Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 548: Đã đến chân trời (1)

Trọng Huyền Thắng là một đứa bé rất hiểu chuyện, hiểu chuyện từ rất sớm.
Từ lúc còn rất nhỏ, hắn đã biểu hiện rất thành thục.
Bị ăn hiếp cũng không khóc.
Bị vấp té, tự mình bò dậy.
Bị đánh ngã, thì nằm im luôn ở đó, chờ mọi người đi rồi, mới bò dậy.
Không tranh, không cướp, không làm khó ai. Bởi vì hắn không có người để dựa vào.
Trọng Huyền Vân Ba đúng là ông nội ruột, nhưng Trọng Huyền gia quá lớn, là chủ nhân của cả đại gia tộc, là Bác Vọng hầu đầy vinh quang, ông cũng phải gánh vác những trách nhiệm khó mà đo lường nổi.
Trách nhiệm đó rất nặng, đủ chiếm hết toàn bộ tinh lực của ông.
Thí dụ như lúc ấy khi Trọng Huyền Phù Đồ từ chối lãnh binh phạt Hạ, để đền bù "sai lầm", vốn ông đã sớm tháo giáp, tóc đã hoa râm, lại khẳng khái thệ sư, nắm lấy ấn soái xuất chinh.
Chuyện khiến ông phải phân tâm quá nhiều, không còn phân được thêm để quan tâm đến cháu trai của mình.
Trọng Huyền Trử Lương cả năm đều ở trong quân, rất ít khi về Lâm Truy. Dù lần nào về Lâm Truy cũng sẽ tới gặp Trọng Huyền Thắng, nhưng tổng số lần cộng lại cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng Trọng Huyền Trử Lương nhớ, lần nào y tới thăm tiểu mập mạp, cũng thấy nó cười vui vẻ, cứ như không buồn không lo, cuộc sống rất là thoải mái.
Nhưng Trọng Huyền Trử Lương là ai, làm sao không biết đứa nhỏ này sống ra sao được! Oán khí của cả gia tộc thất thế, đều vô tình hay cố ý đổ lên người đứa con duy nhất của Trọng Huyền Phù Đồ. Những oán khí hữu hình hay vô hình đó, ngay cả người trưởng thành, đã thành thục cũng không chịu đựng nổi.
Ngay cả chính y còn không chịu nổi, hai chữ “Thận Hoài” trong Thận Hoài Bá này.
Thận giả, nghĩa là cẩn thận. Hoài giả, là vị trí ở trong lòng.
Trọng Huyền Trử Lương y là một tướng quân, từ trước đến nay chỉ để ý ra sa trường kiến công, lấy mạng đổi vinh, cần gì hai chữ "Thận Hoài" này!
Thế mà, tiểu mập mạp trong hoàn cảnh sống như vậy, lần nào gặp y, cũng cười rạng rỡ như vậy.
Nhờ vậy y mới nhận ra, chỉ có đứa bé Trọng Huyền Thắng này, là luôn cố gắng làm y vui vẻ, có lẽ là người duy nhất trong gia tộc luôn muốn y vui vẻ, nên mới luôn cố cười, cố tỏ vẻ ngây thơ.
Sự phát hiện ấy khiến Trọng Huyền Trử Lương vô cùng khổ sở. Bởi vì y biết, những điều y đã hứa với Nhị ca, y chưa làm được gì. Y đã không chăm sóc Trọng Huyền Thắng đàng hoàng.
Y rất muốn nói với tiểu Trọng Huyền Thắng rằng, ngươi chịu ủy khuất, có thể khóc với thúc phụ, bị người ăn hiếp, có thế mách với thúc phụ, thúc phụ sẽ bảo vệ ngươi, ra mặt cho ngươi.
Nhưng y không hề nói. Bởi vì y phát hiện, nhờ như thế, Trọng Huyền Thắng lớn lên nhanh hơn.
Trọng Huyền Trử Lương tự nhận là người tâm như thiết thạch, lòng dạ ngoan độc, ra tay ác liệt. Nhưng Trọng Huyền Thắng chưa bao giờ ra vẻ uất ức, khóc lóc, kể khổ với y, đây là điều y vẫn luôn tiếc nuối trong lòng. Cả đời y không định lập thê, mặc kệ sống chết, Trọng Huyền Thắng chính là hài tử của y.
Nhưng làm gì có đứa trẻ nào, không bao giờ khóc lóc mách phụ thân?
Khi Trọng Huyền Thắng dần lớn lên, càng ngày hắn càng biết tự chăm sóc cho mình. Hắn thông minh đến đáng sợ, thiên phú tu hành cũng rất tốt, hắn có thể bắt được mọi cơ hội, cũng ngoan cố cứng đầu vô cùng. Trọng Huyền Trử Lương từng nghĩ, y sẽ không bao giờ nhìn thấy đứa nhỏ này yếu ớt.
Bây giờ cuối cùng y cũng đã nhìn thấy Trọng Huyền Thắng chảy nước mắt.
Cảm giác này, phải hình dung thế nào đây?
Trọng Huyền Trử Lương chậm rãi đưa tay ra, vỗ nhẹ lên vai Trọng Huyền Thắng một cái.
Sau đó sải chân bước tới, chỉ một bước, đã tới đối diện với Khương Mộng Hùng!
Y nhìn thẳng vào quân thần vô địch của Đại Tề, nhìn thẳng vào Trấn Quốc Đại nguyên soái, người đứng đầu quân đội Đại Tề.
Áo khoác bay bay, tóc khẽ rung. Toàn thân y, chiến ý bắt đầu sôi trào.
Lão giả hơi mập, thậm chí nhìn còn hơi mềm mại này, đưa tay ra một cái, có tiếng gió rít lên, không gian run rẩy, trong trời đất toàn là tiếng rít.
Một thanh chiến đao cực cong trong chớp nhoáng phá vỡ bầu trời Lâm Truy, bắn vọt tới, rơi vào trong tay y.
Y cầm đao trong tay, như một con thú dữ tỉnh giấc!
Người gọi Hung Đồ, đao tên Cát Thọ!
"Trọng Huyền đại nhân!"
"Định Viễn Hầu, bình tĩnh!"
"Đại nhân, không thể!"
"Trời ơi!"
"Hầu gia đừng xung động! !"
...
Lâm Truy rung chuyển!
Ngay cả bản thân Trọng Huyền Thắng cũng không ngờ Trọng Huyền Trử Lương lại vì hắn mà làm đến nước này!
Không tiếc dùng đến vũ lực, khiêu chiến quân thần Khương Mộng Hùng!
Y cầm đao trong tay, quyết tâm kia không thèm che giấu.
Lúc này y muốn ép giết Vương Di Ngô, bởi vì đây là lần đầu tiên, Trọng Huyền Thắng rơi lệ với y!
Với giới cao tầng Tề quốc, nếu Hung Đồ thật sự giao chiến với quân thần ở Lâm Truy, chuyện này sẽ thật sự trở nên to chuyện!
Khương Mộng Hùng đương nhiên là một đời quân thần, Hung Đồ làm sao đấu nổi cây định hải thần châm của quân đội Đại Tề!
Nói nhỏ, thì đây là một trận tranh đua ý khí của Hung Đồ cùng quân thần. Nói lớn, thì cái này chẳng khác gì một trận đấu chia rẽ nội bộ của quân đội!
Trọng Huyền Trử Lương mặc kệ những lời can ngăn, chỉ nhìn Khương Mộng Hùng: "Đại nguyên soái, ta rất tôn trọng ngài. Nhưng ..."
“Khoan.” Khương Mộng Hùng đưa tay ngăn lại, quay đầu qua nhìn nữ tử nằm yên giữa đống giáp vỡ, đã hoàn toàn không còn khí tức.
Vĩ đại như quân thần, lần đầu tiên hạ mắt nhìn một nữ nhân không còn sự sống.
"Thập Tứ hắn nói, là nữ oa này?"
"Phải." Trọng Huyền Trử Lương đáp.
"Nàng ta rất quan trọng?"
Chỉ là một tử sĩ, còn là một nữ nhân, nàng ta quan trọng à?
Có quan trọng bằng mối quan hệ của Trọng Huyền gia với Phủ Trấn Quốc Đại nguyên soái không?
Có quan trọng bằng đại cuộc Tề quốc không?
Câu hỏi này, rất nhiều người đều có câu trả lời. Câu trả lời đó khỏi nghĩ cũng biết là "Không".
Thế nhưng.
Cái ‘đúng’ của mỗi người, chưa bao giờ giống nhau.
Nên thế giới này mới có tiếc nuối, thế giới này mới trở nên tuyệt diệu!
Trọng Huyền Trử Lương nắm Cát Thọ đao, không một tia dao động: "Nàng ta rất quan trọng đối với Thắng nhi, mà Thắng nhi rất quan trọng với ta. Cho nên, nàng ta rất quan trọng!"
Y là Đại Tề Định Viễn Hầu, Hung Đồ Trọng Huyền Trử Lương, y nói quan trọng, vậy thì nhất định là quan trọng!
Không quan trọng cũng thành quan trọng!
Nhìn Trọng Huyền Trử Lương, không biết tại sao, Khương Mộng Hùng lại nhớ tới lần đầu thành danh của người này.
Lần đầu Trọng Huyền Trử Lương nổi danh thiên hạ, chính là ở chiến trường Tề - Hạ.
Đội quân cô độc của y thọc sâu vào, quét sạch phía sau của địch, giết chóc điên cuồng, nên sau đó mới có cái danh Hung Đồ. Trở lại Lâm Truy, việc đầu tiên y làm, lại là đi xin tha cho Trọng Huyền Phù Đồ.
Y khi đó, đối mặt oai nghiêm của Tề Đế, cũng cố chấp như vậy.
Nhoáng cái mấy chục năm đã qua, sao Hung Đồ vẫn còn chưa lão?
"Đã biết." Khương Mộng Hùng gật đầu: "Nàng ta chưa chết."
Trọng Huyền Trử Lương không nói gì. Mặc dù y chắc chắn Thập Tứ đã chết, nhưng Khương Mộng Hùng không phải loại người nói bậy vào thời điểm thế này.
Y đang đợi câu trả lời.
Khương Mộng Hùng cũng không để y phải chờ lâu, nói tiếp: "Lúc ta hạ xuống, đã trấn áp lối đi hai giới nơi đây, không ly hồn nào thông u được."
Giọng ông ta rất bình thường, nhưng người đứng xem như Trịnh Thế, lại phải hít một hơi lạnh, thậm chí bắt đầu có chút hối hận vì trước đó đã chống đối Khương Mộng Hùng.
Thứ Trịnh Thế thầm sợ hãi, không phải thực lực khủng bố trấn áp lối đi hai giới của Khương Mộng Hùng, mà là sự "Ác" của ông ta.
Quân thần quá độc ác.
Vừa hạ xuống còn vừa trấn áp lối đi hai giới, rõ ràng là muốn khiến kẻ làm tổn thương học trò của mình bị thần hồn câu diệt, khiến kẻ đó chết rồi, hồn phách cũng không trốn thoát được, đời đời không còn cơ hội tái sinh.
Cương quyết như vậy, lãnh khốc như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận