Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 595: Hoài đảo

Huyền Nguyệt đảo là hòn đảo lớn nhất quần đảo Cận Hải, cũng nằm ở cực đông của quần đảo này.
Tổng thể đảo có hình trăng khuyết, phần lồi ra đối mặt với biển, phần lõm bên trong đối mặt với quần đảo Cận Hải.
Từ trên cao nhìn xuống lại giống như đang vươn hai tay ôm quần đảo này.
Cho nên Huyền Nguyệt đảo còn có một cái tên khác, chính là "Hoài". Ôm ấp nghi ngờ, cũng là hoài niệm.
Hoài đảo cũng tốt, Huyền Nguyệt đảo cũng được, tông lâu của Điếu Hải Lâu uy danh hiển hách liền nằm ở đây.
"Trăng sáng lên trên biển, đứng nơi này nhìn hết Thiên Nhai."
Đây là chữ khắc trên vách đá Thiên Nhai đài, Thiên Nhai đài cũng được đặt tên là vì vậy.
Truyền thuyết kể rằng trên vách núi cao nhất đảo này, tổ sư sáng tạo của Điếu Hải Lâu từng một người một sào ở đây câu rồng!
Đây cũng là nguồn gốc của cái tên Điếu Hải Lâu này.
Tất nhiên đối với nhiều người đó chỉ là một truyền thuyết mà thôi. Chuyện dát vàng cho tổ tiên của mình rất là phổ biến, cho dù nói khoa trương một chút, cũng không phải là chuyện gì không thể tiếp nhận.
Nhưng một chuyện xưa về tổ sư sáng tạo của Điếu Hải Lâu này sở dĩ không được công nhận trong lịch sử, là bởi vì từ cuối thời Trung cổ, Long tộc cũng đã tuyệt tích trên đời. Thế lực truyền thừa từ thời Trung cổ đương nhiên cũng có, nhưng lại không bao gồm Điếu Hải Lâu.
Cường giả Điếu Hải Lâu một lời khiếu hải, bức lui cường giả Tề quốc cũng không phải là chuyện kỳ lạ cỡ nào. Thái độ cường ngạnh của Điếu Hải Lâu ở quần đảo Cận Hải cũng là một lý do quan trọng về tiến bộ chậm chạp của Tề quốc ở đây.
Nhưng đây không thể nghi ngờ là chuyện khiến người ta bất an.
Tề quốc trù tính quần đảo Cận Hải đã rất lâu, mặc dù một lần bị tất cả thế lực tông môn Cận Hải liên thủ kháng cự, không thể không tuyên bố rời khỏi.
Nhưng sau khi thông qua thương mại hải thị, lấy danh môn các thế gia lớn làm tiền thân, dùng loại thủ đoạn ôn hòa trở về quần đảo Cận Hải. Kinh doanh trong nhiều năm, người ta không thể không thừa nhận, mức độ kinh doanh của Tề quốc ở quần đảo Cận Hải đã có thể xếp hạng vào ba vị trí đầu trong tất cả các thế lực.
Một số danh môn đỉnh cấp của Tề quốc, giống như Đại Trạch Điền thị đã bắt đầu kinh doanh quần đảo Cận Hải từ rất sớm. Mà đứa con thứ tư của gia chủ đương nhiệm Trọng Huyền gia là Trọng Huyền Minh Hà càng tự mình tọa trấn quần đảo Cận Hải. Cách đây không lâu Điền thị và Trọng Huyền thị còn đạt thành giao dịch, chuyển giao cho quyền khai phá mười năm Sùng Giá đảo...
Tóm lại trên quần đảo Cận Hải đã không thể bỏ qua ảnh hưởng của Tề quốc. Đương nhiên địa vị lãnh tụ của Điếu Hải Lâu cũng đã ăn sâu vào gốc rễ.
Tề quốc tranh đấu cùng Điếu Hải Lâu, không thể nghi ngờ làm cho người ta hoang mang.
Hải Tông Minh với tư cách là trưởng lão tông lâu của Điếu Hải Lâu lại không hề lo lắng đối với việc này.
Điếu Hải Lâu và Tề quốc đã có không biết bao nhiêu lần giao phong trong bóng tối, chỉ là rất ít khi biểu hiện ở bên ngoài sáng mà thôi. Mặt biển dường như yên tĩnh, những những dòng chảy ngầm dưới đáy biển không bao giờ dừng lại. Cho đến bây giờ, Điếu Hải Lâu vẫn vững vàng nắm giữ vị trí thế lực số một quần đảo Cận Hải, không thể nghi ngờ đã nói lên kết quả như thế nào.
Quả thật Tề quốc vô cùng cường đại, phóng mắt nhìn toàn bộ thiên hạ cũng rất ít thế lực có thể sánh vai. Nhưng Đông vực mới là nơi căn bản của bọn họ, Tề quốc vĩnh viễn không có khả năng toàn lực kinh doanh ở quần đảo Cận Hải. Trừ phi có một ngày bọn họ bị người ta lật đổ ở Đông vực, không thể không chuyển hướng tới quần đảo Cận Hải, hoặc là hoàn toàn thống nhất Đông vực.
Mà trên biển, Điếu Hải Lâu lại sợ ai?
Điếu Hải Lâu có tự tin tuyệt đối khi đối mặt với tất cả mọi thứ trên biển, điều này đã được chứng minh trong lịch sử, cũng sẽ tiếp tục trong tương lai.
Giờ phút này làm cho y phiền lòng lại là việc khác.
Gần đây y nhiều lần vất vả, tìm thấy một cuốn sách cổ. Sau khi nghiên cứu hồi lâu, phá giải một số manh mối ẩn giấu trên quyển sách này, xác minh đối chiếu với những thu hoạch trước đó, đã phát hiện ra một tin tức mới.
"Bảo vật hạch tâm trong tòa hải lâu bỏ hoang kia chính là một tấm gương? Hồng Trang Kính? Nhưng thời điểm đoạt bảo cũng không phát hiện ra tấm gương nào. Là ai đã lấy nó đi trước? Đồng thời có một số cấm chỉ rõ ràng chưa từng bị hủy hoại, chứng tỏ trước đó không có ai xông vào mới đúng.”
“Không đúng!”
Y không ngừng nghĩ lại, lập tức có được câu trả lời.
"Chết tiệt! Vậy mà lại bị thằng nhãi con Hồ Thiếu Mạnh kia đùa bỡn! ".
Y giận dữ đứng dậy: "Lão tử muốn nghiền xương hắn thành tro!”
Nhưng Hồ Thiếu Mạnh đã chết, thi thể cũng không được mang về, muốn nghiền xương cốt thành tro cũng phải chạy đến Dương quốc mới được. Bây giờ chỗ đó là lãnh địa của Tề quốc, vậy thì càng thêm bất tiện.
Hải Tông Minh làm cho chính mình tỉnh táo lại.
Đầu tiên, cái chết của Hồ Thiếu Mạnh, y là người hiểu rõ nhất. Tiểu tử này đùa bỡn tình cảm của sư tỷ đồng môn, còn tiến hành ám hại, hơn nữa đối tượng là Trúc Tố Dao trong tông môn rất có tiền đồ.
Một cái mầm giống tu hành thật tốt đã bị gã hủy, cuối cùng thất lạc ở Thiên Phủ bí cảnh.
Làm bí mật thì thôi coi như bỏ qua, nhưng hết lần này tới lần khác còn bị muội muội người ta phát hiện.
Việc này môn quy khó dung, cho dù y thân là trưởng lão, nhưng cũng không có cách nào vì riêng tư mà làm chuyện bất hợp pháp. Hơn nữa khi chuyện này truyền về, Hồ Thiếu Mạnh đã bị giết chết, càng không cần phải phế công vì tư.
Lão tú bà sư phụ của Trúc Tố Dao kia cũng không phải hạng người dễ chọc.
Cho nên y vẫn giữ im lặng trước tin Hồ Thiếu Mạnh qua đời.
Nhưng hiện tại đã biết sự tồn tại của Hồng Trang Kính, có một số việc cần phải so đo một lần nữa...
Vấn đề cốt lõi nhất là Hồng Trang Kính hiện đang nằm trong tay ai?
Nếu Trúc Tố Dao còn sống thì có thể, nhưng muội muội mà nàng vẫn luôn luôn bảo vệ sau lưng mình tuyệt đối không thể là đối thủ của Hồ Thiếu Mạnh.
Hải Tông Minh vẫn rất rõ ràng đối với thực lực của đệ tử mình.
Cho nên là do lão tú bà kia giúp đỡ sao? Âm thầm phái cao thủ đi qua, thậm chí có thể là tự mình xuất mã?
Việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn mới được...
Hồ Thiếu Mạnh đã chết được một thời gian rồi, mà trước đó y không có phản ứng gì. Nói cách khác, người cướp đi Hồng Trang Kính cũng không biết Hải Tông Minh đã biết đến việc loại pháp bảo này tồn tại.
Cho nên hiện tại y là người ở trong bóng tối, đó chính là một lợi thế rất lớn.
Bảo vật như Hồng Trang Kính, không phải là thứ chỉ cần mất hai ba ngày là có thể nghiên cứu rõ ràng. Cho nên thời gian vẫn còn. Hơn nữa hiện tại có sốt ruột cũng vô ích.
Sau khi Trúc Bích Quỳnh trở về chỉ trình bày tội trạng của Hồ Thiếu Mạnh, cũng không nói cụ thể nàng giết chết gã như thế nào. Cho dù nàng muốn nói chi tiết quá trình này, cũng chỉ có thể kể với sư phụ của mình.
Bởi vậy hiện tại trước hết phải điều tra rõ ràng, lúc Hồ Thiếu Mạnh chết, có ai trong thuộc hạ của lão tú bà kia rời khỏi quần đảo Cận Hải.
Kẻ kia hẳn là người đã giết chết Hồ Thiếu Mạnh.
Người nào giết chết Hồ Thiếu Mạnh, Hồng Trang Kính đang ở trên tay kẻ đó!
Đương nhiên cũng có thể đã giao tới trong tay lão tú bà kia. Đó chính là một kết cục tồi tệ nhất.
Lão tú bà kia chắc chắn có thể cân nhắc ra sức nặng của bảo vật nọ, nếu y muốn đoạt lại, nhất định phải trù tính thật tốt mới được.
Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng Hải Tông Minh nổi lên tức giận, nhịn không được một chưởng đập nát bàn: "Nghiệt súc! Chết như vậy thực sự là quá tốt cho ngươi rồi!”
Lúc này Khương Vọng cũng không biết hành tung trong tổ thú rừng tùng bị người phát hiện, cũng vì hiểu lầm mà nguy hiểm tan đi. Hắn lại càng không biết ở quần đảo Cận Hải xa xôi, ảnh hưởng về chuyện của Hồ Thiếu Mạnh còn đang lên men.
Hiện tại hắn đã đi tới bên ngoài Phật thổ Huyền Không Tự, sở dĩ không bước vào là bởi vì trong lòng còn có một chút lo lắng.
Cũng không phải lo làm cách nào để tiến vào sơn môn Huyền Không Tự, lấy thân phận địa vị hiện tại của hắn, đường đường là Thanh Bài tứ phẩm của Tề quốc, tước gia thực phong, chắc hẳn sẽ không đến mức ngay cả tư cách bái sơn cũng không có.
Hắn chủ yếu muốn biết, hiện tại lão hòa thượng Khổ Giác kia có ở Huyền Không Tự hay không...
Bạn cần đăng nhập để bình luận