Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3046: Thiên công (2)

Sâu trong Chương Hoa Đài, giữa tinh hà vô tận.
Pháp tướng của Hoài Quốc Công Đại Sở hư lập ở nơi này, Tích Mộc tinh thần to lớn hôm nay không hề lên tiếng, chỉ có cành lá rung rung, cẩn thận xử lý tin tức.
Từ sâu trong tinh hà, vang lên tiếng của Gia Cát Nghĩa Tiên:
"Đại Sở gặp may, được Tả thị hộ quốc! Lão phu thay bách tính Đại Sở cám ơn Công gia!"
Pháp tướng của Tả Hiêu trông lạnh lùng nghiêm nghị hơn hẳn đạo thân, cũng uy nghiêm hơn, đứng lư lửng giữa tinh hà, cúi đầu nhìn dòng lũ thông tin, đáp:
"Bách tính nước Sở, và các vương hầu, cũng phải cảm ơn ngài mới phải. Bệnh xấu của Đại Sở, bắt nguồn từ Thái tổ, đã thành thâm căn cố đế, không động vào được. Để đẩy thế cục được tới bước này, ngài đã làm rất nhiều."
"Ta cũng chỉ làm được đến mức này thôi... khụ khụ khụ!"
Tiếng ho vang lên rất lâu mới dừng:
"Trận Hà Cốc đã làm lộ ra vấn đề. Chúng ta thua không chỉ thua quốc vận, còn thua cả các quyết sách đưa ra. Tần quốc cải cách nhiều năm, bóp chặt bách gia, tướng hiệu đổi liên tục, thập binh liên tục thay cờ, dùng sự cạnh tranh tàn khốc để nhanh chóng tăng cường quốc lực, tân quý trong triều thắng huân quý cũ. Cũng chính là chúng ta, ban đầu là vung cờ phản đối Cảnh quốc, cuối cùng lại trở thành một đế quốc quý tộc còn ngoan cố hơn cả Cảnh quốc. Nếu Thần Tiêu chiến bại, mọi việc đều dừng, nếu Thần Tiêu chiến thắng, phải diệt họa ngoại xâm... Có vài người thiên hạ chỉ cần chọc một cái, là liền không kiềm chế được. Chúng ta còn không cải cách, thì sẽ không còn cơ hội ! khụ khụ khụ!"
Tả Hiêu nhíu mày:
"Cơ thể của ngài..."
"Không có gì. Hai ngàn năm trước ta chết rồi, là Chương Hoa Đài cứ giữ mạng ta lại, dùng quốc thế bồi bổ cho ta. Lão nhi không chết, bệnh già thành yêu, cũng đến lúc ta nên hồi báo rồi."
Người có thể khiến Tả Hiêu cả đời để ý đến không nhiều, đối với Gia Cát Nghĩa Tiên, cũng rất tôn trọng:
"Tiên sinh ở Sở, bốn ngàn năm dốc hết tâm huyết. Những gì ngài bỏ ra, hơn xa những gì ngài lấy về. Quốc gia này, có người chính là chuyện may mắn."
"Tân chính cắt máu thịt quá nhiều, đây là đau trên người mình, tất nhiên bị người ta thống hận. Không phải ai cũng có thể khoáng đạt như công gia, cũng không khả năng xa cầu có người mất thịt mà không đau. Hận trong thiên hạ, đều làm hại nước. Dù sao cũng phải có người đứng ra, khơi thông cho mọi người ! cuối cùng, mọi người đều là người Sở, phải đoàn kết để tiến về phía trước."
Gia Cát Nghĩa Tiên cười, trong tin tức tinh hà sóng lớn cuồn cuộn, như đang vẫy tay từ biệt:
"Ta không chịu đựng được nữa. Coi như là chút chuyện cuối cùng làm được."
Đời người vạn khổ, không gì bằng một chữ "Hầm".
Tinh Vu đốt người để làm lửa, nấu hồn để làm dầu, đã quá lâu.
Tả Hiêu biết người kia từ lâu đã là đèn cạn dầu, biết đây là quyết định sau cùng của ông ấy.
Ông cũng biết, không chỉ một mình Gia Cát Nghĩa Tiên phải gánh vác.
Đại Sở lấy thế gia lập quốc, Đại Sở nhờ thế gia mà quật khởi, năm đó Sở Thái tổ Hùng Nghĩa Trinh, ở núi Giác Vu, cùng tay chân thôn thiên hạ. Hết bốn ngàn năm, chư họ thế gia nước Sở phấn đấu chết vì quốc gia, dùng tính mạng để tranh công trận, mỗi một phần vinh dự đều là dùng nhuộm máu mà nên!
Hoàng thất và thế gia cùng chung thiên hạ, xấp xỉ đã bốn ngàn năm. Hôm nay triều đình khai đao với thế gia, chẳng những moi gan còn xẻo tim, ai mà chịu bó tay! Nỗi oán cả nước cùng tích lại này, một mình Gia Cát Nghĩa Tiên gánh nổi ư?
Dù là Tả Hiêu ông dẫn đầu, gia chủ tứ đại thế gia hưởng quốc thế chủ động cách tân; Dù Sở Thiên tử khống chế cả triều cục trong ngoài, đã bỏ đi tất cả những khả năng quấy nhiễu... nhưng nỗi đau da thịt kia, nhất định sẽ vẫn tích hận ở trong lòng.
Sở Thiên tử cải cách triều chính, không phải dùng các thủ đoạn thô sơ vụng về như Văn Cảnh Tú, cũng không đặt kỳ vọng vào người khác, biến cải cách thành đánh bạc. Sở Thiên tử tự tay diệt cả loạn trong lẫn giặc ngoài, lợi dụng kẽ hở phách quốc bất phạt, thúc đẩy Hoàng Duy Chân trước thời hạn trở về... và sau khi chuẩn bị xong tất cả, mới bắt đầu thực hiện cải cách.
Nhưng dù vậy, oán giận ở trong triều, ông vẫn phải gánh vác.
Vì xã tắc chủ, bị thiên hạ sỉ nhục.
Sau khi tân chính, đương kim Thiên tử nhất định sẽ thoái vị.
Đến lúc đó, chính là lúc Thái tử Hùng Tư Độ ở trong ngục dưỡng kỳ vọng mười năm, rời núi.
Tân quân thừa kế kỳ vọng của thiên hạ, thừa kế đức của quân vương triều đại trước, chỉ cần để rỉ ra một chút ngon ngọt khỏi kẽ tay, biểu diễn thiên tâm một chút, cất nhắc một ít quần thần có năng lực, là có thể nắm triều cục trong tay, vạn tượng đổi mới. Có khả năng là sau thời đại Thần Tiêu.
Hùng Tư Độ cũng đã sắp trở thành Diễn Đạo...
Bình Đẳng Quốc vương vị ở trong quỷ ngục tiếp xúc Thái tử, phía sau việc này nhất định còn có nhân quả.
Từ việc Thiên tử lấy thân phận cá nhân đi hộ đạo cho Hoàng Duy Chân, đã chứng tỏ quyết tâm muốn tiêu diệt núi sông.
Tả Hiêu suy nghĩ rất nhanh rất nhiều, thật sự cảm nhận được sự mệt mỏi của Gia Cát Nghĩa Tiên. Kéo cái cơ thể không lành lặn, gánh sức nặng của thiên hạ tiến về phía trước, mấy ngàn năm qua chưa sai sót một lần.
Con người chứ đâu phải con rối, cái thứ ấy có thể ở mãi đỉnh phong không thay đổi!
"Sơn Hải phượng hoàng có chín, Hồng Hộc hạ xuống Việt quốc, Uyên Sồ hạ xuống Lý quốc, Luyện Hồng bay ở Vẫn Tiên Lâm, Không Uyên chở kỳ nữ, năm con còn lại, tất cả thuộc về Sở."
Hoài Quốc Công thở dài:
"Chín có thứ năm, cửu ngũ cửu ngũ. Thiên tử đã lấy được sự ủng hộ của Hoàng Duy Chân, công của ngài cũng vậy."
"Thật ra ta không làm gì nhiều, khâu lại vài chỗ hở, sắp xếp lại cho mạch lạc, cũng chỉ là những việc nhỏ bổn phận phải làm."
Giọng nói trong tinh hà rất cảm khái:
"Với quyết tâm cải cách đất nước của Thiên tử, không có lý nào không thể thành. Thái tổ trọng tình không giống Thiên tử, đương kim Thiên tử mới là Thiên tử chân chính."
Gia Cát Nghĩa Tiên là người sống từ thời Hùng Nghĩa Trinh, trải qua hơn mười đời quân vương nước Sở, đến thời Hùng Tắc thì mệt mỏi, nói mình "Không chịu đựng được nữa".
Có lẽ đây cũng là đại diện cho sự kết thúc của thời đại chữ "Nghĩa" kia.
Quân vương dù gì cũng là quân vương, quốc gia dù gì cũng là quốc gia, con người lúc nào cũng là tâm tư vạn biến.
Trên đời làm gì có quốc gia nào dùng chữ "Nghĩa" để duy trì!
Sự phóng khoáng của "Nghĩa hưởng thiên hạ", từ cổ chí kim, bao nhiêu thiên hạ, cũng chỉ có người như Hùng Nghĩa Trinh, mới gánh vác nổi.
"Ngài cực khổ rồi."
Cuối cùng Tả Hiêu nói.
Đây là lần Đại Sở Hoài Quốc Công và tinh vu của nước Sở gặp nhau lần cuối cùng.
Khi Tả Hiêu rời khỏi Chương Hoa Đài, Tân Chính Ước Thư và Thiên Sở Thánh Triều Ước Dân Sách do Đại Sở Thiên tử Hùng Tắc tự viết định ra, đã thông qua Chương Hoa Tín Đạo, truyền khắp toàn nước Sở.
Lưu loát ba ngàn câu, trên thuật lại những kì tích các tiên hiền các đời triều đại của nước Sở, dưới miêu tả khốn cảnh nước Sở đang gặp phải hiện thời.
Thật ra ý chính chỉ có chín chữ "Gọt thế gia, đoạn che chở, chém thế tập!"
Từ nay, nước Sở không còn tiến cử, không còn che chở, không còn thừa tập.
Từ quân đến chính, tất cả quan viên muốn thành quan đều phải thi. Tất cả vạn dân, đều là môn sinh Thiên tử!
Gió thổi qua ngõ hẻm, mang theo đủ thứ âm thanh.
"Ài ! ngươi biết Sơn Hải ngũ phượng bay đến Sở, hạ xuống đâu không?"
"Xích phượng Thanh Loan ở hoàng cung, Phỉ Tước Già Huyền ở Chương Hoa, Nhạc Trạc hạ xuống ngõ Ngô Đồng!"
Thần Tiêu phượng hoàng kỳ của Đại Sở, thêu trên mặt cờ chính là xích phượng. Xích phượng thanh loan ở hoàng cung, đại diện cho tôn quý.
Thần hoàng thi hoàng bay ở Chương Hoa Đài, càng lợi cho Sở Đình xử lý thần quỷ thế gian.
Nhạc trạc với màu tím, đại biểu cho phẩm chất kiên trinh bất khuất.
Gần đường Chu Tước có một ngõ Ngô Đồng, sầm uất và cũ kĩ chật hẹp, chỉ cách nhau gang tấc.
Trong ngõ Ngô Đồng có một người trẻ tuổi có tên Sở Dục Chi, tên thật là Quang Diệu, có nghĩa là sáng ngời. Hắn dựng lên một cái "Đồng Nghĩa Xã", năm đó lúc rời khỏi "Kiến Ngã Lâu", lý tưởng của hắn là ! "cơ hội đồng đều".
Đã từng chỉ có thể ngắm, không để chạm vào.
Nhưng nước Sở hôm nay, cầu gì được nấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận