Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2453: Tâm này không tù (3)

Ảo ảnh xoay nhanh, ngay cả Hàn Lệnh cũng không nhìn rõ thắng bại lúc này. Song bích cùng xuất hiện, quả thực là khó phân cao thấp!
Chỉ là theo quá trình chiến đấu kéo dài, đóa khí liên do chém giết sinh ra càng ngày càng khủng bố. Ngoài kiếm khí và đao khí, nó dần dần hòa lẫn thêm thần ý của hai vị thiên kiêu, cùng với thế của hai vị quốc hầu.
Song phương đều đã thử dùng đóa khí liên này ảnh hưởng đến đối phương, nhưng đều bị người còn lại hóa giải. Bọn họ duy trì sự cân bằng mong manh mà ngoan cố, cứ như vậy hình thành nên thế giằng co.
Đóa tạo vật khủng bố vô tình sinh ra bên trong chém giết này, liền không ngừng hấp thu dư âm chiến đấu của hai người, không ngừng trưởng thành, bành trướng dưới tình thế kỳ quái như vậy.
Khó có thể tưởng tượng, chờ đến khi nó tới mức sụp đổ, sẽ tạo ra sức phá hoại khủng bố đến mức nào.
Nhất định không chỉ ngừng lại ở cấp độ Thần Lâm!
Nhưng Khương Vọng và Trọng Huyền Tuân lúc này đều không thể dừng tay.
Bọn họ đang ở bên trong đối kháng một cách toàn diện, chỉ cần có một chút sơ hở nho nhỏ nào đó, hoặc là một chút nhượng bộ, lập tức sẽ nghênh đón thế cục sụp đổ toàn diện.
Hiện tại phương pháp chiến thắng ổn thỏa nhất chỉ có một - phải đánh bại đối thủ trước khi đóa khí liên khủng bố này nổ tung!
Nhưng đối mặt với đối thủ như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể trong khi đảm bảo bản thân tuyệt đối không phạm sai lầm, kiên nhẫn chờ đợi đối phương phạm phải sai lầm!
Có điều bọn họ đều không đợi được.
Ý chí của hai người trẻ tuổi này dường như cũng vô cùng kiên định, cũng kiên quyết như thời gian đang dần trôi qua.
Hàn Lệnh không thể phán đoán được rốt cuộc người nào sẽ kiên cường hơn. Bởi vì không đợi được ý chí của bọn họ bị bào mòn đến cực hạn, đóa khí liên khủng bố do dư âm chiến đấu của bọn họ tạo thành đã bành trướng đến cực hạn cân bằng mà bọn họ có thể khống chế được.
Gần như đã tiếp cận Động Chân!
Cho nên... Ầm!
Bạo tạc long trời lở đất, tiếng gầm đủ xé nát màng nhĩ.
Hai người đang còn liều mạng tranh đấu, trong nháy mắt bị luồng sóng khí khổng lồ hất tung. Lực lượng của bọn họ tản mát ra chồng chất lên nhau, bành trướng thành cơn lũ quét mà ngay cả bọn họ cũng không thể chống lại!
Đúng vào thời khắc hoàn toàn bất lực này, áo trắng quanh người Trọng Huyền Tuân bay phấp phới, nổi lên một ngôi sao lấp lánh xinh đẹp đến cực điểm. Ngôi sao này đã lặng yên không một tiếng động vỡ vụn.
Trọng Huyền Tuân trong nháy mắt đứng vững, tóc đen tung bay, lập tức vung đao chém tới!
Y vĩnh viễn không ngại cùng đối thủ thân lâm hiểm cảnh, cùng gánh chịu áp lực, cùng chịu đựng đau khổ.
Y có được Tinh Luân!
Y quả thực không thể đánh bại đối thủ trước khi khí liên nổ tung, cũng như Khương Vọng không thể tìm được sơ hở của y.
Thế nhưng y có được Tinh Luân.
Có được Tinh Luân, y liền có được tiên cơ, có được thể phách vẫn hoàn hảo sau khi khí liên nổ tung, mà Khương Vọng ở phía đối mặt mặc dù cố gắng phòng ngự, nhưng cũng đã phun máu bay ngược!
Lúc này một đao định càn khôn!
Nhưng mà... Trọng Huyền Tuân có Tinh Luân, Khương Vọng lại đang chờ đợi cái gì?
Tinh Luân của Trọng Huyền Tuân không phải là bí mật, kéo đến khi khí liên nổ tung hắn gần như đón nhận kết quả chắc chắn sẽ thua, hắn đang chờ đợi cái gì? Chẳng lẽ chỉ là vô kế khả thi hay sao?
Khương Vọng đang bay ngược trên không trung, đã đưa ra một câu trả lời mà tất cả mọi người chưa từng nghĩ đến.
Hắn đang đợi đóa khí liên này nổ tung!
Hắn đang bay ngược, hắn đang phun máu. Nhưng lực lượng của hắn đang bành trướng, Đạo Nguyên của hắn đang dâng trào. Nguyên khí quanh người hắn đang xoay tròn như xoáy nước!
Phía sau hắn, một bức đồ quyển cuộn dài với khí tức thần bí mở ra.
Bên trái đồ quyển vạch rõ tôn chỉ, được viết bằng đạo văn, rằng:
"Vạn vật hữu linh, người tức linh hồn của vạn vật."
"Người tức không gian, người tức thời gian, người tức tiên của vạn tiên!"
Hùng vĩ như thế!
Phía sau những văn tự này, một người đầu trọc, hoàn toàn trần truồng, phần thân trên không có đặc trưng của nữ tính, phần thân dưới không có đặc trưng nam tính, ngũ quan cũng không phân biệt được là nam hay nữ, hoàn toàn ẩn giấu đi giới tính xuất hiện bên trong bức tranh.
Người này được miêu tả vô cùng tỉ mỉ, lông tóc da thịt không có chỗ nào không rõ ràng. Xung quanh cơ thể gã không ngừng lan rộng ra, chính là vô số vòng sáng nhỏ khó mà tính toán.
Bên trong mỗi một cái vòng sáng đều có một hư ảnh Tiên nhân mơ hồ ngồi đó. Vạn tiên triều bái.
Mà lúc này nhảy vào hai viên Tiên niệm trong suốt như pha lê, nhẹ nhàng rơi vào vòng sáng bên tai người trong tranh, biến hư ảnh thành chân thật.
Vạn Tiên Triều Bái đồ, hôm nay họa Nhĩ tiên!
Đây đương nhiên không phải là bản chính của Vạn Tiên Triều Bái đồ, nhưng đây là Nhĩ tiên nhân chân chính.
Ầm! Đùng! Bùm! Xoẹt.
Đôi tai bị điếc tạm thời của Trọng Huyền Tuân đột nhiên nghe thấy đủ loại tạp âm, mà linh vực của Khương Vọng, à không, Thanh Văn Tiên Vực đã giáng lâm!
Trong trận chiến nhất định phải giành chiến thắng này, Khương Vọng đã tái hiện Thanh Văn Tiên Vực mà hắn tạo ra ở Yêu giới, tuy phạm vi không bằng lúc đó, tuy Tam muội tự ngộ sau khi thần thông nở hoa cộng thêm Nhĩ tiên nhân của Vạn Tiên Triều Bái đồ, cũng so ra kém sự gia trì của Tri Văn Chung, mặc dù có quá nhiều tuy rằng...
Nhưng Tiên vực này đã từng chiến Động Chân!
Từ khi khai chiến đến nay, tất cả tạp âm rền rĩ đều trở thành vũ khí của Khương Vọng. Bên trong giao phong dốc hết toàn lực trước đó, vậy mà đã trở thành tích lũy bàng bạc vô ngần hiện tại.
Đặc biệt là sóng âm do khí liên nổ tung tạo ra, gần như là sông dài biển cát. Dưới sự bao phủ của Thanh Văn Tiên Vực liền trở thành vạn mã thiên quân dưới trướng Nhĩ tiên nhân.
Vạn âm triều bái, vạn thanh đều đến.
Trọng Huyền Tuân vừa mới nâng đao lên, trong một cái nháy mắt đã bị oanh kích ngàn vạn lần, trực tiếp bị đánh bay ngược lên. Bạo tạc vốn là do lực lượng mà hai người bọn họ đều không thể khống chế tạo ra vào lúc này vậy mà lại bị Thanh Văn Tiên Vực lợi dụng, trở thành sân nhà của Khương Vọng. Điều này căn bản là không thể nào phản ứng kịp, cho dù y là Trọng Huyền Tuân!
Vậy nên một tia sơ hở của y cứ như vậy mà xuất hiện.
Khương Vọng thân như thanh hồng xuyên thẳng qua, người sau vượt người trước ở bên trên không trung, gần như song song hoàn toàn với Trọng Huyền Tuân đang bay ngược. Áo xanh đối diện với áo trắng, mỗi người đều có sáng tỏ của riêng mình. Ánh mắt đối diện với ánh mắt, mặc dù hiện tại bọn họ đều không nhìn thấy!
Mà Hàn Lệnh nhìn thấy... Nhìn thấy toàn thân Khương Vọng trải đầy vết thương, áo xanh rách nát đều không kịp sửa chữa. Khóe miệng vẫn còn chảy máu, một kiếm này đã vắt ngang lông mày!
Trong tiếng vang vỡ vụn gần như không thể nghe thấy, xung quanh Trọng Huyền Tuân lại có thêm một ngôi sao vỡ vụn.
Tinh Luân thứ hai vỡ vụn!
Ý nghĩa của việc Tinh Luân vỡ vụn này là hoàn toàn khác biệt.
Bởi vì nó không phải là lựa chọn cân nhắc lợi hại của Trọng Huyền Tuân, càng không phải là quân cờ mà y dùng để tranh thắng, mà thật sự đã bị Khương Vọng mạnh mẽ đánh vỡ.
Nó mang ý nghĩa là Trọng Huyền Tuân lần đầu tiên theo đúng nghĩa rơi vào thế bất lợi!
Nhưng Khương Vọng muốn giành chiến thắng, sao có thể dừng lại ở việc chiếm thế thượng phong?
Ngay cả tiếng vang nhỏ bé của Tinh Luân vỡ vụn cũng hóa thành kim nhọn, đâm vào chỗ yếu hại của Trọng Huyền Tuân.
Mà Khương Vọng không ngừng xuất kiếm, kiếm tựa như là mưa rào!
Đâm, gạt, chém, phết, quấn, hất...
Mỗi một kiếm gần như là đại đạo, mới là biểu hiện lực lượng đỉnh phong của Khương Vọng.
Tất cả hiểu biết có được trong trận chém giết này, tất cả âm thanh vang vọng trong Đắc Lộc cung, đều dưới sự thống trị của Thanh Văn Tiên Vực hình thành áp chế ngắn ngủi nhưng toàn diện đối với Trọng Huyền Tuân.
Cho dù Trọng Huyền Tuân thần thông cái thế, đao pháp tuyệt luân, nhất thời cũng chỉ có thể duy trì thế cân bằng, vậy mà lại không thể thoát thân.
Nhưng lúc này y ở phía dưới, Khương Vọng ở phía trên, điểm rơi của y không phải là vô hạn, trận giao phong này vốn đã có điểm dừng!
Oành!
Sống lưng Trọng Huyền Tuân hung hăng đập xuống trên nền gạch, phát ra tiếng vang khủng bố như lưng núi đứt gãy. Lấy điểm rơi này làm trung tâm, những khe nứt như mạng nhện không ngừng lan tràn ra bốn phía!
Gạch đá của Đắc Lộc cung, bình chướng được vĩ lực rót vào đã trở thành trợ thủ đắc lực của Khương Vọng.
Lực phản tác dụng khổng lồ khiến Trọng Huyền Tuân cứng đờ chỉ trong nháy mắt, mà Khương Vọng đã một kiếm đâm vào cổ họng!
Tinh Luân thứ ba vỡ vụn!
Trong thế giới thần hồn, Tiên niệm khổng lồ như đàn cá ngược dòng mà lên, bay ra khỏi Thiên Khuyết, cùng lúc oanh kích bừa bãi tất cả mọi thứ trong thế giới thần hồn. Lục Dục Bồ Tát nhân cơ hội tiến thẳng một mạch, Phật chưởng nắm chặt Động Kim Thác, xem nó như là trường thương, đóng Thiên Sắc Võ Linh Tướng của Trọng Huyền Tuân vào bên trong Uẩn Thần điện của y!
Thứ tư vỡ vụn!
Trong ván cờ Tinh La Kỳ Bố, quân cờ màu vàng ròng đã trở thành núi cao chống trời, Bất Chu sơn trực tiếp cậy mạnh va chạm một cái, tất cả quân cờ đen đều bay lên. Do đó nhảy ra khỏi bàn cờ, lật ngược cái bàn cờ này!
Thứ năm vỡ vụn!
Vào khoảnh khắc này, phong ấn màu vàng kim trước mắt cuối cùng cũng được gỡ bỏ, Trọng Huyền Tuân cuối cùng cũng nhìn thấy Khương Vọng một lần nữa, cũng bị Khương Vọng nhìn thấy.
Đồng thời với lúc bốn mắt nhìn nhau, lực đẩy vô cùng khủng bố lấy y làm trung tâm bành trướng ra, đẩy Khương Vọng lên bầu trời cao!
Trọng Huyền Tuân nắm chặt trường đao, trực tiếp bật người nhảy lên, lực hút lực đẩy không ngừng lên xuống chập trùng, tóc đen áo trắng của y cũng tung bay phần phật như cờ.
"Được rồi!"
Giọng nói âm trầm như biển lại uy nghiêm như núi của Thiên tử Đại Tề vang lên trong cung, tuyên bố kết thúc trận chiến này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận