời tiện tay diệt luôn Đinh Mùi Phù Đảo, chuẩn bị sẵn sàng cho kế hoạch nhắm vào Phù Đồ Tịnh Thổ.
Tất cả mọi thứ đều vô cùng tự nhiên, hợp lý.
Nhưng bây giờ, Võ phu Vương Ngao này xuất hiện, làm hắn lập tức sinh ra cảnh giác mãnh liệt, có cảm giác như mình bị rơi vào một cái bẫy nào đó. Nó không hề có dấu vết, không nhìn ra được nó bắt đầu từ đâu, cũng không nhìn được rõ mục đích cuối cùng là gì... Nhưng chắc chắn là có tồn tại!
Từ Thương Hải đến Mê giới, hắn nhận được danh tiếng Huyết Vương, hoành hành bấy lâu, khiến cả Nhân tộc lẫn Hải tộc đều biến sắc, đương nhiên không chỉ nhờ vào tính hung bạo điên cuồng.
Đối mặt với một chưởng của Vương Ngao.
Tâm niệm vừa động, cơ thể Huyết Vương nổ tung, dưới bàn tay của Vương Ngao, nó vỡ thành vô số huyết quang không đếm xuể.
Giống như trời chưa kịp rơi xuống, hắn đã vỡ ra rồi!
Huyết quang bắn đi khắp mọi hướng, tất nhiên cũng có bay về phía Tôn Tiểu Man và Khương Vọng.
Vương Ngao nắm tay lại, nghiền nát một mảng lớn huyết quang. Y hạ xuống trước mặt Tôn Tiểu Man, giơ chân đạp xuống!
Sóng xung kích vô hình lấy nơi y đạp chân làm tâm, lan tỏa ra các hướng, đẩy lùi tất cả huyết quang tiến lại gần.
Sau đó xoay người tung một quyền, khí huyết mãnh liệt như cuồng long xuất hải, bao phủ tất cả, lượn thành một vòng, bảo vệ chiếc Chiếu Nhật phi chu.
Một chưởng, một cước, một quyền, số huyết quang khó mà đếm nổi kia đã bị tiêu diệt hơn phân nửa.
Nhưng phần còn lại vẫn trốn thoát thành công.
Một cường giả cấp bậc như Huyết Vương, trong giới Chân Vương có thể nói là khủng bố, vậy mà thậm chí chưa chính thức bắt đầu giao thủ, đã bất chấp tổn thất nặng nề, rút lui bỏ chạy, vô cùng quyết đoán!
Hoàn toàn không để ý đến cái gọi là tự tôn của cường giả, ngay cả tiếp xúc thăm dò cũng không dám!
"Sư phụ tuyệt vời!" Tôn Tiểu Man vỗ tay nhiệt liệt: "Không hổ là võ phu đệ nhất thiên hạ, cái tên Huyết Vương kia, nói gì cũng là hùng kiệt một phương, ấy vậy mà thấy ngài lại như chuột thấy mèo! Ngài thật tuyệt vời!"
Vương Ngao nhìn ánh mắt của đệ tử, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Không hiểu sao y lại mang đứa nhỏ này theo du lịch thiên hạ, vốn dĩ là muốn thân truyền dạy dỗ, nhưng có vẻ dưỡng lệch hướng rồi. Tùy tiện lung tung chẳng có vẻ gì của nữ hài tử, chẳng giống mẫu thân của nó chút nào.
Nguyệt Mi rất dịu dàng khoan thai mà...
"Được rồi được rồi." Y nói: "Ngươi và bằng hữu đã gặp nhau rồi, ôn chuyện cũ rồi, giờ thì đi thôi, mục tiêu huấn luyện lúc trước còn chưa hoàn thành đó."
Đồ nhi khen ngợi hết lời, nhưng bản thân y không hề coi thường Huyết Vương chút nào. Chính sự rút lui quyết đoán kia, ngược lại càng làm tăng mức độ đe dọa của Huyết Vương trong lòng y lên thêm một tầng. Dĩ nhiên suy nghĩ này, y sẽ không nói với đồ nhi.
Tôn Tiểu Man lập tức xụ mặt, rõ ràng hai từ "huấn luyện" của Vương Ngao không đơn giản như vậy.
Nhưng nàng chỉ nói: "Được rồi."
So với đệ đệ có thể nằm tuyệt đối không đứng của mình, tuy bề ngoài Tôn Tiểu Man nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng sâu bên trong là một ý chí kiên cường.
Thấy hai người định rời đi, Khương Vọng vội vàng hành lễ: "Cảm ơn tiền bối đã ra tay giúp đỡ. Lần này nếu không có tiền bối, Khương Vọng đã..."
Vương Ngao phẩy tay: "Không cần cảm ơn, cũng không phải ta thi ân với ngươi!"
Y lười giải thích lý do với Khương Vọng, cũng chẳng thiết giơ mặt ra nhận ân tình, vươn tay ra tóm lấy Tôn Tiểu Man, như con diều hâu bắt gà con.
Tôn Tiểu Man cũng chẳng chút khó chịu, rõ ràng đã quen với việc sư phụ không coi mình là nữ hài tử, để yên cho Vương Ngao xách trong tay, còn rất vui vẻ vẫy tay chào Khương Vọng: "Tạm biệt, huynh đệ tốt!"
"Tạm... biệt."
Trước khi Khương Vọng kịp suy nghĩ xem nên gọi là huynh đệ hay tỷ muội, cặp sư trò này đã biến mất.
Trở về từ cõi chết, lại gặp được bạn cũ, đương nhiên là điều đáng mừng.
Nhưng bởi vì câu nói của Vương Ngao, tâm trạng Khương Vọng lại không thấy nhẹ nhõm được.
Có lẽ Vương Ngao chỉ muốn tránh không nhận ân tình, nhưng ý trong lời của y là quá rõ rằng, lần này Huyết Vương đột ngột ra tay, không phải tình cờ!
Rõ ràng y cứu mình, nhưng lại nói không có ân tình. Tại sao?
Chỉ có một lý do giải thích, đó là nguy hiểm mà hắn gặp phải, là do chính Vương Ngao gây ra!
Hoặc có thể nói là... "bọn họ".
Bao nhiêu sự "trùng hợp" gặp phải trên đường, có lẽ đều đã có lời giải thích. Chẳng hạn, tại sao ở Phù Đồ Tịnh Thổ, hắn đi đến chỗ nào, thì phi chu chỗ đó đều bị hỏng. Hay tại sao giới hà lại vừa lúc sinh ra dịch chuyển, lại vừa lúc xuất hiện ngay trước mặt...
Đây có phải là một kế hoạch, lấy Khương Vọng ra làm mồi nhử, để câu những con cá lớn của Hải tộc ra không? Khương Vọng thầm nghĩ.
Đương nhiên các đại nhân vật có bố cục và tính toán của mình. Họ hạ những quân cờ, mục đích đều vì đại cục của Mê giới, tương lai của Nhân tộc.
Nhưng từ đầu đến cuối, chẳng có một ai hỏi hắn, có đồng ý làm mồi nhử hay không!
Mãi đến lúc này, sau khi hắn đã đi một vòng trên bờ sinh tử, thì vẫn chưa hiểu đây là ván cờ gì! Không biết vì sao lại có, mục đích yêu cầu là gì.
Nhưng thôi kệ!
Khương Vọng chỉ có thể nở nụ cười, dù có biết rồi, thì cũng vẫn vờ như mình không biết!
Dù gì giới hà dịch chuyển một cách ‘trùng hợp’ kia cũng đã cho hắn cơ hội thoát thân.
Dù gì Vương Ngao cũng đã vẫn ra tay cứu hắn, chứ không ngồi yên nhìn hắn chết.
Tiểu nhân vật nên cảm thấy mang ơn, nhỉ?
Hắn bình thản bay trở lại phi chu, tu sĩ Dương Cốc đang chờ sẵn trên đầu khoang.
"Có sửa được không?" Khương Vọng hỏi.
"Không có vấn đề gì lớn." Chứng kiến trận đấu của hai cường giả, thái độ của tu sĩ Dương Cốc đối với Khương Vọng rõ ràng cung kính hơn: "Vừa rồi chỉ là bị ép dùng hết năng lượng. Chắc phải quay về đảo một chuyến, lấy thêm nguyên thạch."
Lúc đó, có lẽ Huyết Vương chỉ định bắt sống, nên không dùng chiêu quá mạnh.
"Dùng của ta đi!" Khương Vọng lấy nguyên thạch từ hộp trữ vật ra, đưa cho người kia.
Hắn không muốn tốn thêm thời gian, chỉ muốn quay về quần đảo càng nhanh càng tốt, trong lòng đang có một sự u oán không bày ra được, nên ngữ điệu không được ôn hòa cho lắm.
"Không thành vấn đề!" Tu sĩ Dương Cốc kia không để tâm, tính tình thiên kiêu khó chịu tí là chuyện bình thường, hơn nữa người ta là bỏ tiền cơ mà! Ai bỏ tiền người đó là đại gia!
Hắn đưa tay nhận lấy nguyên thạch, lại bắt đầu khởi động pháp trận của phi chu.
"À mà..." Khương Vọng đứng đó buồn bực một hồi, cuối cùng vẫn nói: "Về tới quần đảo thì trả lại cho ta."
Tu sĩ Dương Cốc sững ra, suýt nữa làm lật phi chu.
Ra là ngài chỉ cho mượn thôi? Thế sao dáng vẻ ném nguyên thạch ra khí thế ngất trời thế! Ai không biết cứ tưởng ngài muốn mua luôn cái phi chu này luôn đó!
Hắn không còn gì để nói: "... Được thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận