Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 454: Nguyên thuỷ

Cuộc săn rắn lần này đã thành công lớn.
Tâm trạng của ba chiến binh Thánh tộc đều rất tốt, ngay cả Thanh Cửu Diệp vốn trầm tĩnh cũng có biểu hiện vô cùng thoải mái.
Lần này thu thập được rất nhiều da Nặc Xà, các chiến binh tìm kiếm dây leo và chia chúng thành nhiều bó mới buộc được hết đống da rắn lại.
Tất cả những người lớn lên ở vùng đất này đều biết rõ một bộ nặc y có thể giảm thiểu rủi ro săn bắn như thế nào.
Thu hoạch lần này có thể coi là thu hoạch săn bắn lớn nhất của Thánh tộc trong những năm gần đây.
Nghiên cứu của Vũ Khứ Tật thực ra cũng không hoàn toàn vô dụng, giải quyết độc của Nặc Xà chính là cho phép khả năng mắc lỗi khi săn bắt Nặc Xà cao hơn. Đối với tương lai của Sâm Hải Thánh tộc, thì họ có thể tiếp tục săn bắt Nặc Xà để làm nặc y rồi.
Đương nhiên, mức thu hoạch cụ thể còn phụ thuộc vào việc gã thương lượng thế nào, dù sao cũng sẽ không đến mức lại đổi lấy một "kỹ năng chạy" khác.
Chỉ có Tô Kỳ là vẫn im lặng như trước.
Ở trong Vùng đất Thần Ấm, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy Thần Long Mộc, nhưng ở thế giới bên ngoài, chỉ có duy nhất một Thần Long Mộc đang ở trước mặt này.
Nói cách khác, tất cả các Thần Long Mộc trong Vùng đất Thần Ấm đều phụ thuộc vào cây này.
Nó cao to, vững chắc và phát triển rất mạnh.
Theo truyền thuyết của Sâm Hải Thánh tộc, Thần Long Mộc lâu đời nhất trên thế giới này chính là cái cây mà Long Thần chiếm giữ khi còn nhỏ, sinh ra đã là bạn đồng hành của Long Thần, tự nhiên sẽ chứa thần tính.
Cũng vì vậy nên nó được thần lực tưới tắm, trong một phạm vi nhất định đã tạo thành Vùng đất Thân Ấm.
Tuy nhiên Vùng đất Thần Ấm mà Thánh tộc sinh sống ngày nay cũng không phải là nơi Thần Long Mộc lâu đời nhất đó sống. Trong suốt chiều dài lịch sử, Thánh tộc đã trải qua nhiều cuộc di cư nên đã sớm mất tổ địa từ lâu.
Trong truyền thuyết, Sâm Hải Thánh tộc tức là những sinh linh được thai nghén tự nhiên trong Vùng đất Thần Ấm, mặc dù không khác gì loài người, nhưng họ tự gọi mình là Thánh tộc vì là "gia đình của Thần".
Bước vào Vùng đất Thân Ấm, các chiến binh Thánh tộc thắng lợi trở về mang theo tư thế ngẩng cao đầu.
Người trong tộc cũng biểu hiện rất nhiệt tình, những cô nương Thánh tộc nhìn trộm, những chiến binh khác hỗ trợ nhận lấy con mồi, ánh mắt sùng bái của lũ trẻ nhỏ...
Dù sao thì bọn họ cũng đã thành công trong việc săn Nặc Xà, kế tục sau những năm tháng trắng tay của các chiến binh Thánh tộc ở Vùng đất Nặc Xà.
Xứng đáng với danh xưng "dũng sĩ".
Thanh Thất Thụ cả người bị thương đang nhìn quanh nhà với vẻ mặt đầy hưng phấn: "Lúc đó Nặc Xà chỉ cách ta có một đầu ngón tay, răng rắn sắp chạm vào mặt ta, ta có sợ không? Tất nhiên là không rồi! Ta đã để nó cắn! Mặc dù nó cắn, cắn rất mạnh, nhưng ta chỉ hơi nhíu mày, không phải ta là anh hùng số một của Thánh tộc sao?"
Không đợi người khác chất vấn tại sao y đột nhiên trở thành anh hùng số một, thứ hạng này ở đâu ra, thì y đã nói đến mức nước miếng văng tung tóe: "Các ngươi nhìn vết thương của ta xem, vết sẹo là cái gì? Vết sẹo chính là những lời ca ngợi dành cho anh hùng số một đấy!"
Vũ Khứ Tật thành thật nói: "Với khả năng hồi phục của ngươi, hình như không thể để lại sẹo."
Thanh Thất Thụ lườm gã một cái, thật đáng ghét mà!
Nhưng khi liếc mắt nhìn thấy một bóng dáng tươi đẹp, giọng nói của y đột nhiên cao lên vài nấc: "Chỉ là một Vùng đất Nặc Xà, cái gì mà vùng đất cấm, hiểm địa gì chứ, chẳng đáng là gì cả! Tuy rằng Nặc Xà cắn có hơi đau nhức, chất độc cũng hơi đáng sợ, nhưng Thanh Thất Thụ ta đây đâu phải là người ngại khó? Các ngươi không biết đâu, lúc đó ta... ".
"Thanh Hoa!" Một tiếng kêu vang lên.
Thanh Bát Chi trực tiếp gạt y ra rồi chạy vào, trên mặt nở nụ cười tươi rói:
"Ta dùng da Nặc Xà để làm cho nàng một cái mũ! Nàng xem có thích hay không!"
Thanh Thất Thụ: ?
Ta nói, suốt dọc đường ngươi cứ lén lén lút lút làm cái gì đó! Tên thô lỗ bím tóc mắt to nhà ngươi được lắm.
Khi ta nói sẽ tặng cho Thanh Hoa một cái mũ, nhà ngươi đã nói cái gì? Quá xấu? Vậy mà đảo mắt ngươi đã dùng ý tưởng của Thất Thụ gia gia ta đây rồi.
Đồ không biết xấu hổ!
Nhìn tám bím tóc trên đầu của Thanh Bát Chi, Thanh Thất Thụ hận không thể dùng Thanh Mộc Thuẫn gõ thật mạnh vào đầu gã một cái.
Bản thân da Nặc Xà có màu xám, nhưng nó có thể tự thay đổi theo môi trường, phù hợp với khả năng ẩn náu bẩm sinh.
Cũng bởi vậy nên vẻ ngoài của chiếc mũ xám này vốn không phải là cố định.
Cộng với tay nghề khéo léo của Thanh Bát Chi.
Nói thẳng ra, y rất giỏi trong việc sử dụng lao và đâm vào mông của gấu rừng, còn việc làm mũ da thì hoàn toàn không có chút kỹ xảo gì.
Một từ "xấu xí" cũng không đủ để hình dung chiếc mũ ấy.
Thanh Hoa cầm lấy chiếc mũ da, nàng không nói gì ngoại trừ nở một nụ cười cảm ơn.
Nhưng chỉ một nụ cười đó cũng đã đủ khiến Thanh Bát Chi thỏa mãn, miệng nhếch lên không thể khép lại được: "Nàng thích thì tốt rồi, thích thì tốt rồi, ta vẫn còn rất nhiều thứ nữa! Sau này ta sẽ làm tiếp áo khoác ngoài cho nàng!"
Khóe miệng đang nhếch lên của Thanh Cửu Diệp cũng bất giác thẳng lại.
Tính cách của y không nhanh nhẹn bằng Thanh Thất Thụ và Thanh Bát Chi, không biết cách thể hiện như bọn họ, cũng không biết chủ động, lúc này khó tránh khỏi cảm thấy ảo não.
Trong lòng Thanh Thất Thụ vừa cảm thấy chua xót vừa bực bội, vừa nãy còn nói không ngừng, giờ lại cảm thấy có chút vô vị mà khép lại.
Y quay đầu, ánh mắt đáng thương và chờ mong nhìn thẳng vào Khương Vọng, ý tứ cầu cứu rất rõ ràng.
Trương tiên sinh phải làm gì bây giờ, ý tưởng tặng quà đã bị người ta chiếm mất rồi!
Khương Vọng cho y một ánh mắt trấn an.
Đừng hốt hoảng.
Về việc tại sao đừng hốt hoảng... Hắn vẫn chưa nghĩ ra, tí nữa về nhà rảnh rỗi lại nghĩ tiếp.
Bây giờ vẫn phải lấy được nặc y rồi nói tiếp.
Dù sao thì hắn cũng đâu có thấy hốt hoảng. Việc Thanh Hoa thích ai, mắc mớ gì đến hắn chứ?
Kỹ thuật nhu chế nặc y là bí quyết của Thánh tộc, chỉ có Tế Ti mới biết.
Nhìn thấy thu hoạch được nhiều da rắn như vậy, lãi phụ cũng khá hài lòng, còn hiền lành thăm hỏi ba vị sứ giả Long Thần, lúc nhìn thấy vết thương của Vũ Khứ Tật cũng biểu hiện thành ý:
"Lấy ba giọt Nguyên Thủy đến." Lão quay ra nói với Thanh Hoa.
Chỉ cần nhìn vào biểu cảm của Thanh Thất Thụ là đã biết thứ đó trân quý đến mức nào.
Khi ba chiếc bình gỗ nhỏ đặt trên khay được bưng ra, dù cách một lớp gỗ nhưng Khương Vọng vẫn cảm thấy sức sống đang phun trào.
"Uống một giọt Nguyên Thủy trong chai này, hôm nay tay của ngươi sẽ khôi phục, đồng thời sẽ còn tốt hơn nữa." Lão Tế Ti cầm lấy một cái bình đưa cho Vũ Khứ Tật: "Ba vị Long Thần sứ giả không ngại nguy hiểm đi đối phó Yến Kiêu. Tộc của ta không có gì để báo đáp, Nguyên Thủy này chính là báu vật trấn tộc của Thánh tộc ta, dùng một giọt là sẽ mất một giọt. Uống vào là có thể chữa trị thương tích, chỉ cần không chết là sẽ có thể khôi phục. Nếu không bị thương mà uống vào thì cũng có thể tăng cường căn nguyên, giúp ích cho việc tu hành."
Lão ân cần nói: "Ba vị sứ giả, mỗi người một giọt. Xin hãy nhận lấy".
Đương nhiên Khương Vọng sẽ không khách sáo, có thể khiến lão thái thái này lôi ra thứ tốt như vậy cũng không dễ dàng gì. Có lẽ thu hoạch từ Vùng đất Nặc Xà đã khiến lão rất hài lòng, hơn nữa cũng cần Vũ Khứ Tật duy trì trạng thái đỉnh cao để đối phó với Yến Kiêu.
Đương nhiên Vũ Khứ Tật sẽ không từ chối thứ có thể khiến cánh tay của mình hồi phục. Có điều là tu sĩ Y đạo, gã còn cần phải dùng cách của mình để kiểm tra, sau đó mới dám uống.
Khi Thanh Hoa đưa khay đến trước mặt Tô Kỳ thì y từ chối.
"Ta không muốn giọt Nguyên Thủy này."
Y nhìn thẳng Tế Ti, nói: "Ta chỉ muốn biết chính xác vì sao "Đêm xâm nhiễm" lại xảy ra? Ta muốn tất cả các ghi chép của Thánh tộc về vấn đề này. Hãy kể cho ta tất cả những gì lão biết."
Việc một người rất quan trọng của Tô Kỳ chết trong "Đêm xâm nhiễm", lão Tế Ti cũng đã biết thông qua Thanh Thất Thụ. Cho nên lão cũng không thấy quá ngạc nhiên với phản ứng của y.
"Ngươi vẫn nên nhận Nguyên Thủy đi, trở nên mạnh mẽ cũng là chuyện tốt đối với ngươi, ta nghĩ chắc ngươi sẽ cần."
Tế ti rất cởi mở nói: "Về phần "Đêm xâm nhiễm", những người quanh năm sống trong sợ hãi như chúng ta còn muốn giải quyết chuyện này hơn ngươi. Lát nữa, ngươi có thể đi thẳng đến Thư ốc, tất cả ghi chép có liên quan ta đều sẽ để cho ngươi xem, sẽ không giấu giếm điều gì. Không cần phải trao đổi, bởi vì mục tiêu chung của chúng ta là phải tiêu diệt được Yến Kiêu."
Tô Kỳ im lặng một hồi, vươn tay cầm lấy cái bình gỗ.
Có thể thấy được, mãi đến lúc này, y mới chịu công nhận Sâm Hải Thánh tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận