Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2278: Đời này tự cách xa nhau

Tòa nhà cũ kỹ này có cấu trúc hết sức đơn giản, một cái sân nhỏ, một gian chính phòng. Ra khỏi phòng chính là sân, rời khỏi sân chính là phòng.
Trong phòng càng đơn giản, chỉ thấy bốn bức tường trơ trọi. Nhìn lướt qua, không sót một chỗ nào.
Cho nên đương nhiên Viên Dũng cũng thấy được bàn thờ trên tường, cũng nhìn thấy tấm gương kia. Tuy rằng không nhìn ra manh mối gì, nhưng rất tự nhiên bước tới phía trước, đưa tay ra cầm...
Từ đầu đến cuối, Khương Vọng ẩn thân trong thế giới gương vẫn giữ im lặng.
Điều này khiến hắn có một loại cảm giác kỳ lạ, nhận thức lại thế giới một cách mới mẻ - rõ ràng thân trong núi này, lại vượt ra ngoài núi này. Ngây ngẩn như đã chặt đứt tuyến nhân quả, nhảy ra khỏi ngũ hành.
Đương nhiên hắn có thể dễ dàng giải quyết tên viên yêu xông tới cửa này, có thể dùng Tam Muội Chân Hỏa đốt sạch viên yêu và đám thủ hạ của hắn.
Nhưng sau đó thì sao?
Dựa theo nhận thức sơ bộ về thiên ý của hắn, hắn phỏng đoán nếu hắn chủ động ra tay như vậy, rất có thể sẽ khiến thiên ý Yêu giới phản ứng kịch liệt.
Viên Dũng, Thủy Liêm đường, Hoa Quả hội, Ma Vân Viên gia... sợi dây này sẽ quất thẳng tới như roi.
Một gợn sóng nhỏ, có thể không ngừng khuếch trương, cuối cùng dẫn tới sóng to gió lớn.
Nhớ lại sự kiện Trương Lâm Xuyên bị diệt vong, chẳng phải lúc đầu cũng chỉ là một ý niệm của hắn trong Dã Nhân lâm thôi sao?
Xe trước bị lật, xe sau phải lấy làm gương.
Thực ra nói một cách nghiêm túc, Hồng Trang kính trong tay Sài A Tứ, hay trong tay Viên Dũng, cũng không quá nhiều khác biệt.
Nếu như bản thân Sài A Tứ không chịu nỗ lực, vậy thì hắn cũng không có biện pháp gì. Đao của Thiên Công, cũng không thể điêu khắc được gỗ mục. Trong tình huống cố gắng hết sức không can thiệp vào Yêu giới, hắn có thể đẩy Sài A Tứ đến mức nào?
Chẳng qua chỉ là đổi một yêu quái khác để lừa gạt mà thôi.
Có lẽ Viên yêu được gọi là "Sẹo Gia" này không dễ lừa lắm. Nhưng mà hắn vốn có nhận định, nghĩ rằng Sài A Tứ có kỳ ngộ, Khương Vọng tự thấy vẫn có thể gây ra ảnh hưởng.
Viên Dũng vốn có thân phận nhất định, chắc chắn có thể phát triển nhanh hơn Sài A Tứ.
Thân ở trong gương quan sát bên ngoài, thế giới này tự cách biệt lẫn nhau. Giờ khắc này Khương Vọng sinh ra cảm ngộ "Thiên Công tự nhiên", tựa như ở một đỉnh cao tuyệt đối, quan sát chúng sinh tranh đua bên dưới.
Đột nhiên hắn hiểu được thái độ của Thất Sát Chân Nhân - Lục Sương Hà ở trước con sông nhỏ tại Phượng Khê trấn lúc ban đầu.
Lúc đó Lục Sương Hà cũng bình tĩnh nhìn Dịch Thắng Phong tranh chấp với hắn.
Đó là một loại lạnh nhạt gần với thiên đạo.
Đó là "sát" của Lục Sương Hà, là đạo đồ sát lực đệ nhất trong số Chân Nhân đương thời.
Cũng như giờ phút này, hắn lặng lẽ chờ đợi mọi việc phát sinh.
Thậm chí còn đang chuẩn bị những lời lẽ lừa gạt Viên Dũng. Viên Dũng quanh năm trà trộn phố phường giang hồ, có rất nhiều kiến thức, tính cảnh giác rất mạnh, cần phải có con đường thỏa đáng hơn, cộng thêm Lục Dục Bồ Tát, thậm chí là sự trợ giúp của Lạc Lối...
Nhưng trong thời điểm này.
Sài A Tứ trong sân cầm kiếm đứng dậy.
"Viên đại phân! Ngươi đứng lại cho gia gia ta!"
Nhìn Sài A Tứ khuôn mặt đỏ bừng, gào thét tự khích lệ bản thân, đột nhiên về phía Viên Dũng.
Cổ Thần tôn giả trong thế giới gương, gần như không nhịn được che mặt.
Nào có ai đánh nhau như vậy?
Nào có ai đánh lén còn hô lên?
Bộ pháp đâu? Kiếm chiêu đâu?
Tưởng tượng làm phò mã, làm thành chủ, đứng đầu thiên hạ, ngược lại rất có năng lực. Ngươi không nhớ một chút nào về kiếm thuật ta truyền cho ngươi hay sao!
Sài A Tứ đã quen nhẫn nhục chịu đựng, lần đầu tiên nắm chặt thanh kiếm sắt của mình như vậy, xông lên công kích một tên côn đồ hung ác mà hắn chỉ có thể quỳ xuống liếm giày.
Đôi mắt của hắn đỏ ngầu tràn ngập tơ máu, hắn chẳng nhớ gì khác nữa.
Hắn một mực bị khinh miệt, bị khinh miệt quá nhiều năm.
Trong khoảnh khắc gào thét xung phong, hắn đột nhiên hiểu được gia gia chết trước xe ngựa năm ấy - không muốn nhịn nữa!
Đã nói là Yêu tộc chúng ta, trời sinh cao quý.
Vì sao ta sinh ra chỉ có thể nhẫn nhịn, cam chịu làm con kiến, mặc cho hắn quất roi?
Tay hắn nắm chặt thanh kiếm sắt của mình, con mắt nhìn chằm chằm vào chằm cổ họng Viên Dũng.
Đúng lúc này, trong đầu bỗng nhiên vang lên thanh âm !
"Kiếm nhất, kiếm tứ, kiếm tam!"
Âm thanh đến từ Thượng Tôn!
Khương Võ An, rốt cuộc cũng không phải Lục Sương Hà.
Từ lúc ở Phượng Khê trấn, hắn đã không còn đi cùng đường.
Trọng Huyền Tuân trời sinh đã có đạo mạch, từ lúc còn rất nhỏ đã xác định mình không cùng đường với tổ sư Thái Hư phái.
Mà khi Khương Vọng rất nhỏ, mặc dù còn chưa nhận thức được đạo đồ, thậm chí còn hoàn toàn không hiểu việc tu hành, nhưng cũng đã đưa ra lựa chọn của mình.
Khi tiểu yêu đã quen thói nhẫn nhục chịu đựng, lần đầu tiên cầm kiếm sắt của mình, thân là Cổ Thần tôn giả vĩ đại, tất nhiên phải ban cho hắn dũng khí nên có.
Tai nghe thấy tiếng quát mắng như vậy, Viên Dũng gần như cho rằng mình nghe lầm, có phải Tứ Nhi muốn gọi "đại gia" nhưng miệng lại lỡ lời hay không?
Nhưng Sài A Tứ công kích lại là thật, không phải hư ảo.
Trên thanh sắt gỉ kia, quả thực lóe ra hàn quang.
Viên Dũng xoay người trở lại, nhếch miệng cười.
Đương nhiên gã không sợ liều mạng như vậy chẳng có chiêu pháp gì như vậy, phản ứng của Sài A Tứ vừa vặn nói rõ tầm quan trọng của tấm gương này.
Trời cho bảo vật này, không lấy ắt mang tội!
Muốn liều mạng à, Khuyển yêu này còn non lắm.
Thậm chí gã còn hoạt động bẻ tay một chút rồi mới thoải mái nhảy ra bên ngoài, cơ bắp toàn thân trong nháy mắt đã căng cứng.
Toàn bộ thân hình khôi ngô như dây treo của máy ném đá kéo đến cực hạn... Ong!
Lực lượng mang tính bùng nổ va chạm không khí.
Thập Bộ Trùng Quyền!
Nhưng ngay khi Viên Dũng bộc phát nắm đấm của hắn, Sài A Tứ trước mặt bỗng nhiên có chỗ khác biệt!
Toàn thân hắn đang trên đường xung phong, trong nháy mắt tư thế đã trở nên chỉnh tề - Đó là một chiêu kiếm nào đó đã cực kỳ thuần thục.
Quan sát thế kiếm này có thể thấy nó biến hóa vô cùng. Nhìn kiếm ý đó, sắc bén không thể đỡ nổi.
Mà trong đôi mắt đỏ ngầu kia, ngoài phẫn nộ ra, những rụt rè, nhút nhát kia đều biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là một loại tự tin mãnh liệt. Tựa hồ nhất định có thể chém gã dưới kiếm.
Tiểu yêu này lấy tự tin đâu ra?
Thế quyền của Viên Dũng khựng lại trước sát khí lẫm liệt đột nhiên bộc phát kia, đột nhiên lui lại.
Lựa chọn tránh né mũi nhọn trước đã.
Gã chém giết lão luyện như vậy đương nhiên không muốn lật thuyền trong mương, mà quyết định xem xét kiếm của Sài A Tứ.
Nhưng gần như cùng lúc gã chuyển mình, Sài A Tứ cũng đã cất bước tiến lên, vừa vặn một kiếm chém ngang cổ!
Tựa hồ chính gã giơ cổ đâm vào thanh kiếm này!
Kinh nghiệm chém giết nhiều năm đã phát huy tác dụng, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, đạo nguyên của Viên Dũng cuồn cuộn dâng lên, vẫn có thể lộn vòng, thậm chí phản kích, nhảy lên trên cao, xuất quyền đánh tới!
Sài A Tứ đã nhảy lên trước hắn, vừa vặn một kiếm hất lên!
Phốc!
Thanh kiếm sắt rỉ sét loang lổ xỏ xuyên qua cằm Viên Dũng, đâm vào sâu trong xương sọ.
Giờ khắc này!
Sài A Tứ cách mặt đất không quá ba thước, toàn bộ thân thể vẫn duy trì tư thế khom lưng rút kiếm, mà Viên Dũng thân thể khôi ngô, giang hai tay ra giữa không trung, tựa như một con đại bàng đang giương cánh... Nhưng đã treo trên thanh thiết điều kiếm, không thể rơi xuống.
Mãi cho đến khi máu nóng phun trào lên mặt, Sài A Tứ mới như tỉnh lại từ trong mộng, vội vàng hấp tấp buông bàn tay ra.
Thi thể Viên Dũng treo thanh thiết kiếm kia rơi xuống đất, cuối cùng quỳ rạp trên mặt đất, tựa như một cái búa đập xuống mặt đất, mũi kiếm kia cũng theo đó đâm xuyên qua đỉnh đầu. Giữa màu máu đỏ và dịch trắng, lập lòe mũi kiếm cố chấp.
"Hô hô hô!"
Sài A Tứ há miệng thở hổn hển, lại có một loại cảm giác kỳ lạ, chưa từng có.
Hóa ra giết chóc lại là chuyện đơn giản như vậy!
Hương chủ Thủy Liêm đường danh chấn giang hồ, tên côn đồ hung ác đánh khắp phố hoa, vậy mà trước mặt hắn lại không qua được ba chiêu kiếm!
Giọng nói của Cổ Thần lại vang lên trong đầu, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn !
"Học kiếm thuật của bổn tọa, điều thứ nhất phải ghi nhớ, vĩnh viễn không được buông kiếm của ngươi ra. Sài A Tứ, ngươi có hợp cách không?"
"Xin lỗi, xin lỗi Thượng Tôn, lần sau sẽ không dám nữa!"
Sài A Tứ tỉnh táo lại từ trong dư vị giết chóc, phản ứng đầu tiên vẫn là xin lỗi, bước nhanh tới trước, nắm lấy đầu Viên Dũng, rút thanh kiếm sắt loang lổ vết rỉ sét ra.
Trên thân kiếm vẫn còn máu nhỏ giọt, dường như hắn đã nhận được một loại lực lượng nào đó, nghiêm túc nói:
"Thượng Tôn, ta sẽ không bao giờ buông thanh kiếm của ta ra nữa. Ngài đã lựa chọn ta, ta sẽ không để ngài chọn sai!"
"Đừng vội nịnh bợ hay bày tỏ quyết tâm... hãy giải quyết vấn đề trước mắt của ngươi cái đã."
Âm thanh trong gương nói.
Lúc này Sài A Tứ mới nhớ tới, không phải Viên Dũng đến đây một mình, Viên Dũng cũng không phải tứ cố vô thân không ai để ý như hắn, dưới tay Viên Dũng có một đống tiểu yêu, sau lưng có một Hoa Quả hội!
Nghĩ đến những điều này, chân hắn hắn gần như mềm nhũn.
"Sao... ta nên làm cái gì bây giờ?"
Hắn sợ sệt hỏi Tôn Thần trong gương.
Giọng nói trong gương đáp:
"Bổn tọa đã cho ngươi đáp án, nhưng tốt nhất ngươi vẫn nên tự hỏi chính mình."
Đáp án? Cái gì?
Đầu óc của Sài A Tứ hỗn loạn một hồi, mới bỗng dưng nhớ tới câu nói "giải quyết vấn đề trước mắt".
Vấn đề trước mắt...
Hai tên tùy tùng của Viên Dũng canh giữ bên ngoài!
Vừa rồi mình hô to trong nhà, lại vung kiếm giết người, bên ngoài không thể không có phản ứng mới đúng.
Trừ phi... động tĩnh đã bị Cổ Thần tôn giả xóa bỏ.
Uy thế của Cổ Thần, thâm sâu khó lường. Cổ Thần vĩ đại, tuyên cổ không ai bằng!
Đây là khảo nghiệm của Cổ Thần, ta cần chứng minh năng lực của mình...
Sài A Tứ hít một hơi thật sâu, dắt thanh kiếm sắt lên dây lưng quần, kéo thi thể của Viên Dũng vào phòng trong, dùng ván giường tạm thời che chắn.
Sau đó hắn dọn dẹp vết máu trên mặt đất cho sạch sẽ.
Cuối cùng bưng nước và vải tới, nghiêm túc rửa mặt. Cởi quần áo dính máu ra, thay một bộ khác.
Sau khi xác định nhìn không ra vấn đề gì, hắn mới quay người đi ra cửa, mở cửa sân ra:
"Hai vị đại ca, Sẹo gia gọi các ngươi vào."
Hai tiểu yêu đang nói chuyện viển vông ngoài cửa, có vẻ mất hứng ngừng câu chuyện.
Ngược lại cũng không nghi ngờ gì, chỉ đẩy Sài A Tứ một cái, cất bước đi vào trong sân.
Đứng trong gian nhà gần như có thể nhìn được bảy tám phần trong phòng, nhưng mãi mà hai tiểu yêu vẫn không nhìn thấy bóng dáng Viên Dũng, không nhịn được đi vào trong phòng:
"Sẹo gia! Ngài gọi chúng ta à? Sẹo gia?"
Tiểu yêu tương đối nóng lòng đi tới phía trước, xốc ván giường lên, bất thình lình nhìn thấy thi thể Viên Dũng. Đang lúc ngây ngốc !
Ầm!
Cửa ngoài gian nhà nặng nề đóng lại.
Hai tiểu yêu bỗng dưng xoay người, rồi nhìn thấy tên Sài A Tứ nhát gan vô dụng kia, một tay cài then cửa viện, một tay rút thanh kiếm sắt bên hông ra, đi về phía bọn chúng...
Tuyết quốc phong cảnh vạn dặm trắng.
Leo cao nhìn lại mây nối trời.
Cái lạnh của Thiên Bi tuyết lĩnh, là thấm vào thần hồn.
Nhưng Chiếu Vô Nhan đã quen rồi.
Nàng đang cần cái lạnh này, cái giá này, trong tình huống áp chế lực lượng siêu phàm, ngăn cản "Vãng chướng", duy trì tinh thần nhanh nhạy cao độ, suy nghĩ chân tướng thế giới, tìm kiếm chân lý của đạo, thật sự thông suốt sở học.
Là một trong tứ đại thư viện trong thiên hạ, Long Môn thư viện coi trọng nhất là trí tuệ tài hoa, từ trước tới nay luôn là nơi thiên tài tụ tập.
Chiếu Vô Nhan nàng thân là đại sư tỷ của Long Môn thư viện, từ nhỏ đã học thông bách gia, thông hiểu kinh điển, càng là thiên tài trong thiên tài, là nhân vật tuyệt thế.
Người bên cạnh khốn đốn bởi ngăn cách thiên nhân, thậm chí còn nghiên cứu kinh thư đến bạc cả đầu, đốt dầu thắp đèn ngày đêm, cũng không biết đường đi nơi đâu.
Nàng lại buồn rầu vì đạo đồ quá nhiều, cúi xuống nhặt lên đâu cũng có, không biết lựa chọn thế nào.
Cũng từng thiền âm hỏi Phật, cũng từng tĩnh tọa xen đạo, cũng từng tìm đường ở binh thư, cũng từng vấn tâm tại pháp điển. Mặc gia cơ quan, các phái Nho gia... học tựa biển sâu, không biết điểm cuối.
Không ngờ lại gặp chướng ngại vì những gì hiểu biết, khốn đốn suốt mấy năm.
Nàng từ nam sang bắc, lại từ đông sang tây. Đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường, ngắm phong cảnh, trải nghiệm nhân tình thế thái, từ đầu đến cuối đều có khiếm khuyết, không được viên mãn. Điểm cuối của hành trình là tây bắc hiện thế, nàng cũng lựa chọn dừng ở nơi này, lựa chọn con đường trọn đời.
Nhưng chuyện bất ngờ phát sinh ở Thiên Bi tuyết lĩnh, ở đạo tràng của Sương Tiên Quân - Hứa Thu Từ, chứng kiến một biến cố kinh thiên động địa, thấy được cảnh tượng Đông Hoàng xuất thế.
Dưới cơ duyên tình cờ, vị Đông Hoàng nghe nói có chuyển thế thông tuệ, lại chứng Diễn Đạo này, cho một câu chỉ điểm "tự mở dòng chảy".
Từ đó mây mù tan biến, lại thấy đường xa.
Cái gọi là "bách gia lộn xộn, tự mở dòng chảy", tất nhiên là viễn cảnh đồ sộ, tuyệt đối không phải chỉ một sớm một chiều là xong.
Nàng đã sớm có giác ngộ, bằng lòng gác lại Thần Lâm có thể đạt được trong tầm tay, uổng phí năm tháng ở đây, theo đuổi con đường không biết có thể đạt được hay không.
Mặc cho thế gian phong vân biến ảo, bàng quan nhìn sóng lớn cuốn trôi, thiên kiêu dương danh.
Võ An hầu, Quan Quân hầu, Đấu Chiến vô địch, Lý Nhất có một không hai đương thời...
Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm.
Có lẽ có kết quả, có lẽ không.
Nàng ôm giác ngộ như vậy ngồi yên tại đây.
Con đường cầu đạo, như lặp lại lời này.
Tu hành dù sao cũng là lữ khách cô độc, như Thiên Bi tuyết lĩnh này, là lạnh lẽo vĩnh hằng.
Nàng vốn định ngồi một mình nơi đây, tự mình cảm ngộ sinh tử.
Nhưng Tử Thư từ nhỏ đã thân cận với nàng, nhất định muốn chỗ này với nàng một năm, nàng cũng không có ý kiến gì. Vừa vặn đích thân dạy bảo Tử Thu tu hành, kiểm tra sở ngộ nửa đời, vạn nhất mình cầu đạo không được, cũng để cho sau thư viện có người tiếp nối.
Còn về Hứa Tượng Càn...
Đó là đã nhiều lần đuổi cũng chẳng đi.
Mỗi lần nàng định ra tay đuổi người, tên kia lại ra vẻ tội nghiệp nhìn sang, nói cái gì mà "Chiếu sư tỷ đã đáp ứng cho ta cơ hội, quân tử trọng lời hứa, người đọc sách chúng ta, há có thể..."
Mỗi lần nàng đều nghe không hết.
Đánh nhẹ thì vô dụng, đánh nặng thì không có cách nào bàn giao, cũng không cần thiết, dứt khoát bỏ qua đi.
Nhưng hôm nay rất kỳ quái, Hứa Tượng Càn này bước thấp bước cao trong gió tuyết lớn, tay còn cầm một con cá sống, mắt lại đỏ ngầu.
Giống như bị ấm ức gì đó, vụng trộm lau nước mắt.
Trán cao hứng gió tuyết, tình cảnh thật đáng thương.
Trời cũng biết tiếc thương, nàng không nỡ để người khác rơi lệ. Chuyện đời người, có gì mà không thể đối mặt. Sinh lão bệnh tử cũng chỉ là lẽ tự nhiên, khóc lóc sướt mướt, là chuyện yếu đuối biết bao!
Hơn nữa, không phải hôm nay tiểu tử này định đi nghe ké Phó Chân Quân giảng bài hay sao, đã xảy ra chuyện gì vậy?
"Tử Thư."
Chiếu Vô Nhan ngồi xếp bằng trong Tuyết Nham quật, cuối cùng cũng lên tiếng gọi:
"Đi xem Hứa sư huynh của ngươi, xem hắn làm sao vậy."
Tử Thư "Dạ" một tiếng, buông con hồ ly tuyết đang chơi đùa vui vẻ trong tay xuống, nhảy nhót đi xuống núi ! nàng dùng tuyết đọng nặn rất nhiều động vật nhỏ, hồ ly tuyết, thỏ tuyết, hổ tuyết... Từng con một đều sống động, xếp thành hàng dài trong Tuyết Nham quật.
Chiếu Vô Nhan cũng tiếp tục tu hành, trong lòng thầm tụng "Thế Luận" của Đại tông sư Pháp gia Hàn Thân Đồ, không ngừng biện luận kinh điển trong đó, cảm nhận nhận thức của Đại tông sư đối với quy luật thế giới, lý giải về "pháp".
Nhưng không bao lâu sau lại nghe thấy tiếng khóc thút thít "hu hu", Tử Thư rơi nước mắt lã chã, khóc lóc đi theo Hứa Tượng Càn một trước một sau lên núi.
Hứa Tượng Càn vừa đi vừa khuyên:
"Sư muội đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, muội khóc làm ta cũng không nhịn được... Muội... Muội... Ô hu hu..."
Hai người lên núi trong gió tuyết, cứ như vậy đau lòng bước đi. Tiếng khóc vang lên liên tiếp, tôn lẫn nhau lên.
Trong Tuyết Nham quật, Chiếu Vô Nhan ngồi xếp bằng, vẻ mặt đờ đẫn.
Không phải, ta bảo muội đi hỏi tình hình cơ mà.
Sao lại cùng nhau khóc rồi?
Rốt cuộc Phó Chân Quân đã nói gì?
Sao lại đau lòng như vậy?
Chẳng lẽ ta lầm đường lạc lối, đã tẩu hỏa nhập ma?
Hay là là ta mắc bệnh nan y?
Bạn cần đăng nhập để bình luận