Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 782: Yến Tử lai thời tân xã

Sơn môn Thanh Vân đình dưới màn đêm chìm trong vắng vẻ.
Vắng vẻ dưới áp lực cực độ.
Không có người nói chuyện, cũng không có người động đậy.
Hình như không có ai dám tin tưởng, người đứng ra thật sự có thể an toàn.
Ai lại đi tin tưởng lời hứa hẹn của nhân ma chứ? Ai dám tin tưởng?
Nữ nhân đeo mặt nạ vô diện hai tay chống nạnh, hình như rất thoả mãn bầu không khí hiện tại.
Càng bất an, càng sợ hãi, nàng càng thoả mãn.
"Ta thích các ngươi không nghe lời, bởi vì như vậy ta có thể giết nhiều người hơn!" Nàng nói giọng hoạt bát.
"Như vậy đi, ta đếm ba tiếng. Khi ta đếm tới ba, nếu như còn chưa có ai đứng ra, ta sẽ bắt đầu giết người một lần nữa. Giết từng người từng người, ai chết trước ai chết sau, phải xem vận khí!"
"Mặc kệ các ngươi có nguyện ý hay không, nhưng cứ quyết định vậy đi!"
Nàng vỗ tay, bắt đầu đếm:
"Một!"
"Hai!"
"Ta, ta là đệ tử họ Trì!"
Ba tiếng đầu tiên chưa hoàn thành đã có người không chịu nổi áp lực, kiên trì đứng ra. Bởi vì sợ hãi nên bất tri bất giác giọng có vẻ yếu đi: "Ta họ Trì."
"Rất tốt!" Nữ nhân hình như rất vui vẻ.
"Đứng đến bên này!" Nàng duỗi ngón tay làm một vòng tròn dưới đất: "Tất cả những người hai họ Phong, Trì đều đứng bên này. Nhanh một chút, ta có nhiệm vụ giao cho các ngươi!"
"Không phải sợ, sợ cái gì?" Nàng nói: "Nếu như ta muốn giết các ngươi, hà tất phải đặc biệt gọi các ngươi ra, có đúng không nào?"
Những lời này tương đối hợp logic bình thường, hiển nhiên cũng có sức thuyết phục hơn nhiều.
Thế là lập tức lại có bốn người đứng dậy. Trong bốn người này có một người là cao tầng còn sót lại của Thanh Vân đình, tông thủ Phong Việt.
Dưới cục diện bất lợi, cuối cùng cũng phải làm ra lựa chọn tận khả năng có lợi nhất.
Hắn bước ra giống như một người dẫn đầu, vì vậy lại có bảy tám đệ tử Phong Trì lưỡng mạch lần lượt đi ra.
Nhưng mà càng nhiều người hơn còn đang do dự.
"Ngươi!"
Nữ nhân nhìn trái ngó phải, đưa tay chỉ vào Phong Việt: "Trước đó nghe bọn hắn gọi... ngươi là tông thủ Thanh Vân đình đúng không?"
"Đúng đúng đúng." Phong Việt rất nghe lời gật đầu, biểu hiện thuận theo rất tích cực: "Ta cũng họ Phong!"
"Rất tốt." Nữ nhân lần nữa gật đầu, biểu thị khen ngợi, giọng nói cũng ôn hoà hơn nhiều: "Chắc hẳn từ trên xuống dưới Thanh Vân đình, ngươi đều biết hết đúng không?"
"Biết biết." Phong Việt tự tin nói: "Ta biết rất rõ!"
"Ừm, không thể tốt hơn! trong các đệ tử hai họ Phong, Trì, có một số người rất xấu hổ, ta không muốn tự mình đi tìm, như vậy rất vất vả. Nếu nữ nhân vất vả quá, rất nhanh già..."
Nữ nhân đi lạc đề tài một lúc, lại đột ngột quay lại: "Ngươi giúp ta chỉ ra bọn họ có được không? Ta muốn làm một đại sự, cần họ hỗ trợ, nhưng hiện tại người không đủ."
Phong Việt trả lời như đinh đóng cột: "Xin ngài yên tâm, việc này giao cho ta!"
Tông môn rơi vào thảm trạng bị diệt, hình như hoàn toàn không ảnh hưởng tới tâm tình của hắn.
Giống như lúc ở trong Uy Ninh Hầu phủ, cũng như rất nhiều thời khắc trước đây, hắn cũng không quý trọng tự tôn.
Sự quý giá của sinh mệnh còn hơn mấy tâm tình rẻ mạt này.
Thật lâu trước đây hắn đã hiểu được đạo lý này rồi.
Hắn đi tới trong đám người.
"Ngươi! Ngươi! Ngươi!"
Toàn bộ điểm ra tu sĩ của Phong, Trì lưỡng mạch, hoàn toàn không nhìn những ánh mắt tha thiết hoặc là oán hận.
Tâm tình của ai quan trọng, tâm tình của ai không quan trọng, hắn thấy rất rõ ràng.
"Tông thủ đại nhân!"
Ngay lúc hắn lựa chọn ở trong đám người, một người thanh niên trẻ tuổi âm trầm nhìn hắn: "Vị tiên tử này muốn là toàn bộ đệ tử của Phong Trì lưỡng mạch, thế con trai của ngài đâu?"
Thanh niên này vẻ mặt phẫn nộ, ánh mắt tối tăm, hiển nhiên có cảm tình rất sâu đối với tông môn, rất khinh thường hành vi của hắn, mang theo dũng khí và cừu hận rất lớn mới dùng ngôn ngữ như lưỡi dao đâm vào hắn.
"Tiên tử?" Phong Việt còn chưa đáp lại, nữ nhân đeo mặt nạ vô diện đã chợt cười rộ lên: "Thiếu niên lang này miệng ngọt thật."
"Tới đây." Nàng vẫy tay: "Đến chỗ tỷ tỷ."
Đây là một thanh niên khuôn mặt anh tuấn, nghe vậy kinh nghi bất định, hắn vốn chỉ vì bất mãn, bởi vì phẫn nộ, dựa vào dũng khí không biết từ đâu sinh ra, mượn cơ hội biểu đạt oán niệm đối với Phong Việt, muốn lôi kéo con trai của đối phương cùng nhau xuống nước.
Dựa vào cái gì tu sĩ cả môn chết trận vô số, nhiều người như vậy ở chỗ này chờ đợi phán quyết, con trai của tông thủ Phong Việt hắn lại không thấy đâu, trốn đâu mất rồi sao?
Nhưng không nghĩ tới một câu tiên tử, lại khiến cho nữ ma đầu kia chú ý.
Trời thấy, hắn không có bất luận ý nghĩ gì, nhưng chung quy không thể mở miệng nói "Nữ ma đầu kia" được?
Hắn rất sợ hãi, nhưng lại không dám không nghe lời, đành phải chầm chậm bước qua bên đó.
Nhưng mà con đường có dài, cũng có lúc đi tới phần cuối.
Cuối cùng hắn đi tới trước người nữ ma đầu này.
Nữ nhân đeo mặt nạ vô diện nhìn hắn cẩn thận, giống như lựa chọn một món hàng, sau đó một tay lôi hắn về phía sau: "Ở đây đi, tỷ tỷ chiếu cố ngươi."
Thanh niên nhân chỉ cảm thấy cả người buông lỏng trong chớp mắt, cảm giác sợ hãi vẫn luôn đặt trong lòng tại thời khắc này như bị dời đi, yên lòng hơn. Hình như là... An toàn rồi!
Không biết vì sao, hình như hắn đột nhiên không hận Phong Việt nữa.
Thấy người này dễ nhận được nữ ma đầu ưu ái như vậy, các đệ tử khác ở đây nhịn không được ý động. Khúm núm tuy sỉ nhục, nhưng đem so với tính mệnh...
"Vị thần nữ đại nhân này, thật ra ta cũng có lời muốn nói!" Một nam đệ tử nịnh nọt chạy tới, vẻ mặt tươi cười, những từ ngữ khen tặng cuộc đời có thể nghĩ đến, đều chạy tới cổ họng.
Nhưng chỉ đi tới giữa đường.
Răng rắc!
Nữ nhân đeo mặt nạ vô diện đã một tay nắm lấy đầu hắn xoay một cái, mặc cho thi thể vô lực đổ xuống.
Miệng nàng giễu cợt: "Bộ dạng xấu xí cũng dám tới trêu chọc lão nương!"
Thân hình nàng nhoáng lên, lại trở về chỗ cũ, chậm rãi nói: "Biết nói lời ngon ngọt là nhân tài, học nói lời ngon ngọt lại là đồ ngu. Nam nhân cần phải có chút đặc biệt, cứ nhắm mắt theo đuôi, vô duyên vô cớ trêu chọc lão nương thêm bực mình!"
Có mấy nam đệ tử trông có vẻ hơi anh tuấn, lập tức liền thu chân về.
Nữ ma đầu này hỉ nộ vô thường, thử tiếp cận thì phiêu lưu quá lớn.
Phong Việt bị gọi đi lựa chọn đệ tử Phong Trì lưỡng mạch, lúc này Trịnh Phì và Lý Sấu cũng không tranh đoạt vấn đề ai đáng sợ hơn nữa, mỗi người ngồi chồm hổm một bên, trông bộ dạng rất có hứng thú nhìn nữ nhân này phát huy, thi thoảng còn thi thầm to nhỏ với nhau, có vẻ rất vui.
Trông điệu bộ như đang nói việc nhà, chỉ còn thiếu mỗi người trong tay cầm thêm bát đũa.
Nhưng huyết mâu thanh niên lại vẫn đứng đó một mình, cũng không nói gì, không có biểu cảm, chỉ là trái tim cầm trong tay đã không thấy nữa.
Mặt nạ không có ngũ quan dưới bóng đêm thế này càng có vẻ kinh khủng hơn, nhưng trái lại giọng nói của nữ nhân lúc này lại dịu dàng, nàng quay đầu nhìn nam tử trẻ tuổi phía sau: "Vẫn là ngươi tốt hơn, ngươi tốt hơn bọn hắn nhiều lắm. Ngươi tên là gì?"
"Lương... Lương Cửu."
Lại một vị đồng môn bị giết rất dễ dàng ở trước mắt, như giết một con gà, không có chút cơ hội phản kháng.
Nam tử trẻ tuổi khẽ run run, nhưng vẫn cố lấy dũng khí nói: "Tiên tử tỷ tỷ, xưng hô thế nào?"
"Nàng tên Yến Tử." Trịnh Phì bất chợt lên tiếng.
"Được, cái tên rất hay." Mặc dù Lương Cửu cũng không biết tên này hay chỗ nào, ở trong Văn Khê huyện thành gọi một tiếng Yến Tử, sợ là có mấy trăm người đáp lại.
Nhưng khéo nói sẽ không sai.
"Ngươi đừng gọi như thế." 'Yến Tử' nhìn hắn: "Gọi ta tỷ tỷ là được rồi."
"Được, tỷ tỷ." Lương Cửu vội đáp.
"Ngoan lắm." Yến Tử dường như đang cười, lại quay sang nói với Phong Việt: "Tiểu Dã nhà ta hỏi ngươi, sao ngươi không trả lời?"
Phong Việt không khẩn trương chút nào, trái lại thong dong nhìn Lương Cửu, tỏ vẻ khó hiểu: "Minh nhi nhà ta trước nay luôn giao hảo với ngươi, chắc ngươi phải biết nó đi tiền tuyến đợi lệnh dưới trướng Uy Ninh Hầu chứ. Có phải vừa rồi khẩn trương quá, nên ngươi đã quên rồi không?"
Sơn môn vừa báo động, hắn liền phán đoán ra tình thế không được lạc quan, lập tức đem chìa khoá bí khố họ Phong giữ giao cho Phong Minh, cũng bảo Phong Minh trốn đi. Trước khi tai hoạ tới, họ đã nghị sự ở trong mật thất nhà mình, làm sao để tham gia tiền tuyến, rồi gia nhập dưới trướng Uy Ninh Hầu, tất cả đã thảo luận rất lâu, chắc chắn xác nhận không ai thấy được Phong Minh cho nên mới có can đảm nói dối ở trước mặt nhiều người như vậy.
Hơn nữa hắn không phải đang giải thích với nữ ma đầu gọi là Yến Tử kia, mà là trực tiếp dò hỏi Lương Cửu, điều này khiến lời nói của hắn càng đáng tin cậy hơn.
Nếu Lương Cửu là một người thông minh, nên tá pha hạ lư, nói một câu quả thật đã quên rồi, việc này sẽ bình yên trôi qua. Bởi vì nếu như nữ ma đầu hỏi hắn Phong Minh ở đâu, hắn cũng sẽ không trả lời được, sẽ không duyên cớ rước thêm phiêu lưu.
Ngoài ra, trong lời của hắn thuận miệng nhắc đến Uy Ninh Hầu, trông có vẻ không hề tận lực lấy Uy Ninh Hầu làm chỗ dựa, không đến mức khiến đối phương phản cảm.
Nhưng nếu là người thật sự cân nhắc đến Uy Ninh Hầu, cũng sẽ không quên điểm này.
Một câu nói đơn giản như vậy, đủ để thấy rõ lòng dạ và sự lão luyện của hắn.
Phải nói, dưới điều kiện trước mắt mà ứng đối tình thế nguy hiểm, hắn đã tận khả năng làm được tốt nhất trong phạm vi rồi.
Nhưng hắn đã đánh giá cao sự can đảm của Lương Cửu.
Nữ nhân tên là Yến Tử chỉ vừa quay đầu lại, còn chưa mở miệng thì Lương Cửu đã nói ngay: "Ta không biết! Hắn không nói với ta! Ta nói thật!"
"Có thể là quân tình cơ mật, cấp trên không cho phép hắn nói." Phong Việt thong dong nói tiếp: "Khi nó đi tiền tuyến quả thực cũng rất vội vàng."
"Không thể nào!"
Huyết mâu nam tử đột nhiên lên tiếng: "Ta vẫn canh giữ ở dưới chân núi, hôm nay tuyệt đối không có người sống ra khỏi!"
"Như vậy." Yến Tử lại hỏi Lương Cửu: "Ngày hôm qua ngươi thấy con của hắn không?"
Lương Cửu không do dự, cũng không dám do dự, chỉ nói: "Thấy."
"Chậc chậc." Yến Tử quay lại nhìn Phong Việt, giọng điệu đã trở nên lạnh lẽo: "Ngươi dám lừa gạt lão nương?"
"Ta có thể giải thích!" Phong Việt nói ngay: "Có lẽ vị đại nhân này không chú ý, lúc đó quân tình khẩn cấp, thật ra con ta lén lút từ hậu sơn..."
Nhưng lời giải thích của hắn đột nhiên ngừng hẳn, hai tròng mắt trợn tròn tràn đầy tơ máu, miệng thở dốc từng ngụm.
Tinh lâu trên vòm trời xa xôi dần dần dập tắt, thể nội ngũ phủ liên tiếp tan vỡ, Thông Thiên Cung triệt để tan rã.
Hắn còn vô vàn lý do kín kẽ khác, chưa kịp hạ bút thành văn, nhưng đã không có cách nào nói ra.
Yến Tử thu lại thủ chưởng đặt trên thiên linh của hắn.
"Ta ghét nhất lời giải thích của mấy xú nam nhân này."
Nàng căm giận nói: "Cứ nói tới nói lui, nói nửa ngày, kết quả vẫn không nói tới trọng điểm. Ngươi cho là hắn dẫn chứng phong phú viết ra một bài văn chương rất lớn, kết quả đọc xong cả bài, lại giống như thả một cái rắm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận