Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 675: Tự đắc kỳ nhạc

Thấy được Khương Vọng xoay người lại, Đỗ Như Hối rất là bình tĩnh, vẫn tiếp tục lời của hắn: "Trang Ung hai nước từ xưa có chung nguồn gốc, đồng khí liền nhánh, ngẫu nhiên có xung đột nhỏ mà thôi, đánh không được. Ngươi cảm thấy sao?"
Khương Vọng tưởng tượng qua vô số lần mình nhìn thấy Đỗ Như Hối, nhưng không có bất luận loại tình huống nào lại như hiện tại.
Gặp mặt không hề có chuẩn bị, vừa gần lại còn đột nhiên như vậy.
Hắn cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh hơn, thản nhiên hơn, cố trấn áp sóng to gió lớn trong lòng, hỏi ngược lại: "Lão trượng đang hỏi ta hả?"
Đỗ Như Hối cười cười, nụ cười của hắn rất ấm áp, thân thiết giống như trưởng bối trong nhà: "Trừ ngươi và ta, ở đây còn có người ngoài sao?"
"Nếu như là hỏi ta... Ta không biết." Khương Vọng lắc đầu: "Trang Ung hai nước có đánh không, ta cũng không quan tâm. Đem so thì ta càng quan tâm đến yêu thú trong Kỳ Xương sơn mạch, càng quan tâm Khai Mạch Đan hơn."
"Phải không?" Đỗ Như Hối nhìn hắn: "Ta thấy ngươi tu vi không tầm thường, lại dừng ở chỗ này rất lâu. Còn tưởng ngươi rất quan tâm đến mâu thuẫn giữa Trang Ung chứ."
"Lão trượng nói đùa, ta chỉ tùy tiện xem thôi."
Đỗ Như Hối tán gẫu hai câu, lại đột nhiên nói: "Ngươi đại biểu ai tới xem tình hình chỗ này?"
Khương Vọng mặt như khổ qua: "Lão trượng, ta thật không biết lão muốn hỏi cái gì. Lão thấy ta còn trẻ thế này, gọi là hài tử cũng không quá đáng, có thể đại biểu ai?"
"Vậy ta hỏi cái khác." Đỗ Như Hối bất vi sở động, tiếp tục đến sát để nhìn hắn: "Tiểu huynh đệ từ đâu tới đây?"
Khương Vọng biết đây then chốt của lần hỏi đáp này.
Đừng thấy lão nhân này hiện tại ôn hòa như vậy, một khi bị hắn phán định là uy hiếp với Trang Quốc, hạ thủ tuyệt đối sẽ không lưu tình.
"Lăng Tiêu các."
Khương Vọng tiếc chữ như vàng, ở trước mặt người như Đỗ Như Hối, ở dưới tình huống không thể không trả lời, vẫn là ít nói mới ít sai.
Đỗ Như Hối hơi ngửa đầu lên, hình như nghĩ tới cái gì.
Khương Vọng chú ý tới tay Đỗ Như Hối đặt sau lưng đã buông lỏng ra. Cũng có thể điểm này là cố ý để hắn chú ý tới.
"Trì Vân Sơn?" Đỗ Như Hối hỏi.
Trì Vân Sơn có lẽ rất nhiều người đều biết, nhưng không mấy người biết trong Trì Vân Sơn có cái gì. Ở trước mặt tồn tại như Đỗ Như Hối, bí ẩn của Trì Vân Sơn cùng Lăng Tiêu các chỉ cần liên hệ lại, hẳn cũng không phải là bí mật.
Khương Vọng đầu óc xoay chuyển, nghiêm túc nói: "Đích thực có quan hệ cùng cái này."
Ánh mắt hắn trong suốt, ôn hòa, mà lại kiên định, thoạt nhìn rất đáng tín nhiệm. Một chút cừu hận cũng không lộ ra, hình như thực sự đối với Đỗ Như Hối rất xa lạ.
Đỗ Như Hối cười mà như không: "Nói đến, lão phu thật đúng là rất tò mò, nhiều năm như vậy, bí mật mà Diệp Lăng Tiêu nghiêm phòng tử thủ, tới cùng là cái gì."
"Tại hạ sợ rằng không tiện nói." Khương Vọng khom người hành lễ: "Xin ngài thứ lỗi."
"Không sao, giữ bí mật là phẩm chất ưu tú." Đỗ Như Hối rất có khí độ: "Lão phu và Diệp Lăng Tiêu nhiều năm không gặp, vừa lúc muốn đi Lăng Tiêu các một chuyến, không ngại đi cùng chứ?"
Khương Vọng biết, đây là Đỗ Như Hối muốn xem hắn có phải thực sự đến từ Lăng Tiêu các hay không, nói là đi cùng, thật ra là áp giải. Nếu hắn được chứng minh không có quan hệ cùng Lăng Tiêu các, như vậy núi xanh mênh mông phía dưới sợ rằng sắp được chôn thêm bạch cốt.
Trong lòng đã khẩn trương tới cực điểm, nét mặt vẫn rất ung dung: "Mệnh trưởng giả, không dám từ."
"Hình như ngươi hơi khẩn trương?" Đỗ Như Hối hỏi.
Khương Vọng cười khổ: "Trước mặt cường giả như ngài, ta không khẩn trương không được."
Đỗ Như Hối chẳng nói đúng sai: "Hồi lâu chưa đi Lăng Tiêu các, mời tiểu huynh đệ đi trước dẫn đường."
Khương Vọng thở dài một hơi, xoay người bay đi.
Ở trước mặt Đỗ Như Hối hắn tuyệt đối không có cơ hội chạy trốn, càng không có cơ hội phản kháng. Hiện tại hắn chỉ may mắn là không nói tùy tiện một nơi nào.
Đến từ Lăng Tiêu các, dù sao không tính nói dối.
Từ Kỳ Xương sơn mạch bay trở về Vân Quốc, dọc theo đường đi thỉnh thoảng Đỗ Như Hối cũng nói mấy câu, nhưng đều không có trọng điểm gì, giống như một lão nhân cô độc bình thường, tùy ý tìm người nói chuyện phiếm mà thôi.
Khương Vọng không dám phán đoán, càng không dám sơ suất, vẫn giữ phương châm tiếc chữ như vàng. Có thể không nói nhiều tuyệt không nói nhiều, có thể qua loa đều qua loa, cứ như vậy gian nan cũng đến được Bão Tuyết sơn.
Thủ đô của Vân Quốc, Vân thành xinh đẹp, liền tọa lạc trên ngọn núi này.
Có lẽ là bởi vì Đỗ Như Hối, họ còn chưa tới gần đã thấy biển mây cuồn cuộn, Diệp Lăng Tiêu đạp mây mà tới.
Hắn nhìn lướt qua Khương Vọng, lại nhìn về phía Đỗ Như Hối: "Đường đường Trang đình quốc tướng, sao lại rảnh rỗi tới tiểu tông bái phỏng?"
Đỗ Như Hối lại cười nói: "Nghe nói Lăng Tiêu Các chủ kham phá Động Chân, tiểu lão nhi đặc biệt tới chúc mừng."
Song phương đều biểu hiện cực kỳ lễ phép, tâng bốc lẫn nhau.
"Nếu thật vì chuyện này mà đến, tin tức của ngươi vị miễn quá không linh thông rồi." Diệp Lăng Tiêu cười nói.
"Trang Quốc thế nhỏ lực yếu, đương nhiên tin tức không linh thông bằng đại tông như Lăng Tiêu các rồi." Đỗ Như Hối nhìn Khương Vọng một cái, nói với hàm ý khác: "Các ngươi đối với quốc sự của Trang Quốc ta, đều rõ như lòng bàn tay chứ."
"Hả? Sao lại nói thế?"
"Ngoại trừ vui mừng, không có ý khác." Đỗ Như Hối cười đến sáng láng: "Môn nhân của quý tông thiên phú tốt như vậy cũng phái ra quan tâm tới quốc sự Trang Quốc, thật sự khiến tiểu lão nhi cảm thấy vinh hạnh."
Diệp Lăng Tiêu liếc nhìn Khương Vọng, đại khái đã hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không vạch trần, chỉ nói: "Sao hả, người của Lăng Tiêu các ta không cho phép đi qua Trang Quốc sao?"
"Đương nhiên không phải." Đỗ Như Hối lắc đầu, có một câu nói này của Diệp Lăng Tiêu, hắn không cần phải coi Khương Vọng là kẻ gian nữa.
Càng không đến mức vì thế đắc tội Diệp Lăng Tiêu.
Hắn biết tính nết của Diệp Lăng Tiêu, trực tiếp bỏ qua chuyện này, than thở: "Nhiều năm không gặp, ngươi ta chung quy không thân rồi."
Diệp Lăng Tiêu cười nhạt: "Ngoài bận trừ ma vệ đạo, còn không quên chỉ dẫn Âu Dương Liệt tới làm phiền ta phá cảnh. Đỗ lão, chúng ta có thể nào thân được?"
Đỗ Như Hối thở dài: "Nếu như lão phu bản thân hoàn toàn không biết gì, nghĩ đến ngươi cũng không chịu tin đâu."
"Có một số việc, không phải là có chịu hay không, mà là có thể hay không." Diệp Lăng Tiêu nhìn hắn: "Còn nhớ rõ những lời này sao?"
Giữa hai vị đại nhân vật hình như có cố sự. Khương Vọng ngậm chặt miệng, bình tĩnh bàng quan, không nói một lời.
Đỗ Như Hối trầm mặc chốc lát: "Không quản nói thế nào, ngươi có thể kham phá Động Chân, ta thực sự rất vui cho ngươi."
Nhìn hắn rõ ràng là kim khu ngọc tủy, bất phôi chi thân, bộ dạng lại có chút già yếu khó giấu, Diệp Lăng Tiêu thu liễm chút gay gắt trong khí chất: "Trang Quốc đã làm lỡ ngươi."
Hai người đều mặc đồ trắng, Đỗ Như Hối bạch bào, Diệp Lăng Tiêu bạch y. Một người già yếu khó giấu, ánh mắt mệt mỏi, một người phong thần tuấn lãng, phiêu nhiên xuất trần.
Nhưng Đỗ Như Hối lại cười rất thản nhiên: "Không phải cá, làm sao biết cá có vui?"
Diệp Lăng Tiêu bấm tay bắn ra, không biết từ đâu một con cá nhảy lên bay tới chỗ này, rơi ở trước mặt hắn. Vẩy cá tróc ra, nội tạng biến mất...
Hắn quay đầu nói với Khương Vọng: "Có thể có chút nhãn lực được không?"
Lúc này Khương Vọng mới thoát ra khỏi trạng thái xem kịch, ý thức được bản thân cũng là một diễn viên trên sân khấu. Hắn thức thời bắn ra một ngọn lửa bình thường, cẩn thận nướng con cá đã được làm sạch này.
Diệp Lăng Tiêu lại nhìn qua Đỗ Như Hối, nụ cười chân thành nhiều hơn: "Ta không phải là cá này, nhưng ta nghĩ lúc này khẳng định nó không vui. Ngươi cảm thấy sao?"
Đối với trò khiêu khích của Diệp Lăng Tiêu, Đỗ Như Hối không hề tức giận, chỉ nói: "Ta tự đắc kỳ nhạc." Tức là Tự cảm thấy niềm vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận