Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2030: Vì ai sương gió đứng canh khuya (1)

Dáng người mập mạp của Trọng Huyền Thắng thường vẫn là trò cười cho người khác. Đặc biệt là khi di chuyển, mỡ thịt như sóng nước dập dờn lại càng thêm buồn cười, nào có khí thế gì đáng nói?
Hầu hết người trên đời này, gia thế không bằng gã, mưu lược không bằng gã, công lao không bằng gã, nhưng không béo ục ịt giống như gã, liền có lý do để cười nhạo gã.
Nhưng hôm nay gã cứ thế không chút quay đầu đi ra ngoài, trong phủ Bác Vọng Hầu sâu như biển, đã không còn là tên tiểu mập mạp cô đơn nằm trên đất, không còn là tiểu công tử từ sớm đã chồng chất nụ cười giả tạo, mà là một "con người" thực sự trưởng thành.
Trên có thể chống trời, dưới có thể đạp đất, là một cây cô độc cản gió mưa. Gã không thi triển thần thông Pháp Thiên Tượng Địa, nhưng lại cao lớn hơn, mạnh mẽ hơn bất kỳ lúc nào trong dĩ vãng. Người thông minh luôn có rất nhiều ý nghĩ, lòng dạ rộng lớn, đôi khi càng thông minh, càng khó biết mình thực sự muốn gì. Nhưng bây giờ gã đã biết. Giọng nói của Trọng Huyền Vân Ba già nua vang vọng phía sau gã:
"Ngươi có biết nếu cứ thế đi ra ngoài, mất đi là cái gì không?" Trọng Huyền Thắng cũng để lại giọng nói trẻ trung của mình:
"Thứ đã mất tôn nhi sẽ không nhớ nữa, tôn nhi chỉ nhớ mình có gì." Thứ gã mất đi có lẽ là tước vị Bác Vọng hầu thế tập võng thế, là khả năng đuổi kịp Khương Vọng và Trọng Huyền Tuân về tu vi, là hy vọng đạt tới Động Chân, là mạng lưới quan hệ rắc rối của toàn bộ Trọng Huyền thị, là hiện tại và tương lai của danh môn đỉnh cấp của đế quốc Đại Tề. Nhưng thế thì sao? Gã sải bước đi ra ngoài, giọng nói vẫn còn lưu lại trong phủ Bác Vọng Hầu. "Tôn nhi hiện tại, ít nhất còn có một Đức Thịnh Thương hội, ít nhất còn có một Khương Vọng bất kể lúc nào, bất kể nơi đâu, bất kể hoàn cảnh nào cũng sẽ đứng bên cạnh tôn nhi, ủng hộ tôn nhi, ít nhất còn có... Thập Tứ."
"Có Thập Tứ, tôn nhi có tất cả."
"Gia gia, tôn nhi hy vọng ngài thật sự không làm gì Thập Tứ. Nếu không tôn nhi cũng sẽ biến thành một người rất đáng sợ." Trọng Huyền Vân Ba lúc này ý thức được, ông ta lại bị uy hiếp. Về thế, là rất hoang đường. Về tình, là phạm thượng đại bất kính. Nhưng trong lòng ông ta lại không hề tức giận. Ông chỉ có chút tịch mịch. Bốn người con trai của ông, từ Minh Quang đến Minh Hà, không có một ai đặt gia tộc lên hàng đầu. Hai đứa cháu trai ruột của ông, từ Trọng Huyền Tuân đến Trọng Huyền Thắng, cũng không có ai coi trọng gia tộc. Ông chưa từng nghĩ sẽ làm gì Thập Tứ. Từ đầu đến cuối chỉ là vì để Trọng Huyền Thắng thỏa hiệp, để Thập Tứ làm thiếp của gã. Nhưng không ngờ Trọng Huyền Thắng ngay cả bước này cũng không chịu nhượng bộ. Mỗi một người mà ông kỳ vọng ký thác tương lai gia tộc, lại đều có sự cố chấp của riêng mình, mà sự cố chấp đó lại không phải là bản thân gia tộc. Có chút qua châm chọc đúng hay không? Ông ta dựa vào ghế, có chút mệt mỏi. Nhưng giọng nói phát ra lại chống đỡ trung khí, không chịu yếu ớt. Ông hừ lạnh một tiếng:
"Trọng Huyền Vân Ba ta còn chưa đến mức trút giận lên một tiểu nữ hài." Liền cứ trong ánh mặt trời chói mắt như vậy, nhìn bóng dáng mập mạp kia biến mất. Giống như nhiều năm trước... Đã không thể nhớ rõ là bao lâu rồi, như mới xảy ra ngày hôm qua. Đứa trẻ đó đã đi, không bao giờ quay trở lại. Vĩnh viễn sẽ không quay trở lại. "A phụ hồ đồ rồi!" Trọng Huyền Minh Quang đột nhiên xông vào, làm Trọng Huyền Vân Ba giật nảy mình, suýt chút nữa sợ hãi đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ. Ông ta đảo mắt nhìn, không nhịn được mắng:
"Làm gì mà lén lén lút lút vậy!" Trọng Huyền Minh Quang đi đến gần, vừa dùng giày gom những mảnh vụn của tay vịn gỗ trên đất lại, vừa nói:
"Đừng nóng giận đừng nóng giận, nhi tử đây không phải là đến thăm ngài sao? Tránh cho ngài xảy ra mệnh hệ gì." Trọng Huyền Vân Ba đứng dậy liền đi tìm đao:
"Lão tử hôm nay cho ngươi biết mệnh hệ gì!"
"Phụ thân, phụ thân!" Trọng Huyền Minh Quang tranh thủ thời gian ôm lấy eo ông, liên tục nói:
"Bình tĩnh! Bình tĩnh! Bình tĩnh!" Trọng Huyền Vân Ba giãy giụa một cái lại không giãy ra được, nhất thời bi thương dâng trào. Ông mở miệng mắng:
"Tránh ra cho ta!" Trọng Huyền Minh Quang duy trì tư thế phòng bị, vừa buông tay vừa kéo giãn khoảng cách, miệng lẩm bẩm:
"Ngài phát hỏa gì với nhi tử vậy, cũng không phải nhi tử chọc giận ngài."
"Ngươi không phục phải không?" Trọng Huyền Vân Ba cáu kỉnh trừng mắt nhìn chằm chằm y:
"Ngay cả ngươi cũng không phục phải không?"
"Phục phục phục." Trọng Huyền Minh Quang gật đầu khom lưng cười nịnh:
"Nhi tử đặc biệt phục, lão nhân gia ngài bớt giận, chớ so đo với kẻ ngu ngốc a!" Trọng Huyền Vân Ba nghe vậy cũng thật sự tán đồng đạo lý này. Tên trưởng tử này ngu ngốc cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Ít nhất hiện tại y còn có nhận thức về sự ngu ngốc của mình, coi như là đã tiến bộ không ít... cho nên ông ta lại đổi một cái ghế ngồi xuống. Liền nghe Trọng Huyền Minh Quang nói:
"Đứa nhỏ a Thắng này hoàn toàn không kế thừa được trí tuệ của Trọng Huyền gia chúng ta, trong đầu nó rốt cuộc đang nghĩ gì?" Lão gia tử đã nghe ra có chút không đúng:
"Vậy ngươi vừa rồi nói ai là kẻ ngu?" Trọng Huyền Minh Quang đương nhiên nói:
"A Thắng a! Chẳng lẽ là nhi tử sao?!" Lão gia tử nhất thời không biết nói gì. Trọng Huyền Minh Quang lại nói:
"Một môn hôn sự tốt như vậy cũng không biết đồng ý, nằng nặc đòi thành thân với một tử sĩ, còn cả đời chỉ cưới một vợ, đây không phải là ngu ngốc thuần túy sao? Trên đời này nào có phu nhân Hầu gia nào xuất thân là tử sĩ? Truyền ra ngoài khiến người ta chê cười không thôi!" Trọng Huyền Vân Ba lần này ngược lại không mắng y. Ông yên lặng một lúc, sau đó bất đắc dĩ thở dài:
"Như vậy nó mới giống phụ thân nó."
Có vài người là vết thương nghĩ đến một lần đau một lần, nhưng năm tháng dài lâu, vẫn một mực không lành lại. Càng về già, lại càng thường xuyên hồi tưởng. Trọng Huyền Minh Quang theo thói quen tiến lại gần, vừa động tác thành thạo xoa bóp vai cho lão gia tử, vừa thở dài:
"Ai dà, cũng khó trách lão phụ thân ngài lo lắng như vậy. Nhị đệ tam đệ đi sớm, tứ đệ ở hải ngoại xa xôi không chịu hồi kinh. A Tuân nhà ta lại quá ưu tú, nhanh như vậy đã phong Hầu, ra ở riêng tự lập. Đứa cháu trai này của ta lại quá không hiểu chuyện, không suy nghĩ chút gì cho gia tộc… Một cái gia tộc lớn như vậy, lại không có người kế thừa. Ô hô ai tai!" Trọng Huyền Vân Ba cũng cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót. "Xem ra... chỉ có thể dựa vào nhi tử rồi. Bao nhiêu năm qua nhi tử giả ngu giấu tài, vui chơi nhân gian, cũng đã đến lúc thu tâm, dẫn dắt Trọng Huyền thị đi đến một giai đoạn hoàn toàn mới!" Trọng Huyền Minh Quang vỗ vỗ vai lão gia tử, tràn đầy chí khí:
"Phụ thân ngài yên tâm, ngài đi rồi, nhi tử nhất định sẽ làm tốt!" Trọng Huyền Vân Ba vốn đã khí huyết suy yếu, lúc này đột nhiên đứng phắt dậy, xoay người tung cước, động tác vô cùng dứt khoát. Một cú đá ngang đẹp mắt, đạp bay thằng con vô dụng ra khỏi cửa lớn. "Cút!" ... Trọng Huyền Thắng đã "lăn" trước người bá phụ thân yêu của mình một bước. Dĩ nhiên dáng dấp của gã không anh tuấn bằng bá phụ của mình, nhưng tư thế "lăn" lại tiêu sái hớn hơn nhiều. Võ An hầu Đại Tề, Khương Vọng đang đợi gã ở trong sân. Thấy gã bước ra với bộ dạng này, Khương Vọng cũng không nói gì, chỉ lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho gã, ra hiệu lau đi. Trọng Huyền Thắng vừa lau vết máu trên trán, vừa sánh vai cùng lão bằng hữu bước ra ngoài. Lau được một lúc, gã thấy có gì đó không ổn, đưa lên nhìn kỹ:
"Khăn tay này của ngươi lấy ở đâu ra vậy, sao thơm thế, lại còn đẹp nữa, vẫn còn là màu hồng?" Khương Vọng nhún nhún vai:
"Lúc ở học cung, không biết người nào để trong phòng ta. Ta thấy trên đó còn thêu kim tuyến, vẽ cả trận pháp tịnh trần, chắc là đồ đáng giá lắm, chờ sau này ngươi giúp ta bán đi." Trọng Huyền Thắng "chậc" một tiếng, hung hăng ấn mạnh chiếc khăn tay màu hồng lên vết thương, tiếp tục bước đi. "Còn nữa không?" Gã đột nhiên hỏi. "Cái gì?" Trọng Huyền Thắng cầm khăn tay, huơ huơ trước mặt Khương Vọng. "Còn mấy cái túi thơm, một thanh kiếm, một cây cung ngắn, một tập thơ... Ủa, sao lại có cả một bộ trà cụ?" Khương Vọng vừa nói vừa lấy đồ ra, toàn là những thứ linh ta linh tinh. "Thôi thôi, dừng lại đi." Trọng Huyền Thắng cảm thấy đầu mình bắt đầu đau. Khương Vọng cũng không lên tiếng nữa. "Vừa rồi Diệp Hận Thủy có nói gì với ngươi không?" Trọng Huyền Thắng lại hỏi. "Không nói gì cả. Chỉ là tùy tiện khen ta vài câu. Còn nói ngươi biểu hiện rất tốt trên chiến trường phạt Hạ, khiến cho lão rất tán thưởng." Khương Vọng suy nghĩ một chút, rồi tiếp tục bổ sung:
"Trông có vẻ không tức giận."
"Tức giận hay không, lão cũng sẽ không thể hiện ra trước mặt ngươi. Hơn nữa với thân phận như Diệp Hận Thủy, cũng sẽ không vội vàng gả cháu gái mình đi, chỉ là nể mặt lão gia tử vài phần, hôm nay mới đến đây..."
Trọng Huyền Thắng nói xong, lại bổ sung:
"Mặc kệ lão, liên quan gì đến ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận