Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 506: Tiểu nương bì

Tính cả buổi chiều ngày đầu tiên, đây là ngày thứ tư từ sau khi Khánh Hỏa bộ tiến vào ván cờ Sinh Tử.
Cũng là ngày thứ năm sau khi ván cờ Sinh Tử bắt đầu.
Thạch bia kỳ phổ thu hút ánh mắt của tất cả các bộ trên Phù Lục, ván cờ Sinh Tử đã tiến vào giai đoạn cuối cùng.
Tộc trưởng tạm thời của Khánh Hỏa bộ là Khánh Hỏa Hành không canh giữ ở Hỏa từ, không ngóng trông vào thạch bia kỳ phổ như các chiến sĩ, không vì tốc độ đội ngũ tiến nhanh mà kích động.
Hắn đang canh giữ ở con đường dài vun vút trong Vô Chi địa quật, canh giữ trước cánh cửa kim loại rộng lớn đó. Trong mắt hắn đầy tơ máu, nhưng vẫn không động đậy.
Cũng chỉ vì, từ khi Khương Vọng dẫn người ra ngoài lần đó, cửa Vô Chi địa quật chưa từng mở ra.
Hắn rất rõ ràng thực lực chân chính của Khánh Hỏa Cao Sí, so với Khương Vọng tuyệt đối chỉ mạnh hơn chứ không kém.
Chỉ kém một bước, liền có thể thân hóa hỏa diễm, hóa thân đồ đằng chi linh.
Khương Vọng có thể một kiếm ngăn cản U Thiên, Khánh Hỏa Cao Sí càng không cần phải nói. Có Khánh Hỏa Cao Sí ở đó, mãnh thú triều bình thường vốn không đủ nhìn. Hắn đích thân tọa trấn địa quật, chỉ là vì đề phòng "điều bất trắc" có khả năng xuất hiện.
Nhưng mà đã trôi qua một buổi chiều, hai ngày, ba đêm.
Cửa địa quật thủy chung chưa từng mở ra.
Bọn họ đề nghị mở cửa, nhưng không đạt được hồi đáp gì.
Hình như... Đã xảy ra điều bất trắc.
Trên lịch sử chưa từng phải chém giết thời gian dài như vậy, cho dù có, vậy phải mất bao nhiêu đợt tinh thú triều?
Khánh Hỏa Hành không dám tưởng tượng.
Nhưng mà hắn càng không dám phá cửa địa quật, vạn nhất thả ra tinh thú, hắn chính là tội nhân của Khánh Hỏa bộ.
Ngoại trừ chờ đợi trong dằn vặt, hắn lại không làm được gì hết.
Trong Ván cờ Sinh Tử, trời vừa sáng, Phương Sùng đã bước ra từ "điểm sinh".
Đêm qua thi thể bị ném ra "điểm sinh" đã bị quy tắc của ván cờ xóa đi, điểm ấy khiến hắn rất thỏa mãn.
Hắn không phải lúc nào cũng thỏa mãn.
Trong Tứ Hải Thương Minh, chín vị chấp sự danh dự đều là đám giá áo túi cơm ỷ vào thân phận, không đáng nhắc tới.
Trong mười hai vị nhất đẳng chấp sự, hắn tự nhận năng lực thủ đoạn đều không tầm thường.
Nhưng gần đây rất được minh chủ tín nhiệm là Phó Mâu, kẻ đã đại bại chịu thiệt tại Dương quốc, trực tiếp dẫn đến quẫn cảnh đoạn thời gian trước của Tứ Hải Thương Minh.
Còn bị một thằng nhóc cắt mất một lỗ tai, đánh trả cũng không dám. Mất mặt cũng không sao, vấn đề là bị tổn thất rất nhiều lợi ích.
Phương Sùng hắn có cổ phần tại Tứ Hải Thương Minh, tổn thất của thương minh chính là tổn thất của hắn.
Thật ra hắn rất là bất mãn, thậm chí còn cảm thấy Khánh Hi đã mắt mờ rồi, càng già càng lẩm cẩm.
Hành trình Thất Tinh Lâu lần này, Khánh Hi ám chỉ hắn có thể đặt trọng tâm vào bảo vật kéo dài tuổi thọ, sao hắn có thể đáp ứng được?
Đối với hắn, giai đoạn hiện tại quan trọng nhất chính là Ngoại Lâu chi bí, đến Ngoại Lâu cảnh rồi còn sợ không có thời gian tìm kiếm bảo vật kéo dài tuổi thọ hay sao? Thậm chí tiến giai Thần Lâm cảnh, trực tiếp phá vỡ phàm nhân thọ hạn cũng không phải không thể.
Cũng may Khánh Hi còn chưa lẩm cẩm đến chết, sau khi hắn tỏ rõ cự tuyệt, cũng không có cưỡng cầu, chỉ cho hắn một phần danh sách, bảo hắn vào trong Thất Tinh Lâu bí cảnh chiếu cố một số người.
Lấy phong cách của Phương Sùng đương nhiên đã nhớ kỹ những người này. Tỷ như một người trong đó tên Khương Vọng, ngay cả hắn ở quán trọ nào cũng đã hỏi thăm rõ ràng. Nhưng chiếu cố hay không thì còn phải xem gặp hay không gặp. Cho dù gặp cũng phải xem tâm tình của Phương Sùng hắn thế nào. Tâm tình của Phương Sùng hắn đương nhiên quyết định bởi lợi ích rồi.
Nói chung, miệng thì bảo đảm, nhưng lòng coi như rắm thúi.
Lợi ích của Tứ Hải Thương Minh cũng chưa hẳn có thể hoàn toàn tương đồng với lợi ích của hắn. Lợi ích của Khánh Hi càng không thể đặt chồng lên hắn được.
Hành trình Thất Tinh Lâu bí cảnh cũng sắp đến hồi kết.
Rất nhanh có thể biết được, vụ làm ăn này sẽ thế nào!
Đội ngũ Xích Lôi bộ một đường tiến lên, dưới sự dẫn dắt của Lôi Chiêm Càn đánh đâu thắng đó.
Cũng gặp không ít đội ngũ, nhưng không một đội ngũ nào có thể cản bước tiến của Xích Lôi bộ.
Xích Lôi Nghiên nhìn nam tử tóc dài rối tung đằng trước, ánh mắt đầy cảm mến.
Đây thật sự là một vĩ nam tử bình sinh nàng chưa gặp qua, các hào kiệt dũng sĩ của bộ tộc so với hắn, quả thật như đom đóm so với Thiên Xu, hoàn toàn không phải một cấp bậc.
Là con gái tộc trưởng Xích Lôi bộ, một người có tư cách kế thừa bộ tộc, vinh hoa phú quý nàng không thiếu gì hết.
Nhưng bởi vì nam nhân tên Lôi Chiêm Càn này, nàng tràn ngập hướng tới thế giới phía trên thanh thiên.
Thậm chí nàng cảm thấy, trước khi gặp được Lôi Chiêm Càn, nhân sinh coi như phí hoài rồi.
Lòng tin của nàng vô cùng kiên định, chỉ cần có hắn, lần này Xích Lôi bộ cầm chắc thứ nhất Sinh Tử kỳ rồi, không có bất cứ điều gì ngoài ý muốn.
Tựa như những lời Lôi Chiêm Càn nói lúc đó.
Hắn cũng không phải đang khích lệ nhân tâm, cũng không phải cổ vũ sĩ khí, hắn chỉ đang kể ra một sự thật.
Sau đó một đường tiến lên, đã đương nhiên nghiệm chứng sự thật này.
Gặp núi mở núi, gặp sông chặn sông, những đội ngũ cạnh tranh tới một người giết một người, tới hai người giết hai người, tới một đám cũng đánh tan!
Cả ván cờ Sinh Tử, bên loại đối thủ nhiều nhất chính là Xích Lôi bộ.
Đội ngũ khác đều cố gắng không xảy ra va chạm, tốt nhất là chùm đầu đi tới.
Mà Xích Lôi bộ, chính là dựa vào đánh tan đối thủ mà tiến lên, không ngại bất cứ sự va chạm nào!
Hiện tại, cách điểm trung tâm đã rất gần. Đại cục đã định. Tương lai trăm năm của Phù Lục đã thuộc về Xích Lôi bộ!
Niềm hạnh phúc tràn ngập cõi lòng Xích Lôi Nghiên.
Nhưng mà vào lúc này, chiến sĩ thân phận kỳ tướng réo lên: "Nhảy lần bốn phát hiện dấu vết địch!"
Xích Lôi Nghiên kinh ngạc phát hiện, bóng dáng vĩ đại phía trước đã dừng lại.
Từ khi tiến vào ván cờ Sinh Tử tới nay, không quản dưới tình huống gì, không quản gặp phải cái gì, hắn chưa từng dừng bước chân. Nhưng đã dừng lại vào lúc này.
Hắn dừng bước vì ai?
Thậm chí Xích Lôi Nghiên nhịn không được muốn tiến lên trước mấy vị, bởi vì hạn chế của thân phận kỳ sĩ, nàng không thể nhìn thấy tầm nhìn trên đường thẳng quá xa.
Nhưng một cây trường thương đỏ chói đã từ trên trời giáng xuống, đâm nát phiến đá, cắm vào phía trước cách đó không xa.
"Con mèo hoang, không thể tiến lên nữa!"
Một cánh tay có thể nói rất đẹp rút trường thương lên. Người đó tiện tay rung ra một thương hoa sáng lạn, rồi mới thong thả nhìn về phía bọn họ.
Xích Lôi Nghiên cúi đầu nhìn mình, bộ y phục bó sát người bộc lộ hết thân hình lồi lõm, bắp đùi tròn trịa khoẻ khoắn, cẳng chân thon dài chạm đất, làn da nâu nhìn cực kỳ dã tính.
Con mèo hoang...
Nàng có vẻ ngượng ngùng lén nhìn sang Lôi Chiêm Càn, thấy hắn không có biểu hiện gì mới sắc mặt giận dữ.
"Tiểu nương bì, lần trước tinh tướng đại nhân cho ngươi con đường sống, để ngươi chạy thoát, ngươi còn dám tới tìm chết?"
Nàng nhận ra nam nhân trước mắt, bộ dạng giống như nữ nhân, ăn mặc diêm dúa, không có chút khí khái của nam tử.
Ngày đó đụng phải họ cũng là cong đuôi mà chạy. Cũng không biết ăn phải gan hùm mật gấu gì lại còn dám tìm tới cửa.
Tiểu nương bì!?
Khương Vô Tà giật giật mí mắt, tức giận đến mức tóc tai muốn tung lên.
Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Chưa từng có ai dám nói chuyện với ta như thế. Ngươi nhớ kỹ, nếu như ngươi không phải là mỹ nhân, hiện tại ngươi đã là một người chết rồi!"
Xuất thân từ Xích Lôi bộ đã quen với việc tranh đấu tàn nhẫn, đương nhiên Xích Lôi Nghiên sẽ không e ngại uy hiếp kiểu như này.
Thậm chí nàng còn cười nhạt, nếu như đổi lại ở bên ngoài, đồ đằng chi lực chưa bị xóa đi, đâu cần phải tinh tướng đại nhân xuất thủ, nàng sẽ khiến tên mặt trắng này đẹp mặt.
Đang muốn mắng cho một trận, lại có chút lo lắng ở trước mặt Lôi Chiêm Càn không đủ dịu dàng. Nhưng vào lúc này lại phát hiện có thêm một người đi tới từ bên trái.
Lúc này nàng mới ý thức được, ánh mắt của Lôi Chiêm Càn từ đầu đến cuối đều nhìn chăm chăm vào bên trái, chưa từng dời đi.
Là ai có thể khiến Lôi Chiêm Càn coi trọng như vậy?
Xích Lôi Nghiên khẩn trương nhìn sang.
Nàng thấy một nữ nhân.
Một nữ nhân trên đủ mọi ý nghĩa, đều khiến nàng cảm nhận được uy hiếp rất lớn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận