Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 965: Bằng hữu

Cái tên Trọng Huyền Phù Đồ, ở Trọng Huyền gia vẫn luôn là một điều cấm kỵ.
Từ trên xuống dưới đều phong tỏa tin tức y, giống như người này chưa từng tồn tại, làm như vậy đương nhiên là để tránh họa.
Trưởng bối của Trọng Huyền gia, giấu giếm chi tiết cái chết của Trọng Huyền Phù Đồ với Trọng Huyền Thắng, chỉ nói là y đã anh dũng hi sinh ở chiến trường. Việc này thật ra là một loại bảo hộ đối với Trọng Huyền Thắng.
Dù sao thì Trọng Huyền Phù Đồ cũng bị Tề đế ghét bỏ, những lời nói của y trước khi chết lại tràn đầy oán hận hiềm nghi.
Trọng Huyền Thắng lúc còn bé không có năng lực tìm ra chân tướng, sau khi lớn lên lại có tình cảm rất phức tạp đối với cha, nên không muốn chủ động tìm hiểu.
Có lẽ chỉ có thể đợi đến khi gã đạt đến Ngoại Lâu cảnh, tự mình đến Mê Giới thì mới phát hiện những chuyện Trọng Huyền Phù Đồ đã làm.
Nhưng mặc kệ Trọng Huyền Thắng nghĩ thế nào, là bằng hữu, Khương Vọng cho rằng mình vẫn nên báo cho Trọng Huyền Thắng biết những phát hiện của mình tại Mê Giới.
Người phụ thân đó có thể thiếu trách nhiệm đối với gã, nhưng vẫn là một người vĩ đại và vinh quang.
Là bằng hữu, Khương Vọng hy vọng Trọng Huyền Thắng có thể buông bỏ được.
Mặc dù không thể, mặc dù Trọng Huyền Thắng còn lâu mới có thể tha thứ, nhưng ít nhất vẫn nên để gã biết, gã có một người phụ thân đã cống hiến vô cùng to lớn cho Nhân tộc, chứ không hề đáng xấu hổ.
Nói một cách cẩn thận thì những bằng hữu mà Khương Vọng kết giao, mỗi người đều có tính cách khác nhau, nhưng đều rất đáng tin cậy.
Kết giao bằng hữu là một loại lựa chọn. Giống như ban đầu Khương Vọng quen biết Yến Phủ và Cao Triết, nhưng sau quá trình tiếp xúc thì mối quan hệ với Cao Triết dần dần giảm đi. Không phải vì phẩm tính gã không tốt, chỉ là tính cách của hai người không hợp mà thôi.
Cao Triết quá tính toán, mọi chuyện luôn nghĩ đến lợi ích của mình đầu tiên.
Bây giờ mọi người đều là bạn bè ăn chơi, cùng nhau vui chơi giải trí, thỉnh thoảng mở tiệc chiêu đãi nhau, chuyện khác đều không cần trông cậy vào. Đương nhiên, sau này thế nào, vẫn phải xem biểu hiện của gã về sau.
Khương Vọng không dám nói mình có thể nhìn thấu ai, rốt cuộc lòng người khó dò. Hắn chỉ dùng sự chân thành của mình đối đãi với người khác, dùng chân thành đổi lấy chân thành mà thôi.
Nếu không đổi lại được, thì cũng không sao.
Còn về Yến Phủ, là một người rất có chừng mực, lại thêm tính xa hoa, tiêu tiền như nước, cho dù là ai ở chung với Yến Phủ cũng sẽ không khó chịu. Nhưng càng là loại người nhìn có vẻ hiền hòa ít tính toán, thật ra lại càng là người không dễ bộc lộ cảm xúc với người khác.
Bị Khương Vô Ưu đuổi đánh, tâm trạng Yến Phủ bị dao động hiếm thấy, lúc đó có lẽ cũng có sự day dứt với Liễu Tú Chương... Tóm lại, những lúc Yến Phủ cảm thấy buồn bã khó chịu, Khương Vọng là người đầu tiên mà y muốn tìm đến uống rượu chung.
Một đám bạn xấu thích nhìn y bị đánh, nhưng cũng thật lòng muốn giúp y giải quyết phiền toái.
Trên đài Thiên Nhai, sự ủng hộ của y chính là sự đáp lại cho hai chữ "bằng hữu".
Cho đi mộc đào, nhận lại quỳnh dao, nhờ vậy mà giao tình trở nên ngày càng bền chặt.
Sáng hôm sau tỉnh rượu, Khương Vọng ngồi ở ghế đá trong viện, lặng lẽ ưu sầu.
"Ngươi làm gì đó, mới sáng sớm ngồi đây làm gì?" Hứa Tượng Càn không biết từ đâu đi tới, cợt nhả nói: "Vẫn đang nhớ lại sự uy phong hôm qua hả?"
Y biết chuyện Trúc Bích Quỳnh mất đi rất đau khổ, nên cố ý chọc cười hắn.
Đau lòng thì khó tránh khỏi, nhưng đã hành hạ Quý Thiếu Khanh năm ngày đến chết, Khương Vọng cũng dần đón nhận chuyện này.
Bây giờ hắn đang buồn vì một chuyện hoàn toàn khác.
Nhìn thoáng qua cái trán nhẵn bóng của đối phương, mặc dù biết cái tên này cũng không đáng tin lắm, nhưng trong lòng thật sự có một chuyện khó xử, nên hắn vẫn nói với Hứa Tượng Càn: "Nếu như... ta nói là nếu như."
Khương Vọng rất nghiêm túc hỏi: "Nếu như ngươi nợ rất nhiều, rất nhiều tiền, tạm thời không trả nổi, thì ngươi sẽ làm thế nào?"
Hứa Tượng Càn nhanh chóng trở nên cảnh giác nói: "Ta không có tiền."
"Hả?" Khương Vọng sững sờ.
Có lẽ nhận ra Khương Vọng sẽ không mượn tiền mình, y thở phào nhẹ nhõm, nói: "Loại chuyện nợ nần này, mặc kệ là nợ bao nhiêu..."
Y chân thành suy nghĩ một chút, nói tiếp: "Ta không có tiền."
Khương Vọng không hiểu hỏi: "Như vậy là được giải quyết?"
Hứa Tượng Càn hào phóng nói: "Hoặc là đánh chết ta, hoặc là chờ ta có tiền rồi lại nói. Đương nhiên, đánh ta thì ta sẽ chạy."
Khương Vọng trầm mặc một lát, hỏi: "Vậy khi nào ngươi trả?"
Hứa Tượng Càn đáp: "Đương nhiên là khi ta có tiền".
Khương Vọng xấu hổ: "Vậy khi nào ngươi có tiền?"
Hứa Tượng Càn nhún vai, nói với vẻ đương nhiên: "Ta cũng không biết."
Chuyện này rõ ràng!
Chính là vô lại!
Khương Vọng chợt nhớ tới, tên này lúc ở Lâm Truy thư viện, đã tiêu trước không biết bao nhiêu năm lương bổng.
Lão viện trưởng kia mỗi lần thấy y là đi tìm cây chổi, nhưng lại không đánh chết y mà để y chạy ra biển mất rồi ...
Lần sau sẽ tặng một cây chổi sắt, dù sao thì có một chút đất đá vụn gì đó, cũng không dễ quét.
Trong lòng nghĩ thế nào tạm không đề cập đến, loại biện pháp vô sỉ này của Hứa Tượng Càn, Khương Vọng dù sao cũng không học được: "Chuyện này..."
"Khương huynh à, vậy là ngươi không đúng rồi!"
Không ngờ Hứa Tượng Càn bỗng nhiên nói ngược lại, thái độ thay đổi một trời một vực: "Nợ tiền mà không trả? Sao có thể nợ tiền mà không trả chứ?"
Y oán giận, kích động, lòng đầy căm phẫn nói: "Chúng ta là nam nhi, đầu đội trời chân đạp đất, một ngụm nước, một cái đinh Ngươi thiếu tiền người ta, nhất định phải trả! Nếu không trả nổi thì huynh đệ trả giúp ngươi! Đập nồi bán sắt cũng sẽ trả giúp ngươi! Ngươi không thể lầm đường lạc lối, làm người bất tín như vậy!"
Khương Vọng bị "Âm thanh chính nghĩa" này đột nhiên chấn tỉnh, đang muốn gõ cái trán cực cao trước mặt kia, xem rốt cuộc bên trong chứa thứ quỷ gì... Nhưng vừa nhìn qua liền thấy Chiếu Vô Nhan và Tử Thư đang đứng ngoài cửa viện.
Hai cô nương này, không biết đứng đó từ lúc nào. .
Trong nháy mắt hắn hiểu rõ...
Hóa ra là vậy!
Tên hói này đúng là điên rồi, vì "người trong lòng" mà không tiếc bôi đen bằng hữu, tẩy trắng bản thân.
Khương Vọng hận đến nghiến răng, muốn đánh cho đầu của tên này cao thêm ba phần.
Nhưng trước mặt Chiếu Vô Nhan, quả thật không tiện làm y mất mặt.
Đành phải nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta thụ giáo. Lúc rảnh rỗi chúng ta nên trò chuyện nhiều hơn, giúp ta học được sự cương trực của ngươi, cũng tiện cảm hóa linh hồn ti tiện của ta một chút."
Đương nhiên Hứa Tượng Càn biết "Trò chuyện" mà Khương Vọng nhắc đến là gì, chắc chắn không phải là nói chuyện phiếm đơn giản như vậy.
Nhưng y không sao cả.
Đánh thì đánh không lại. Nhưng vậy thì sao?
Chỉ cần không bị đánh trước mặt Chiếu Vô Nhan là được.
Lập tức liên tục gật đầu, ra vẻ bận rộn nói: "Không thành vấn đề, nói chuyện nhiều một chút! Huynh đệ tốt, có ta ở đây, nhất định sẽ không để ngươi bước đi sai đường!"
Khương Vọng vẫn còn muốn nói ra mấy lời hung tàn, Tử Thư bên kia đã vui vẻ chạy đến, xoắn xoắc góc áo, hơi nhăn mặt hỏi: "Ngươi... nợ bao nhiêu tiền vậy?"
Hứa Tượng Càn vỗ trán một cái, giống như chợt nhớ ra điều gì, nói với Chiếu Vô Nhan: "Đúng rồi Chiếu sư tỷ, đúng lúc ta có chuyện cần tìm tỷ. Đi, chúng ta đi qua bên này nói chuyện!"
Chiếu Vô Nhan vốn chẳng thèm để ý đến y, nhưng không chịu nổi việc y liên tục nháy mắt, đành phải đi theo.
Hứa Tượng Càn vội vàng dẫn Chiếu Vô Nhan ra khỏi viện, sau khi ra khỏi cửa viện, còn trừng mắt với Khương Vọng một cái.
Khương Vọng chẳng hiểu gì cả.
Có bị bệnh không Hứa Trán Cao!
Trợn trắng mắt làm gì?
Khương Vọng vẫn còn mơ hồ đứng đó, Tử Thư lại hỏi: "Ngươi nợ bao nhiêu vậy?"
Lúc này hắn mới ý thức được rằng, tiểu cô nương này muốn trả nợ thay hắn...
Nhưng tại sao chứ? Hắn không hiểu.
Hình như hắn và tiểu cô nương đến từ Long Môn thư viện này mới chỉ gặp mặt mấy lần. Học sinh Long Môn thư viện đều hào phóng như vậy sao?
Khương Vọng hoàn toàn không biết, Hứa Trán Cao đã len lén thêm cho hắn không biết bao nhiều "lần gặp mặt".
Cái gì mà "vừa gặp đã khó quên", "nhiều lần nhắc đến", "lần trước hỏi ngươi", "hắn cảm thấy ngươi rất đáng yêu"...
Nhưng mặc kệ tiểu cô nương nhà người ta nghĩ thế nào, Khương Vọng cũng không thể nhờ nàng giúp đỡ được. Vay bên này trả bên kia thì có ý nghĩa gì?
"Không đâu!" Khương Vọng cười nói: "Lúc nãy Hứa Trán Cao chỉ nói đùa với ta thôi! Hắn hỏi ta, tiêu tiền thì có thể mua được tóc cho hắn không thôi."
"Hả?" Tóc dù sao cũng rất quan trọng, Tử Thư bị dời sự chú ý đi, hỏi: "Chuyện đó có thể sao?"
"Cho nên hắn thẹn quá hóa giận, bắt ta trả lại tiền cho hắn."
"Hắn đưa tiền cho ngươi rồi à?"
"Không có! Nhưng hắn đã bị tổn thất tinh thần, phải được đền bù!
"Á, đây không phải là ăn vạ sao?"
"Đúng vậy, hắn rất xảo trá." Khương Vọng thở dài một hơi: "Ta vẫn nói câu nói cũ, ngươi vẫn nên giữ khoảng cách với hắn một chút."
Tử Thư gật đầu lia lịa: "Lần trước ngươi nói với ta... Sau đó, lúc ta và hắn nói chuyện đều đứng rất xa."
"Rất tốt, tiếp tục phát huy!" Khương Vọng khích lệ.
Mặc dù không nhẫn tâm lừa gạt một tiểu cô nương ngây thơ như vậy, nhưng để mặc Hứa Tượng Càn lợi dụng, ghép đôi bậy bạ thì không hay cho lắm.
Vẫn nên cách xa Hứa Tượng Càn một chút mới tốt.
Dù sao thì ở gần Hứa Tượng Càn đều là kẻ ngốc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận