Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2667: Thương tâm như chết (1)

"Ta không cầu tiểu Chân, chỉ cầu bại một lần."
Nhìn gương mặt thanh tú, ôn hòa, không hề có chút công kích nào của Khương Vọng, rất khó tưởng tượng được những lời nói như vậy lại có thể xuất phát từ miệng của hắn.
Nhưng cho dù là tận tai nghe được những lời nói này, ngươi cũng không cảm thấy kẻ này cuồng vọng.
Chỉ nhìn thấy một loại ý chí quật cường, tự tin bay bổng của một người trẻ tuổi.
Đồ Hỗ yên lặng nhìn người trẻ tuổi kia bước ra khỏi "Quảng Văn Da Tà Vô" điện, cho đến khi bóng dáng của hắn biến mất.
Lão ta vẫn còn nhớ rõ lần trước gặp Khương Vọng, đối phương vẫn còn mang theo vẻ u uất không thể xua tan đi được. Có chút trầm mặc và già dặn trước tuổi.
Nhưng hiện tại chỉ trong nháy mắt đã khác xưa.
Không biết tại sao, lão lại đột nhiên nhớ tới câu nói kia - "Vậy thì cái giá phải trả là gì?"
Vị Đại tế ti này không khỏi lẩm bẩm nói:
"Vậy thì ngươi có phải là bằng hữu của ta hay không?"
Sau khi nói xong, lão ta cũng mỉm cười, đưa tay búng nhẹ vào chuông Quảng Văn.
Chiếc chuông này không phải là bất kỳ người nào cũng có thể rung động.
Thanh âm của nó đặc biệt tịch mịch.
.
"Bại một lần" mà Khương Vọng muốn rất nhanh đã được toại nguyện.
Đường đường là một bá quốc trong thiên hạ, thảo nguyên mênh mông, đương nhiên không thể để cho kẻ ngoại lai như hắn tuỳ tiện làm càn. Không thể để cho hắn sau khi buông lời ngông cuồng còn vênh váo tự đắc.
Người ban cho hắn bại một lần cũng không phải là Hô Duyên Kính Huyền.
Để cho Chân nhân mạnh nhất Mục quốc ra tay truy sát hắn mà lại không thể hạ tử thủ, vậy thì quá mất mặt.
Thế cho nên người đến là Chân nhân tân tấn, Thần sứ hiện thế.
Thương Minh tự mình ra tay, coi như là thỏa mãn lời nói muốn bại một lần của Khương Vọng trên thảo nguyên. Lấy người trẻ tuổi thắng người trẻ tuổi, cũng không phải cậy già lên mặt, đủ để thấy được nội tình của Đại Mục đế quốc.
Đương nhiên Thương Minh là cường giả của nhóm tuổi dưới ba mươi trong Vô Hạn Chế tràng của Hoàng Hà chi hội năm Đạo Lịch 3919, mà Khương Vọng khi đó là quán quân của nhóm Nội Phủ mười chín tuổi, giữa hai người vẫn có chênh lệch tuổi tác gần mười tuổi... Nhưng cũng bị cố ý hay vô ý bỏ qua.
Tìm đâu ra người có tư cách giao thủ với Khương Vọng ở cùng độ tuổi đây?
Đừng nói là Mục quốc, cho dù là nhìn khắp thiên hạ, cho dù là ngược dòng thời gian tìm kiếm, so sánh xuyên thời không, muốn tìm một người dưới ba mươi tuổi có thể chắc chắn chiến thắng Khương Vọng của ngày hôm nay, cũng chỉ có vị Thái Ngự chân nhân đã phá vỡ ghi chép lịch sử năm đó.
Trận giao đấu giữa Khương Vọng và Thương Minh được rất nhiều người chú ý, nhưng chỉ kéo dài ba hiệp.
Sau ba hiệp, Khương Vọng nằm trên mặt đất.
Thương Minh thậm chí còn chưa mở mắt.
Gã chỉ còn cách Động Chân một bước nhỏ mà thôi, nhưng một bước duy nhất kia lại như ngăn cách hai thế giới.
Đồ Hỗ dù sao cũng là người đáng tin cậy, cho nên sau khi Khương Vọng khôi phục trạng thái bản thân mình, Hô Duyên Kính Huyền lại đến một lần.
Lần này ngay cả một hiệp cũng không chống đỡ nổi, trong nháy mắt đối mặt đã ngã xuống.
Khương Vọng nằm trên giường bệnh.
Triệu Nhữ Thành cũng nằm trên giường bệnh bên cạnh.
"Đệ không hiểu."
Triệu Nhữ Thành bị băng bó rất kỹ lưỡng, giọng nói cũng có chút trầm thấp:
"Rõ ràng là huynh muốn khiêu chiến Hô Duyên Kính Huyền, muốn cảm nhận trước giới hạn của Động Chân... Tại sao ngài ấy lại động tay chân với đệ vậy?"
Khương Vọng nằm ngửa đưa mắt nhìn trần nhà, nói:
"Cho ta một viên Ưng Chuỷ quả."
Loại quả này không phải là có hình hài giống mỏ chim ưng, mà là do chim ưng rất thích ăn, hái quả này giống như cướp thức ăn bên miệng nó cho nên mới có tên như vậy. Bề ngoài là quả tròn nhỏ màu đỏ, chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon miệng, còn có tác dụng giải ngấy, rất được người dân trên thảo nguyên yêu thích.
Triệu Nhữ Thành cầm một quả Ưng Chuỷ tùy tay ném sang, vô cùng tinh chuẩn ném thẳng vào trong miệng Khương Vọng.
Khương Vọng nhai hai cái nuốt xuống, hỏi:
"Tại sao huynh bảo đệ ném quả cho ta thì đệ lại ném?"
"Chỉ thuận tay mà thôi."
Triệu Nhữ Thành thuận miệng đáp.
Sau đó gã mới phản ứng lại, không nói gì nữa.
Thật là tức chết người!
Khương Vọng nói:
"Bảo đệ nhân tìm cơ hội lẻn đi gặp Vân Vân lúc ta tung hoành thảo nguyên, dẫn đến thiên hạ chú mục. Đệ đã không đi thì thôi, lại còn trốn ở một bên xem, chẳng phải là muốn ăn đòn sao?"
"Nhỡ đâu hắn thật sự ra tay thì sao?"
Triệu Nhữ Thành có chút bất mãn nói.
Khương Vọng vốn định nói ‘một chưởng kia mà Hô Duyên Kính Huyền đánh cho đệ, chính là muốn nói cho đệ biết, nếu như hắn thật sự ra tay, thì cho dù đệ có ở đó hay không cũng không có gì khác biệt.’.
Nhưng cuối cùng hắn chỉ nói:
"Yên tâm dưỡng thương đi! Nhân mạch của huynh đã dùng hết cho đệ rồi, nhưng đệ cũng đừng nóng vội, sau này huynh sẽ nghĩ biện pháp khác."
Triệu Nhữ Thành có chút ủ rũ nói:
"Hay là thôi đi, chúng ta cứ đi trước? Chờ đến khi Vân Vân hết giận, đệ sẽ tự mình đến."
"Đệ làm sao lại không hiểu nữ nhân như vậy chứ?"
Khương Vọng lập tức dạy dỗ:
"Lúc người ta giận dữ thì đệ không dỗ dành, chờ người ta hết giận rồi đến còn tác dụng gì nữa?"
Triệu Nhữ Thành thầm nghĩ, ‘mấu chốt là biện pháp của huynh cũng không có tác dụng’! Nhưng dù sao gã cũng là người hiểu chuyện, không nói ra ngoài miệng mà chỉ nói:
"Dưỡng thương một thời gian rồi tính tiếp, tam ca, đệ hơi mệt."
Khoảng thời gian này chạy ngược chạy xuôi, lo lắng đề phòng, thật sự là thể xác và tinh thần đều mệt!
"Cố gắng thêm chút nữa, thành công đang ở ngay trước mắt rồi!"
Khương Vọng cổ vũ đệ đệ của mình:
"Nơi dưỡng thương này là do huynh cẩn thận nghiên cứu, tuyệt đối sẽ không có một ai tìm được. Đệ cứ yên tâm nghỉ ngơi đi."
Triệu Nhữ Thành vừa há miệng chuẩn bị nói, tai đã nghe thấy tiếng bước chân "Ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm!"
vô cùng chỉnh tề của một đội binh sĩ đang đến gần.
Gã có chút u oán nhìn Khương Vọng:
"Tiểu Thánh tăng Tịnh Lễ đã khai quang cho cái miệng của huynh rồi sao?"
Theo bước chân của đội quân ngày càng gần, giọng nói của Vũ Văn Đạc lại vang vọng bên ngoài:
"Theo tin tình báo đáng tin cậy, bọn chúng đang ẩn thân ở nơi này, mọi người đừng manh động, cần phải tiến vào thật chậm, không được bỏ sót bất kỳ chi tiết nào! Lần này có rất nhiều cao thủ đến đây, nhất định phải khiến cho bọn chúng có mọc cánh cũng khó thoát! Mọi người chú ý, phía đông phòng thủ tương đối mỏng manh, đừng để bọn chúng chạy về phương hướng ấy!"
Nhĩ Tiên Nhân của Khương Vọng còn nghe được bên cạnh Vũ Văn Đạc có một giọng nói vô cùng bất mãn:
"Ngươi đang đi bắt người hay là đang báo tin vậy?!"
Rõ ràng là giọng nói của Kim Qua, con trai thứ hai của Kim Xương Độ.
Vũ Văn Đạc tức giận mắng:
"Binh pháp vốn là trong hư có thật trong thật có hư, ngươi hiểu cái đếch gì! Ngươi đã từng đánh qua mấy trận? Đã từng trấn thủ biên cương hay chưa? Lần vây bắt này là do ngươi phụ trách hay là do ta phụ trách?"
Khương Vọng ngược lại cũng không so đo, chỉ thở dài nói trong phòng:
"Đến nước này cũng chỉ còn một cách duy nhất."
Lúc này Triệu Nhữ Thành đang tháo băng vải, chuẩn bị liều chết phá vòng vây cùng huynh trưởng nhà mình, gã cũng không ngẩng đầu lên hỏi:
"Cách gì?"
Khương Vọng duỗi ngón tay ra móc một sợi dây xích màu đen từ trong hư không, trói Triệu Nhữ Thành thành một cục.
"Tam ca! Huynh trói nhầm người rồi!"
"Không sai đâu!"
Khương Vọng thuận tay dán một lá bùa niêm phong lên miệng Triệu Nhữ Thành, sau đó xách gã bay ra khỏi phòng, nhảy lên không trung.
Tất cả binh lính trùng trùng điệp điệp đang bao vây xung quanh đều kinh ngạc nhìn bọn họ.
Vũ Văn Đạc đang đứng trong đội ngũ cũng ngẩn người. Y lập tức ra lệnh:
"Tất cả lui về sau mười dặm, đề phòng có cạm bẫy!"
Kim Qua ở bên cạnh nhảy dựng lên:
"Lừa cái con mẹ ngươi, các huynh đệ xông lên cho ta! Bắt lấy quốc tặc!"
Thân hình Khương Vọng thoắt một cái đã đến giữa trận, thuận tay vung một cái tát, đánh cho Kim Qua ngất xỉu tại chỗ, sau đó hắn lại tiến lên một bước, đã đứng đối diện với Vũ Văn Đạc, nói với vị quý tộc chân huyết còn đang ngẩn người này:
"Vũ Văn huynh, Khương mỗ may mắn không làm nhục mệnh!"
Hắn nhấc Triệu Nhữ Thành trong tay mình lên, có chút kiêu ngạo nói:
"Mau đi bẩm báo với Vân Vân điện hạ, ta đã bắt được quốc tặc Đại Mục, đặc biệt đến đây để giao cho nàng xử lý!"
"... Không hổ là Khương đại ca của ta!"
Vũ Văn Đạc rất nhanh đã phản ứng lại, nhiệt tình nghênh đón, ôm chặt lấy Khương Vọng:
"Huynh chịu nhục nhẫn nhịn, giúp lão đệ bắt được quốc tặc. Con cháu của Hùng Ưng sẽ không quên công lao của huynh!"
Y ghé vào tai Khương Vọng nói:
"Thật sự bẩm báo như vậy sao?"
"Cứ bẩm báo như vậy đi, dù sao cũng phải ở trước mặt nói cho rõ ràng."
Khương Vọng thản nhiên đáp.
Vũ Văn Đạc lập tức xoay người:
"Dùng phi ưng truyền tin cho Vân Vân điện hạ, quốc tặc đã bị bắt, ta lập tức áp giải tù phạm đến!"
Sau đó y lại tùy ý chỉ vào mấy người:
"Các ngươi mau đỡ Kim Qua công tử dậy, đừng khiến cho người khác giẫm lên! Trong quá trình truy bắt tù phạm, hắn đã xông pha trận mạc, không may bị vấp ngã dẫn đến hôn mê bất tỉnh. Tuy rằng thực lực có hơi kém cỏi, nhưng riêng tinh thần rất đáng khen ngợi, sau này ta nhất định bẩm báo sự thật, ghi công cho hắn!"
Khương Vọng đứng bên cạnh im lặng không nói gì, tiểu tử này cũng thật sự là quá ác độc.
Vũ Văn Đạc xử lý xong mọi chuyện lập tức quay đầu lại, hưng phấn đưa tay muốn sờ vào dây xích:
"Khương đại ca vất vả rồi, để cho lão đệ xách tên tù phạm này cho!"
Khương Vọng lập tức đẩy y ra:
"Là ta bắt được, vẫn nên để ta xách."
Vũ Văn Đạc nói:
"Đệ là chủ tướng bắt được tặc, xét về tình, về lý, về pháp, về quy củ của Mục quốc, vẫn nên để đệ xách mới đúng!"
Khương Vọng nhìn y chằm chằm.
Tiểu tử kia lập tức hạ giọng cầu xin:
"Để cho lão đệ xách một lần, chỉ một lần mà thôi, cho dù là ba năm hơi thở cũng được, Khương đại ca, đệ cầu xin huynh..."
Triệu Nhữ Thành không thể phản kháng, cũng không thể mở miệng mắng chửi Vũ Văn Đạc, chỉ có thể nhắm mắt lại.
May mắn thay Khương Vọng không phải là người dễ mềm lòng, hắn giơ chân đá bay Vũ Văn Đạc, nói:
"Dẫn đường đi, lắm lời!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận