Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 458: Rừng treo sọ

Cho dù Yến Kiêu có suy yếu đến mức nào thì nó vẫn là một thứ đáng sợ chỉ xuất hiện trong truyền thuyết.
Vị đại sư Quan Diễn kinh tài tuyệt diễm kia cũng không thể giết nó khi còn sống.
Vì vậy, ngay cả khi lão Tế Ti có cho hắn nhiều lòng tin hơn nữa thì Khương Vọng vẫn tỏ ra khá thận trọng.
Hắn nhất định phải đảm bảo sự đoàn kết của nhóm mình trước khi cuộc chiến bắt đầu, vì vậy mới có cuộc trò chuyện cởi mở và trung thực hôm nay.
Tất nhiên, kết quả đều khá vui vẻ cho tất cả mọi người.
Không rõ là mọi người sẽ thu được gì sau khi diệt trừ Yến Kiêu, cho nên việc thảo luận trước về kế hoạch phân chia thực sự là không khả thi.
Khương Vọng dựa vào năng lực của bản thân mình nên tất nhiên hắn cũng có thực lực và lòng tin tuyệt đối.
Nhưng điều này cũng cho thấy Tô Kỳ và Vũ Khứ Tật cũng có một số sức mạnh tiềm ẩn nào đó, nếu không bọn họ sẽ không tự tin như vậy.
Nhưng đây không phải vấn đề.
Điều duy nhất khiến Khương Vọng nghi ngờ là làm sao lão Tế Ti lại xác định cuối cùng Tô Kỳ sẽ tìm ra sự thật đằng sau "Đêm xâm nhiễm"? Là do lão đã sớm biết "chân tướng" hay sao?
Nhưng dù sao, thời điểm cũng đã đến.
Theo như lời Tế Ti nói thì ngày 17 tháng 9 tại hiện thế, Yến Kiêu sẽ bước vào thời điểm yếu nhất trong năm.
Khương Vọng, Tô Kỳ, Vũ Khứ Tật và Thanh Thất Thụ, bốn người đã sẵn sàng xuất phát.
Không có nghi lễ đưa tiễn long trọng, hầu hết những người trong Thánh tộc còn không biết họ đang làm gì. Trước khi Yến Kiêu hoàn toàn bị tiêu diệt, bọn họ sẽ không được phép biết điều này.
Lão Tế ti đứng ở cửa nhà quả, không biết đang nhìn cái gì, có lẽ đang nhớ nhung người đã ra đi từ rất lâu rồi kia.
Cô bé có khuôn mặt tròn tên là Tiểu Quả Nhi hơi nghiêng đầu tò mò nhìn bọn họ. Từ khi sinh ra cô bé đã bắt đầu sống trong Vùng đất Thần Ấm này, cho nên hoàn toàn tò mò với thế giới bên ngoài.
Kể từ khi Yến Kiêu xuất hiện, có rất nhiều người Thánh tộc cả đời chưa từng bước chân ra ngoài.
Sự tò mò với thế giới bên ngoài đã hoàn toàn bị bóp chết.
Gần đây vì để thành lập cái gọi là "sức hấp dẫn" mà "Trương tiên sinh" đã nói, cho nên Thanh Thất Thụ điên cuồng khoe khoang bản thân.
Tên này trước khi đi còn vẫy vẫy tay với Tiểu Quả Nhi: "Thất Thụ ca đi săn đây! Ca sẽ bắt cho muội một con thỏ con nhé? Nó có lông mượt và mềm."
Tiểu Quả Nhi mạnh mẽ gật đầu.
Những người biết rõ nội tình là Thanh Bát Chi và Thanh Cửu Diệp đều đến tiễn Thanh Thất Thụ đi, bất kể mối quan hệ trước đây như thế nào, có bất kỳ ý kiến gì, riêng chuyện này sẽ không có ai cạnh tranh với y.
"Ngươi nhất định phải cẩn thận, đừng bất cẩn mà làm chuyện gì sai sót."
Thanh Cửu Diệp khuyên nhủ.
Thanh Thất Thụ không nhịn được nói: "Được rồi được rồi, ta biết rồi."
Thấy y vẫn đang thò đầu nhìn về phía xa, Thanh Cửu Diệp vội giải thích:
"Hôm nay là ngày quan trọng, Thanh Hoa phải ở tế đàn cây."
Trong những ngày Yến Kiêu suy yếu, Thánh Nữ phải ở tế đàn, nhất định là để chờ đợi một lời tiên tri có thể xảy ra, và cũng là để cầu nguyện cho chuyến đi của bọn họ.
Khi nghĩ đến điều này, tiếc nuối trong lòng Thanh Thất Thụ giảm đi rất nhiều, y nhếch miệng nở nụ cười.
"Thất Thụ" Thanh Bát Chi chân thành nhìn y: "Ngươi cứ yên tâm đi đi, ta sẽ chăm sóc tốt cho Thanh Hoa."
"Cút cút cút!"
Thanh Thất Thụ hét lên ba từ cút rồi mới tức giận quay người lại.
Bên trong và bên ngoài Vùng đất Thân Ấm giống như hai thế giới, đám người Khương Vọng cũng dần thích ứng với ánh sáng mờ ảo trong toàn bộ Sâm Hải Nguyên Giới.
Thanh Thất Thụ đi trước dẫn đường, y cũng chưa từng tới sào huyệt của Yến Kiêu, nhưng trong tay lại cầm một tấm bản đồ chỉ thẳng đến mục tiêu, nghe nói thứ đó là do các chiến binh tiền bối Thánh tộc để lại năm đó.
Nhưng Khương Vọng biết thừa người tạo ra tấm bản đồ này có lẽ chính là Quan Diễn.
Cái vị tiền bối rơi xuống đó vì "Tiểu Phiền" của mình mà đã nhiều lần đánh nhau sống chết với Yến Kiêu. Sau khi xác định bản thân không thể giết Yến Kiêu mới để lại một kế hoạch và một tay sắp xếp chuyện ngày hôm nay.
Dựa theo bản đồ, "sào huyệt" của Yến Kiêu nằm về phía Tây Bắc của Vùng đất Thần Ấm.
Khoảng cách đường thẳng đã rất xa, thêm nữa là cần phải đi qua một số khu vực cấm, bởi vậy tốn khá nhiều thời gian trên đường đi.
Khương Vọng và những người khác vẫn duy trì tốc độ di chuyển nhất định so với người cầm bản đồ, không thể chạy hết tốc lực, nhưng cũng phải đảm bảo rằng họ sẽ đến được vị trí mục tiêu trong vòng hai ngày.
Thời kỳ suy yếu hàng năm của Yến Kiêu bắt đầu từ ngày 17 tháng 9 và kéo dài liên tục từ ba đến năm ngày, nó cũng không cố định.
Vì vậy, hai ngày tới là một thời điểm tương đối tốt.
Hơn nữa Sâm Hải Nguyên Giới rất nguy hiểm, chạy hết tốc lực có thể dễ dàng dẫn đến việc phải đối mặt với nguy hiểm và không kịp phản ứng.
Mặc dù bình thường Thanh Thất Thụ khá tùy tiện, trông có vẻ như không có đầu óc, nhưng y thực sự là một thợ săn có trình độ.
Y nắm rõ như lòng bàn tay những khu vực cấm trên đường đi, giúp bọn hắn tránh được nguy hiểm.
Y cũng thường dẫn mấy người tránh đi trước khi một số con thú hoang khá mạnh kéo đến.
Tất nhiên, trong Sâm Hải Nguyên Giới chẳng có con thú hoang nào là nhỏ yếu cả.
Con thỏ nhỏ trong miệng Thanh Thất Thụ còn cao hơn Tiểu Quả Nhi rất nhiều... Không biết cô gái nhỏ đó còn dám nuôi nếu y thực sự bắt được nó mang về không.
Điều thu hút sự chú ý của Khương Vọng nhất là những dấu vết tồn tại của các tộc người khác mà hắn thỉnh thoảng nhìn thấy trên đường đi.
Hắn nhìn thấy những ngôi nhà gỗ dựng trên cây, và cũng nhìn thấy vài nhà hoang để lộ một nửa ra bên ngoài.
Bên trong đã mục nát và bám bụi từ lâu, một số còn bị thú hoang chiếm giữ.
Đã rất lâu, rất lâu rồi không có ai ở.
Nhìn vào những nơi ở bị bỏ hoang này, người ta gần như có thể hình dung ra được nỗi sợ hãi mà những người sinh sống ở nơi này đã phải đối mặt vào thời điểm đó.
Rốt cuộc là cái gì vậy?
Mối nguy hiểm gần như có thể quét sạch bọn họ là cái gì?
Yến Kiêu sao?
Dọc theo đường đi, ngoại trừ cây cối thì chính là dã thú, quả thực chưa từng nhìn thấy người của tộc nào khác ngoài Thánh tộc, ngay cả dấu vết sinh sống cũng không có. Vừa nhìn qua đã biết những ngôi nhà này đã bị bỏ hoang từ rất lâu, chắc cũng phải hơn trăm năm rồi.
Không phải vô cớ mà Sâm Hải Thánh tộc nghi ngờ rằng tất cả các chủng tộc loài người ngoại trừ họ đều đã bị tuyệt chủng.
Lộ trình dự định kéo dài hai ngày, điều đó có nghĩa là họ sẽ phải nghỉ ngơi qua đêm ở Sâm Hải Nguyên Giới.
Về sự nguy hiểm của "Đêm xâm nhiễm", Thánh tộc đã dùng Thần Long Hương để đối phó. Hương được tạo ra bởi lõi Thần Long Mộc, hương thơm có thể chống lại cơn buồn ngủ đầy bắt buộc của Sâm Hải Nguyên Giới vào ban đêm.
Hiện nay Long Thần Mộc ngày càng khan hiếm, người Thánh tộc đã phải hy sinh dùng Hồn Dục để có thể nuôi trồng đến hiện tại, điều đó đủ để hình dung được loại trầm hương này quý giá như thế nào.
Lão Tế Ti gần như đã móc sạch nhà kho của tộc, lấy ra đủ năm nhánh. Cho dù có nhiều hơn nữa cũng vô dụng, nếu như sau năm đêm mà vẫn chưa giải quyết được Yến Kiêu, thì sẽ không thể thành công được nữa.
Tại nơi nghỉ ngơi của đêm đầu tiên, trong một khu đất trống ở rừng, rắn, côn trùng, chuột và kiến đều đã bị xua đuổi từ lâu.
Và khi màn đêm buông xuống, toàn bộ Sâm Hải Nguyên Giới chìm trong im lặng. Thậm chí đến cả một tiếng côn trùng kêu cũng không nghe được.
Thần Long Hương lặng lẽ cháy giữa không gian thoáng đãng, Vũ Khứ Tật nhìn chằm chằm vào nó, sẵn sàng xông lên đốt lại bất cứ lúc nào. Mặc dù Thanh Thất Thụ đã liên tục cam đoan rằng Thần Long Hương sẽ không bao giờ tắt.
Tô Kỳ thì kinh ngạc nhìn về phía sâu trong màn đêm, không biết đang suy nghĩ gì.
"Rốt cuộc Sâm Hải Nguyên Giới rộng lớn cỡ nào, ngươi có từng nghĩ sẽ đi đến điểm cuối cùng để nhìn thử không?" Khương Vọng phá vỡ sự im lặng, lớn tiếng hỏi.
"Biện pháp tốt!" Đôi mắt Thanh Thất Thụ sáng lên: "Lấy cớ này, mang Thanh Hoa đi cùng sao?"
Khương Vọng: ...
Hắn nhất thời mất đi hứng thú nói chuyện, đành phải im lặng, đúng là nói chuyện với một tên suốt ngày chỉ muốn "Tạo mối quan hệ" chẳng có gì hay ho cả.
Chẳng bằng tiếp tục thăm dò Ngũ Phủ Hải thì tốt hơn.
Khi đã biết được buổi tối ở Sâm Hải Nguyên Giới rất nguy hiểm, thì con người dù có to gan đến đâu cũng sẽ không ngủ được.
Còn đối với Khương Vọng thì điều này cũng không có gì khác biệt, trừ khi thực sự quá mệt mỏi, còn bình thường hắn rất ít khi ngủ, phần lớn thời gian đều dùng để tu hành.
Tròn một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Trong Sâm Hải Nguyên Giới rất ít thay đổi, so với tình hình hiện tại, bản đồ vẽ từ hàng trăm năm trước dường như cũng không thay đổi nhiều.
Với sự chỉ đường rõ ràng của bản đồ, bốn người đã đến đích vào buổi chiều ngày hôm sau.
Dấu hiệu để đến đích là một Thần Long Mộc khổng lồ, nghiêng ngả và mục nát.
Nó đã ngã xuống mà vẫn cao bằng ba người.
Trên một cây gỗ mục nát thường mang theo sức sống, nhất là một cây gỗ mục to lớn như vậy.
Nhưng Thần Long Mộc mục nát trước mặt thì lại khác, phía trên thậm chí không có một con côn trùng nào, chỉ mang đến cho người ta cảm giác về một cái chết thuần khiết.
Nó thực sự đã "chết", chết đến mức không thể chết thêm.
Khương Vọng bay lên không trung, nhìn thấy phía sau cây Thần Long Mộc đã bị đổ này.
Những hàng cây dày đặc mọc lên, những cây này tương đối "gầy", không hề to lớn giống như những cây có thể nhìn thấy khắp mọi nơi trong Sâm Hải Nguyên Giới.
Hơn nữa, khoảng cách giữa hai cây vô cùng hẹp, đây cũng là lần đầu tiên Khương Vọng nhìn thấy mật độ cây cối dày đặc như vậy kể từ khi hắn bước vào Sâm Hải Nguyên Giới.
Như thể những cây này không cần phải cạnh tranh tài nguyên sinh tồn gì cả.
Hay nói cách khác, sự sống sót của chúng hoàn toàn không phụ thuộc vào ánh sáng và độ ẩm.
Trên mỗi một gốc cây đều treo một cái đầu người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận