Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 989: Cái lò gạch

Trên địa đồ Đại Tề, Bão Long quận có vẻ hẹp và dài, là một quận phủ có hình như cánh tay, bên trái là hai quận Trường Minh, Thương Thuật, bên phải giáp với ba quận Nhạc An, Thu Dương, Ngân La.
Trấn Ngõa Diêu là một trấn cực kỳ bình thường trong rất nhiều trấn vực, loại bình thường này là từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài.
Trấn như tên, bách tính ở đây sinh sống bằng nghề nung gạch.
Có điều, bình thường ở Tề quốc là khác hoàn toàn với bình thường ở những tiểu quốc khác.
Chỉ cần cố gắng làm là có thể sống tốt, đây đã là cuộc sống mà rất nhiều người tha thiết ước mơ.
Căn cứ theo tư liệu mà Lâm Hữu Tà đưa cho, Khương Vọng tìm được một lò gạch có quy mô tầm trung ở phía tây trấn Ngõa Diêu.
Ở trước đống gạch màu xám được chất đống chỉnh tề, có một đám người đang lui tới di chuyển gạch. Những người này nam nữ đều có, đa số là nam nhân. Nam nhân cơ bản đều để trần, người dính toàn là tro bụi màu xám. Nữ nhân đều mặc quần áo vải thô, dùng khăn trùm đầu nhìn không ra màu sắc vốn có, có mấy người nhìn qua còn cường tráng hơn so với nam nhân.
Khương Vọng cẩn thận quan sát một hồi, mới dựa vào thị lực vượt bậc của tu sĩ siêu phàm, tìm được Trương Thúy Hoa.
Đây là một thôn phụ cực kỳ bình thường, cũng chỉ hơi gầy so với những phụ nữ đang cùng làm việc khác, tương đối mà nói thì không mập, khuôn mặt cũng sạch sẽ hơn một chút... Nhưng vẫn chưa thể gọi là đẹp được.
Tu sĩ siêu phàm, chỉ lý giải từ trên mặt chữ là đã vượt qua phàm tục.
Bất kỳ một tu sĩ siêu phàm nào, cho dù si vọng như Trương Hải, sa đọa như Cát Hằng, cũng có thể dễ dàng sống một cuộc sống xa xỉ vượt xa người thường.
Chử Mật đã là tu sĩ Ngoại Lâu cảnh, đã bước vào cánh cửa với tư cách quận thủ của một vùng.
Đúng như lời hắn đã nói, ở một nơi có thể dùng công pháp và tài nguyên như Lương Thượng Lâu mà tu hành đến Ngoại Lâu cảnh, hắn ta đã rất giỏi rồi, là tu sĩ cực có thiên phú!
Sao hắn có thể coi trọng một thôn phụ bình thường như vậy?
Vừa không có tu vi, cũng không có mỹ mạo.
"Ôi chao, tiểu tử kia, ngươi làm gì vậy? Ở đằng kia lấm la lấm lét nhìn nửa ngày!" Một hán tử đặc biệt cường tráng đột nhiên hô to.
Khương Vọng nhìn xung quanh một chút, mới ý thức được hắn đang nói mình.
"Vị đại ca này." Khương Vọng nhẹ giọng cười nói: "Ta tìm người".
Tráng hán này ôm một đống gạch đi về phía trước, vừa đi vừa trừng mắt với Khương Vọng một cái.
Khuôn mặt bị bụi bám nhìn không rõ ràng lắm, nhưng ý cảnh cáo trong ánh mắt lại cực kỳ mãnh liệt: "Không nên có tâm tư xấu xa gì, nếu không nắm đấm của ta không nhận ra ngươi!"
"Vị đại ca này xin yên tâm, ta là người tốt."
Đưa tay không đánh người cười, tráng hán này mặt lạnh đi về phía trước, song trong miệng vẫn không buông tha: "Da trắng thịt mềm, có thể là người tốt gì chứ?"
"Người ta cũng không có trêu chọc ngươi, tại sao ngươi lại nói nhiều như vậy? Làm còn chưa đủ à!" Một nữ tử cất giọng nói, rất có khí thế.
Tráng hán im lặng bê gạch, không nói gì nữa.
Trùng hợp là, lên tiếng giải vây, đúng là Trương Thúy Hoa.
Nàng vừa mới bê một chuyến gạch, phủi bụi trên ống tay áo rồi đi ra ngoài.
Thuận miệng giúp một thanh niên xa lạ giải vây là chuyện nhỏ không thể bình thường hơn, thậm chí nàng ta còn không thèm liếc mắt nhìn Khương Vọng lấy một cái.
Khương Vọng đuổi theo mấy bước, lễ phép thăm hỏi: "Xin hỏi... tỷ là người nhà của Chử Hảo Học phải không?"
Đúng vậy, tên giả mà Chử Mật dùng ở trấn Ngõa Diêu, thế mà lại gọi là Chử Hảo Học.
Học cái gì chứ! Cái tên này cũng quá hoang đường đi. Một tên lừa bịp tinh thông mọi thứ, còn "hảo học" nữa, biết nói gì đây?
"Đó là nam nhân của ta." Trương Thúy Hoa dừng lại, dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn hắn: "Ngươi có chuyện gì sao?"
"Là thế này." Khương Vọng nhìn xung quanh một chút: "Qua bên kia nói chuyện được không?"
Nữ nhân tỏ ra khó xử nói: "Bên này ta vẫn còn đang làm việc."
Khương Vọng suy nghĩ một chút rồi nói: "Như vậy đi, một ngày tiền công của tỷ là bao nhiêu? Ta trả cho tỷ, hôm nay tỷ không cần làm việc."
Theo lý thuyết không cần làm việc, đối với ai mà nói đều là chuyện tốt, nhưng phụ nhân này lắc đầu: "Làm gì có chuyện tốt bánh nướng từ trên trời rơi xuống chứ, nam nhân của ta nói, tuyệt đối không thể tin cái này. Cho dù lúc này là thật thì cũng đừng tin, vì sớm muộn cũng phải bù lại ở chỗ khác."
Khương Vọng nhất thời không biết nói gì mà phản bác.
Chử Mật không hổ là chuyên gia lừa gạt, bồi dưỡng vợ của mình thành ý thức phòng bị lừa gạt mạnh như vậy.
"Ngươi..." Trong sự im lặng của Khương Vọng, Trương Thúy Hoa đánh giá hắn: "Ngươi biết nam nhân của ta?"
Lúc này Khương Vọng mới nhận ra, trong mắt nữ nhân này ẩn giấu sự cảnh giác và chờ mong.
Dù sao trượng phu của mình "Chử Hảo Học", đã tròn 5 năm chưa trở về.
"Chúng ta... coi như bằng hữu." Khương Vọng nói.
"Hắn thế nào rồi?" Trương Thúy Hoa nắm lấy ống tay áo hắn, nhưng rất nhanh lại buông lỏng tay, luống cuống đi phủi bụi trên ống tay áo: "Đúng... thật xin lỗi."
"Không sao, không sao." Khương Vọng ôn hòa nói: "Chúng ta tìm một chỗ tâm sự được không?"
"Là ý gì?" Tráng hán lúc trước không biết từ nơi nào trở về, cách thật xa đã hùng hùng hổ hổ: "Hoa tỷ, xảy ra chuyện gì vậy? Tên mặt trắng này có phải đang ức hiếp người đúng không?"
"Mắc mớ gì tới ngươi!" Trương Thúy Hoa quay đầu lại mắng: "Ta nói chuyện với tiểu đệ nhà ta, chướng mắt ngươi à? Cút đi!"
Tráng hán hùng hổ kia lao tới nửa đường, lại bị mắng phải quay lại.
Trương Thúy Hoa lúc này mới quay lại khuyên nhủ: "Ngài đừng tức giận, nhà quê nói chuyện khó nghe, nhưng không có ý xấu."
Tráng hán này là một người nhiệt tình, chẳng qua có chút lỗ mãng mà thôi.
Khương Vọng sẽ không tức giận vì chuyện này. Chủ yếu là vì lần đầu bị người ta mắng là tên mặt trắng, thể nghiệm có chút mới lạ. Chẳng qua trước kia chỉ có...
Hắn thở dài một hơi.
Bên kia, Trương Thúy Hoa lại đưa tay dẫn đường: "Trong lò gạch nóng bức, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."
Xem ra thân phận "bằng hữu của Chử Hảo Học" này rất có hiệu quả với nàng, khiến cho nàng đem chín chủ ý, tám cảnh giác mà Chử Mật thường ngày quán thâu tất cả đều vứt ở sau đầu.
Khương Vọng đang nghĩ ngợi, Trương Thúy Hoa quay người lại gọi: "Cẩu Nhi, Sơn Tử! Ta đi ra ngoài một chuyến, các ngươi giúp ta trông Yêu Nhi, đừng để nó chạy lung tung!"
Trong đám người truyền đến hai tiếng trả lời.
"Được rồi, Hoa tỷ!", "Ừ!"
Xem ra nàng ở chỗ lò gạch này nhân duyên rất tốt.
Khương Vọng cũng thu hồi suy luận trước kia, Trương Thúy Hoa cũng không hoàn toàn tín nhiệm hắn, đây là đang "khoe cơ bắp". Đơn giản là đang biểu đạt rằng nhìn thấy những hán tử này chưa? Nếu ngươi có tâm tư xấu xa gì đó, lão nương tùy tiện kêu mấy người tới xé xác ngươi.
"Yêu Nhi..." Khương Vọng hỏi: "Là hài tử của tỷ với Hảo Học ca sao?"
Trương Thúy Hoa nhếch miệng cười: "Vậy ta còn có thể sinh con cùng người khác à? Lông mày, con mắt kia, sẽ không thể là giống của người khác!"
Khương Vọng sờ sờ mũi, hắn không quá thích nghi với phong cách nói chuyện thẳng thắn như vậy.
Trương Thúy Hoa vừa đi ra ngoài, vừa giải thích: "Nung gạch là việc không thể rời người được, trẻ còn nhỏ cũng không thể xa mẹ được, nên vẫn luôn mang theo nó làm việc, chậm rãi nó trưởng thành ở trong lò gạch này."
Ra khỏi lò gạch, nàng tháo khăn trùm đầu ra, sau khi phủi hết tro bụi, giọng điệu kiêu ngạo: "Đừng thấy nó nhỏ, bản thân nó cũng biết nung gạch rồi đấy!"
Nàng cười nói: "Chỉ là không bảo nó làm."
Trượng phu của nàng một đi không trở về, một mình mang theo đứa con làm việc trong lò gạch, làm công việc bán sức lực như nam nhân, nung gạch, xếp gạch.
Nhưng nghe giọng điệu của nàng, trạng thái của nàng, không có nửa điểm oán hận.
Chỉ có sự cứng cỏi khi đối mặt với cuộc sống, cùng với sự thỏa mãn thật đơn giản.
Nhìn nụ cười này, Khương Vọng đã biết, vì sao Chử Mật lại yêu nữ nhân này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận