Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 582: Tang lễ

"Chết tiệt!"
Biện Thành Vương đeo mặt nạ diêm la giận không thể nhịn.
Thiên phủ bí cảnh là một trong các bí cảnh do quan phương Tề quốc đích thân quản lý, cho nên sẽ có cường giả đặc biệt canh giữ nơi đây, duy trì trật tự.
Thiên Phủ thành chủ là cường giả Ngoại Lâu đỉnh phong, có đủ thực lực cùng hắn đánh một trận.
Song chỉ như thế cũng không thể ngăn được hắn và Đô Thị Vương liên thủ.
Dựa theo kế hoạch trước đó, Tống Đế Vương và Bình Đẳng Vương phụ trách đồ diệt Tĩnh Hải Cao thị, hắn và Đô Thị Vương thì phụ trách công phá Thiên Phủ thành.
Phía bên Tĩnh Hải quận tạm thời không nói tới, bên này Lâm Hải quận, đã cùng Đô Thị Vương thương lượng một nam một bắc, đồng thời đánh vào Thiên Phủ thành, liên thủ trong thời gian ngắn treo cổ Thiên Phủ thành chủ, sau đó thừa dịp hỗn loạn rời đi.
Kế hoạch rõ ràng, nhưng mà...
Lúc này hắn đại chiến ở cửa nam, phía bắc lại im lặng!
Sao hắn có thể không biết là Đô Thị Vương đã đùa giỡn hắn! Nói là mượn hắn để hấp dẫn lực chú ý của quan phương Tề quốc, lúc này nói không chừng đã chạy ra biển rồi!
Trở về hắn sẽ nói ra việc này, Đô Thị Vương nhất định sẽ nghênh đón nội bộ Địa Ngục Vô Môn truy sát. Lên trời xuống đất, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng Tần Quảng Vương cũng chưa hẳn có thể sống mà rời khỏi Tề cảnh, thậm chí có thể nói, hắn đối mặt với Nhạc Lãnh, là người sinh cơ xa vời nhất. Ai tới giữ gìn quy củ? Ai tới chủ trì truy sát?
Càng không cần nói, một khi bản thân hắn bị dây dưa tại Thiên Phủ thành, đợi khi các cường giả khác của Tề quốc nhận được tin tức chạy tới, hắn đâu còn cơ hội nói ra việc này!
Biện Thành Vương cũng là người quả quyết, ý thức được bởi vì Đô Thị Vương phản bội, bản thân đã rơi vào nguy cơ trùng trùng. Lập tức không quản gì nữa, trực tiếp sử ra hết đòn sát thủ.
Tam hồn tề xuất, hoàn toàn không để ý tổn hao mà tru lên!
Thân người có tam hồn, thiên hồn, địa hồn, nhân hồn, lại có tên là thai quang, sảng linh, u tinh.
Nếu thiên hồn tổn hại, người tất si ngốc. Nếu địa hồn tổn hại, người sẽ điên. Nếu nhân hồn tổn hại, người sẽ bị tật bệnh quấn thân.
Tam hồn bị thương, quỷ thần bó tay.
Đối với Biện Thành Vương, đây là thủ đoạn mà hắn tuyệt đối không dễ dàng cho người khác thấy. Nhưng giờ khắc này, hắn chỉ có thể lấy thủ đoạn này mà nhanh chóng làm trọng thương Thiên Phủ thành chủ, mới có cơ hội hoàn thành mục tiêu đã định, sau đó rời khỏi biên cảnh.
Thậm chí có thể nói, Đô Thị Vương thất ước chạy trốn, cơ hồ đã chôn vùi toàn bộ sinh cơ của hắn. Đây đã là cơ hội duy nhất!
Thiên Phủ thành chủ cũng là cường giả không thể nghi ngờ, đủ tranh phong cùng với Biện Thành Vương, nhưng hắn quanh năm tọa trấn Thiên Phủ thành Tề quốc, không nói cuộc sống sung sướng, nhưng là yên bình đã lâu, dù sao không quả quyết bằng người tu hành quanh năm chạy giữa sinh tử như Biện Thành Vương.
Hắn càng không ngờ, song phương vẫn còn đang ở giai đoạn thăm dò nền tảng của nhau, đối phương đột nhiên xuất ra thủ đoạn quyết định sinh tử, tàn bạo như vậy, khiến hắn nhất thời không kịp ứng đối!
Lập tức tam hồn lung lay, đầu choáng mắt hoa.
Hắn vô cùng hoảng hốt, đột nhiên, thấy một bóng lưng.
Một bóng lưng già nua lom khom.
Tấm lưng kia lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở phía trước hắn.
Người đó một tay xách theo một cái đèn lồng giấy trắng, ánh đèn ổn định, một tay già yếu nhấn về trước một cái.
Cũng chỉ nhấn một cái.
Tam hồn của Biện Thành Vương đang tru lên đồng thời băng diệt, sinh cơ đoạn tuyệt ngay tại trận, từ trên cao rơi xuống!
Thiên Phủ thành chủ tử lý đào sinh, lại nhất thời rung động không nói ra lời.
Chờ hắn phục hồi tinh thần lại, lão nhân lom khom đã dời bước chân, biến mất ở trong tầm mắt.
Đại Hải một màu xanh lam, cuộn thành một đường ở cuối chân trời, mặt trời tỏa ánh nắng rực rỡ khắp vùng trời Đại Hải.
Đây đã là phần cuối Lâm Hải quận.
Lực lượng biên quân phía đông Tề quốc mặc dù không đóng ở đây, nhưng hộ quốc đại trận lại dừng ở chỗ này.
Tại quần đảo gần biển, Tề quốc có đảo và quân đội của mình, nhưng không thể mở rộng ra đại trận.
Bởi vì chủ nhân của quần đảo này là thế lực tông môn lấy Điếu Hải Lâu dẫn đầu, không phải là Tề quốc.
Điếu Hải Lâu thừa nhận đảo này thuộc về Tề quốc, nhưng cũng không thừa nhận đó là Tề cảnh.
Khái niệm này không phức tạp, coi hòn đảo này thuộc về Tề quốc là được. Trước đây Dương địa cũng không thuộc về Tề cảnh.
Thừa nhận cái trước, là bởi vì Tề quốc cường đại. Mà không thừa nhận cái sau, vì thế lực tông môn trên quần đảo này cường đại!
Nhìn Đại Hải mênh mông vô bờ, Đô Thị Vương cuối cùng cũng yên lòng.
Trước đó, trong mấy vị diêm la tại Bích Ngô quận, hắn là người duy nhất lý giải sâu sắc Ngỗ Quan Vương.
Hắn cũng rất rõ ràng, bảo họ binh chia hai đường, phân biệt công phá Thiên Phủ thành, tiêu diệt Tĩnh Hải Cao thị, đó không phải mệnh lệnh của Tần Quảng Vương.
Nhất là lấy ly do Ngỗ Quan Vương hao tổn quá nhiều thực lực, lựa chọn đơn độc hành động, hắn càng xác định phán đoán của mình.
Nhưng hắn lại không nói gì hết.
Ngỗ Quan Vương muốn nhân cơ hội bỏ chạy, hắn cũng muốn!
Cho nên khi Biện Thành Vương hung hãn xuất thủ, hắn thì ngay cả cửa thành cũng không đụng vào, đã bỏ chạy ra biển.
Cạnh biển Tề quốc cũng có quan phòng, Lâm Hải quận có 13 bến tàu, đội thuyền lui tới không ngớt. Sinh ý trên biển tạo ra rất nhiều lợi nhuận, mặc dù biên cảnh giới nghiêm, việc ra vào trở nên khó khăn phức tạp, cũng không thể ngăn cản đám thương nhân theo đuổi lợi ích.
Đô Thị Vương chạy thẳng tới bến tàu gần nhất, không nói hai lời, bạo phát toàn lực, trùng kích đại trận.
Có binh sĩ đến ngăn cản liền bị hắn tiện tay giết chết.
Hắn đang rất vội, cho nên sẽ không chủ động đi tàn sát những người này, nhưng nếu ai muốn đến ảnh hưởng tới hắn, hắn cũng không ngại nhiễm thêm tí máu.
Hộ quốc đại trận ở quan phòng trái lại dễ có cơ hội đột phá nhất, bởi vì nó chính là một trong các tiết điểm của đại trận.
Đô Thị Vương sớm có kế hoạch, hành động rất quả quyết.
Vũ khí của hắn là một thanh chủy thủ không chuôi.
Thoạt nhìn giống như một mảnh sắt bình thường, chỉ là mũi nó màu đen thui giống như hút toàn bộ ánh sáng vào trong.
Hắn dùng ngón cái và ngón trỏ cầm lấy thanh "chủy thủ" này, đâm vào không trung.
Bầu trời hiện lên tinh quang, thể nội ngũ phủ động.
Nhìn như đơn giản, nhưng cũng đã dốc toàn lực.
Không trung trống trải, đột nhiên xuất hiện một màn sáng mơ hồ đang dao động.
Có hi vọng!
Hắn đương nhiên không có khả năng công phá đại trận hộ quốc, nhưng đối mặt chỉ là đại trận hộ quốc đang trong trạng thái giới nghiêm, "đâm" ra một cái lỗ hổng nho nhỏ tồn tại trong thời gian ngắn, để bản thân có thể chạy thoát thì vẫn có cơ hội nhất định.
Bởi vì lúc này đại trận hộ quốc, lực lượng giới nghiêm cũng chỉ nằm trong phạm vi Ngoại Lâu cảnh mà thôi.
Mà Đô Thị Vương hắn cũng coi như cường giả Ngoại Lâu đứng đầu, không ngại hao tổn mà toàn lực bạo phát, chồng chất lại là vẫn có cơ hội phá vỡ lực lượng với hạn mức tối đa của Ngoại Lâu cảnh.
Vào thời điểm bình thường, khi hắn công kích đại trận lập tức sẽ bị cảm ứng được, sau đó bị cường giả giáng xuống giết chết, sẽ không cho hắn cơ hội chồng chất công kích.
Nhưng hiện tại, Tĩnh Hải Cao thị và Thiên Phủ thành đều đang bị tấn công, cường giả trông nom đại trận của Tề quốc phủ xuống chỗ nào mới thỏa đáng?
Đô Thị Vương muốn tận dụng chính là kẽ hở này.
Cho nên hắn không chút do dự, chấn động ngũ phủ tứ lâu, lại đâm tới lần nữa!
"Ai?"
Đô Thị Vương đang ở trạng thái đỉnh phong nhất mạnh nhất, tay cầm chủy thủ chợt xoay người lại.
Hắn liền thấy một lão già lom khom xách theo đèn lồng giấy trắng.
Hắn phản ứng nhanh hơn Biện Thành Vương, nói rõ thực lực của hắn mạnh hơn Biện Thành Vương.
Mà trong mười vị diêm la của Địa Ngục Vô Môn, Biện Thành Vương xếp thứ sáu, hắn xếp thứ tám, nói rõ hắn vãn luôn ẩn giấu thực lực.
Nhưng đối mặt với Đô Thị Vương càng mạnh hơn Biện Thành Vương, người canh phu bị mù vẫn mặt không đổi sắc, chỉ đưa tay ấn về phía trước.
Vẫn cái tay già yếu, nhìn như vô lực...
Nhưng không cách nào chống lại, không thể chống cự!
Trong lòng có Đô Thị Vương có nghìn vạn lần ý nghĩ, đủ loại bí pháp muốn thử, nhưng hắn vẫn không kịp, không động đậy được!
Canh phu già một tay xách theo đèn lồng, vẫn vững vàng không chút lay động.
Bàn tay kia lại ấn xuống, vô cùng đơn giản.
Đô Thị Vương Vừa rồi còn hung uy ngập trời, cường công đại trận dưới ánh mắt của cả bến tàu, trong nháy mắt cũng đã chết đi.
Thi thể rơi xuống đất, trên người lại không thấy một vết thương nào!
Mà người canh phu già lại cất bước, biến mất lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận