Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2998: Giông bão ập đến (2)

"Đủ rồi..."
Giọng nói của Văn Quyên Anh gần như trở thành cầu khẩn.
Bạch Ngọc Hà tiếp tục nói:
"Hoàng đế đã có quyết tâm như vậy, bản thân ông ta cũng không thể nào không đổ máu. Hoàng thất Văn thị đã khai chi tán diệp nhiều năm, rất nhanh sẽ bị tỉa tót một trận, không phải sao, Mẫn Quận vương đã bị tìm ra lỗi sai, đất phong chắc chắn sẽ không giữ được. Nếu như ông ấy không đủ hiểu chuyện, e rằng cái đầu cũng khó giữ."
"Bạch Ngọc Hà, ngươi muốn làm gì?"
Văn Quyên Anh hét lên một tiếng vô cùng bén nhọn, sau đó dịu giọng xuống, trong mắt đã có ánh lệ:
"Ngươi muốn làm gì? Ngươi có biết chỉ cần những lời này của ngươi truyền ra ngoài, ngươi sẽ lập tức trở thành kẻ phản quốc? Danh dự của phụ thân ngươi, gia gia ngươi, tổ tiên Bạch thị nhà ngươi đều không giữ được - ngươi muốn làm gì?"
Bạch Ngọc Hà lại rất bình tĩnh:
"Gia gia của hài nhi cúc cung tận tụy vì quốc gia, đổ giọt máu cuối cùng mà chết trên chiến trường. Phụ thân cả đời coi trọng danh dự, tuân thủ đạo đức. Tổ tiên Bạch thị chúng ta chưa bao giờ hổ thẹn với quốc gia. Danh dự của bọn họ không giữ được là vì sao? Là vì hài nhi nói thật?"
Văn Quyên Anh có chút thống khổ nhìn gã:
"Một khi dòng chảy dư luận đã hình thành, bất cứ ai cố gắng ngăn cản đều sẽ bị nghiền nát. Chân tướng có ý nghĩa gì? Chứng cứ quan trọng ở đâu? Mọi người đều không quan tâm đến chân tướng, chỉ cần phát tiết cảm xúc chính mình - chẳng lẽ ngươi không hiểu đạo lý này hơn ta? Một nữ nhân như ta cũng biết."
Bạch Ngọc Hà nói:
"Đều nói miệng nhiều người xói chảy vàng, tích hủy tiêu cốt. Nhưng nhi tử nghĩ, thứ có thể bị miệng lưỡi bẩn thỉu làm ô uế không phải là vàng thật. Thứ có thể bị lời đồn đánh gục cũng không phải là xương cứng."
"Liên quan gì đến chúng ta? Ta không hiểu. Ngọc Hà à, bọn họ nói là người Sở làm, vậy thì cứ coi như là những người kia làm đi. Sở quốc cường thế khinh người, cũng trách không được rất nhiều chuyện đều đổ lên đầu bọn họ."
Văn Quyên Anh bước lên một bước:
"Ngươi đừng nói những lời này nữa."
"Yên tâm, hiện tại nhi tử cũng chỉ nói với mẫu thân mà thôi."
Bạch Ngọc Hà cười:
"Huống chi đây là điều Việt quốc cần, đúng không? Hoàng đế muốn cải cách triệt để, muốn trên dưới một lòng, muốn nắm giữ dư luận, mẫu thân, hài nhi có thể hiểu được."
Lý, Ngô, Tống gì đó, có cái gì mà gã không hiểu chứ? Vốn dĩ không thân thiết, nói đi nói lại cũng coi như là chuyện nhà của Văn Cảnh Tú. Chuyện duy nhất gã không thể hiểu thì đã xảy ra từ trước, cũng không liên quan gì đến ngày hôm nay.
Văn Quyên Anh lau nước mắt, lưu luyến nhìn căn phòng này một chút, lại đi đến trước bàn sách:
"Ngọc Hà. Mẫu thân đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta cùng đến Tinh Nguyệt Nguyên, chỉ có hai mẹ con chúng ta mà thôi."
Bạch Ngọc Hà kinh ngạc nói:
"Trương thúc, Đặng cô, những thúc bá, huynh đệ, bảy đại cô, tám đại di thì sao? Bỏ mặc toàn bộ ư?"
"Bỏ mặc hết. Bọn họ đều là người trưởng thành, sẽ tự chịu trách nhiệm cho bản thân."
Văn Quyên Anh nói:
"Phụ thân ngươi đã đi rồi, ngươi cũng không muốn quản lý gia nghiệp, mẫu thân chăm nom rất mệt mỏi. Chi bằng chia hết gia sản cho bọn họ, mẫu thân chỉ mang theo một số đồ vật đi theo ngươi đến nơi khác dưỡng lão, tránh xa chốn thị phi này."
Bạch Ngọc Hà đương nhiên đã sớm biết được kết quả này, bởi vì chính là gã mượn sự hỗn loạn trong Việt quốc, ép mẫu thân mình đưa ra lựa chọn như vậy.
Quê hương khó rời, gia nghiệp to lớn, bản thân Văn Quyên Anh lại họ Văn... Nếu như không cố ý thể hiện ra một chút nguy hiểm, gã biết mẫu thân nhà mình tuyệt đối sẽ không chịu đi.
"Không thể chỉ mang theo một số đồ vật tuỳ thân."
Bạch Ngọc Hà cười nói:
"Nguyên thạch gì đó, một viên cũng không được thiếu. Mẫu thân trông cậy vào chút lương bổng của nhi tử để dưỡng lão, vậy thì không thể như ý được đâu."
Nếu đã quyết định rời đi, tâm trạng của Văn Quyên Anh đột nhiên thoải mái hơn hẳn, bà giơ tay đánh hài tử nhà mình một cái:
"Đồ phá gia chi tử!"
Bạch Ngọc Hà cười hì hì cầu xin tha thứ, đẩy mẫu thân mình ra ngoài:
"Ngài mau đi thu dọn hành lý, hài nhi sẽ lập tức sắp xếp xe ngựa, đưa ngài đến Tinh Nguyệt Nguyên."
Rầm.
Cánh cửa thư phòng đóng lại.
Chủ nhân thư phòng rời khỏi căn phòng, cũng sẽ mãi mãi từ bỏ nơi này.
Mưa xuân, mưa hè, mưa thu, cả năm Đạo Lịch thứ 3928, Việt quốc dường như đều chìm trong mưa.
Mưa lớn gõ vào cửa sổ, mang theo hơi ẩm. Cuối cùng cũng có một luồng gió thu xuyên qua khe hở, thổi vào trong thư phòng.
Những tờ giấy dán trên bàn lại như thể được in xuống mặt bàn, không hề lay động chút nào.
Tờ giấy ghi chép lại bức tranh Bạch Ngọc Hà tiện tay vẽ kia gần như bay theo gió, nhưng lại bị chặn giấy đè lên, phần lớn đều cuộn lại, chỉ còn một góc được dán bên trên bàn.
Lúc này nó được gió thu thổi lên, có thể nhìn thấy mặt sau của bức tranh có hai câu thơ:
"Giông bão ập đến, giông bão ập đến. Chăn dày cuộn lại bao bọc xương cốt bệnh tật, cành cây khô cằn làm tổ cho quạ đen gầy gò."
Lộp cộp, lộp cộp, lộp cộp.
Tiếng vó ngựa và tiếng mưa rơi trên mái nhà như thể đang hòa tấu. Âm thanh trước chậm rãi, âm thanh sau dồn dập.
"Ta nói, trời mưa như thế này thật phiền phức, chém nát nó đi."
Hướng Tiền ngồi ở vị trí phu xe, dựa vào cửa xe, mí mắt rũ xuống, có chút uể oải nói.
Bạch Ngọc Hà ngồi bên cạnh, có chút bất mãn nói:
"Bản thân ngươi không chém được sao?"
Hướng Tiền có chút uể oải liếc nhìn gã, lười giải thích là do chính mình lười.
Bạch Ngọc Hà cố gắng kiên nhẫn:
"Mặt trời mọc mặt trăng lặn, mưa rơi gió thổi, đều là lẽ tự nhiên. Người tu hành như chúng ta có thể thay đổi thời tiết, nhưng ít nhiều gì cũng có chút ảnh hưởng, chưa chắc đã là chuyện tốt đối với hoàn cảnh..."
"Được rồi."
Hướng Tiền cũng lười nghe nữa, chỉ nói:
"Đi thôi."
Bạch Ngọc Hà dặn dò:
"Mẫu thân ta không có chút tu vi nào, sẽ không chịu được xóc nảy, ngươi đánh xe chậm một chút, không cần phải gấp gáp. Ta xử lý xong chuyện rồi sẽ lập tức đuổi theo."
Từ Việt quốc đến Tinh Nguyệt Nguyên, nếu như chậm rãi đi đường thì phải mất ba đến năm tháng.
Hướng Tiền rất đau đầu, nhưng cũng chỉ "ừm" một tiếng.
"Chuyện này ngươi đừng nói cho ai biết."
Bạch Ngọc Hà lại tiếp tục nhấn mạnh.
Đôi mắt như cá chết của Hướng Tiền không chút gợn sóng nào:
"Còn vòng vo làm gì. Ngươi trực tiếp bảo ta đừng nói cho Khương Vọng biết là được rồi."
Bạch Ngọc Hà nói:
"Hắn chính là người thích lo chuyện bao đồng, nếu như biết được, lại phải tự mình đến đón - dị tộc Động Chân dễ giết như vậy sao, ở chiến trường chủng tộc nào mà không cần phải liều mạng? Chuyện nhỏ này vẫn đừng làm phiền đến hắn, đợi đến khi chúng ta hội hợp, cùng nhau đến Tinh Nguyệt Nguyên rồi nói cho hắn biết cũng được."
Hướng Tiền nhắm đôi mắt của mình lại, sau đó lại mở ra, dùng động tác này để biểu thị ngầm đồng ý.
Bạch Ngọc Hà đề cao thanh âm của mình lên, nói với Văn Quyên Anh trong xe ngựa:
"Mẫu thân, bên ngoài gió to nên đừng mở cửa sổ, cẩn thận bị cảm lạnh. Nếu mẫu thân có chuyện gì, cứ nói với Hướng Tiền là được, hắn là hảo huynh đệ của hài nhi, tuy rằng hơi lười nhưng là người rất đáng tin cậy."
Hướng Tiền cũng cố gắng lên tinh thần:
"Bá mẫu, có chuyện gì xin ngài cứ phân phó!"
"Làm phiền ngươi rồi, tiểu Hướng. Lại còn phiền ngươi phải chạy một chuyến này."
Giọng nói của Văn Quyên Anh vang lên trong xe ngựa, có chút buồn bã khó tránh khỏi khi phải rời xa quê hương.
"Không sao đâu, bá mẫu. Ta mặc dù không có ưu điểm gì khác, chỉ là chân tay nhanh nhẹn, những năm này đều ở trên đường."
Hướng Tiền nói hết những lời khách sáo của mình trong năm nay, sau đó lại nói:
"Bá mẫu nói chuyện với Ngọc Hà đi, hắn cũng sắp đi rồi."
Giọng nói của Văn Quyên Anh lại vang lên:
"Ngọc Hà. Đám người Trương thúc, Đặng cô cống hiến cho Bạch gia gần nửa đời người, chúng ta không thể bạc đãi bọn họ được. Còn có Lục thẩm của ngươi nữa, cuộc sống của bà ấy cũng không dễ dàng..."
"Mẫu thân không cần phải lo lắng những chuyện vụn vặt trong nhà, chuyện họ hàng gì đó để hài nhi tự sắp xếp. Chia gia sản cho bọn họ rõ ràng, để người nào cũng không có dị nghị, xin mẫu thân yên tâm!"
Bạch Ngọc Hà khuyên nhủ:
"Mẫu thân ngủ một giấc thật ngon, muốn ăn gì thì ăn, muốn uống gì thì uống. Sau khi chia hết chút gia sản này, dặn dò những gì cần làm, hài nhi sẽ lập tức đuổi theo."
"Ài."
Văn Quyên Anh vốn có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng cuối cùng đều hóa thành một tiếng thở dài.
Lộp cộp, lộp cộp, lộp cộp.
Bạch Ngọc Hà biến mất trong màn mưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận