Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1565: Thiên hạ khó đến một đô úy (2)

Thế nhưng khi Khương Vọng nói tới vụ án của Lâm Huống, Thiên tử lại hỏi tới chức vụ Đô úy Bắc Nha môn.
Ngụ ý đơn giản là, ngươi chú ý vô cùng đúng mực, rõ ràng là biết làm quan!
Vậy ngươi có lý do gì để từ chối?
"Thần nguyện ý! Có thể tận trung vì nước, có thể phân ưu cho Thiên tử, là vinh hạnh của Khương Vọng!" Khương Vọng không nói thêm gì, cứ biểu đạt lòng trung thành trước.
"Thế nhưng..." Tâm niệm thay đổi, Khương Vọng nghiêm túc nói: "Chỉ tiếc tốc độ tu hành của thần quá nhanh, chỉ sợ không làm được mấy ngày, đã trở thành Thần Lâm rồi."
Hàn Lệnh nghe được mà môi run lên ...
Cái tên này bắt đầu kiêu ngạo! Người bình thường có thể nói ra những lời này sao? Bao nhiêu người khốn đốn không thể kim khu ngọc tủy trước khi tuổi thọ kết thúc, thế mà Khương Thanh Dương hắn lại lo rằng mình không chậm được mấy ngày?
Thế nhưng nghĩ lại, vậy mà cũng cảm thấy rất có lý. Lấy thiên phú của vị thiên kiêu tuyệt thế này, cửa ải Thần Lâm kia đã sớm không phải là trở ngại, thật chỉ cần chờ đợi tứ lâu viên mãn, là có thể vượt qua.
Lão vừa mới bình tĩnh tâm tình, lại nghe Khương Vọng nói tiếp: "Đô úy Bắc Nha môn là chức vụ quan trọng của quốc gia, vô cùng quan trọng, liên quan tới trị an cả thiên hạ, há có thể thay đổi thất thường? Thần càng không phải là thần tử hãnh tiến, tâm này chỉ vì thiên hạ. Thần được Đô úy Bắc Nha môn dễ, thiên hạ được một Đô úy Bắc Nha môn khó, xin bệ hạ nghĩ lại!"
Lời nói này vô cùng rõ ràng, lợi và hại càng rõ ràng hơn.
Ngài miệng vàng lời ngọc, nếu muốn ta trở thành Đô úy Bắc Nha môn, ta ngồi lên vị trí đó, là một chuyện rất đơn giản. Thế nhưng chức vụ quan trọng như Đô úy Bắc Nha môn, không có ba năm năm dùng để quán triệt ý chí bản thân, làm sao có thể hoàn thành tốt công việc được? Một thiên kiêu tuyệt thế như ta, lại không thể chậm chạp trước Thần Lâm đến ba năm năm!
Khương Vọng luôn nói là cam tâm tình nguyện, cầu còn không được, thế nhưng nói tới vấn đề mấu chốt, chính là "thiên phú không cho phép", "thời gian không thích hợp". Nếu Thiên tử muốn ta làm Đô úy Bắc Nha môn, chính là không chịu trách nhiệm đối với vị trí này, có hiềm nghi làm việc độc đoán chỉ vì thỏa mãn ý chí cá nhân.
Nhất là một câu thần tử hãnh tiến kia, gần như là đang hỏi Thiên tử...
Ta không phải thần tử hãnh tiến, chẳng lẽ Thiên tử muốn mở cánh cửa hãnh tiến hay sao?
Thế nhưng Tề thiên tử là nhân vật bực nào, làm sao lại dao động chỉ vì vài câu nói?
Lão nhìn chằm chằm Khương Vọng, hỏi thẳng: "Chẳng lẽ ngươi không nguyện ý hiệu trung cho trẫm?"
Tra hỏi một cách thẳng thắn như vậy, thật sự không giống phong cách của Thiên tử.
Có thể thấy được tâm trạng hôm nay của lão hoàn toàn không bình tĩnh như trước.
Đối với vấn đề này, câu trả lời đương nhiên không có khả năng do dự chút nào.
Khương Vọng cũng không sợ hãi mà thề thốt trung thành, mà nghiêm mặt lớn tiếng hỏi ngược lại: "Từ khi nhập Tề tới nay, thần vẫn luôn trung thành với cương vị, tận tâm quốc sự, tranh đoạt vì nước, vì Tề mà chiến. Tại bất cứ khi nào hay đi tới đâu, chưa từng làm bại hoại uy phong Đại Tề! Chẳng lẽ những chuyện này không phải là hiệu trung với Tề thiên tử sao?"
Đại khái vì hỏi câu kia, hiện tại Tề thiên tử càng thẳng thắn hơn: "Khương Thanh Dương, trẫm có ý muốn bồi dưỡng ngươi, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra sao? Đối với ngươi, chấp chưởng Bắc Nha môn lại khó như vậy sao?"
Thiên tử hỏi thẳng, Khương Vọng càng không có tư cách vòng vo.
Nghe vậy, hắn nghiêm trang trả lời: "Mặc dù Khương Vọng ngu dốt, thế nhưng tự hỏi nếu chỉ phá án, cũng không coi là quá khó khăn! Đô thành Tuần Kiểm Phủ vẫn còn nhiều nhân tài, chỉ cần thần chọn người hiền tài, làm việc theo lẽ công bằng, thưởng phạt rõ ràng, đương nhiên sẽ không kém. Bệ hạ khen thần biết chừng mực, thế nhưng bệ hạ, nếu như thần chấp chưởng Bắc Nha môn, đầu tiên muốn làm là không nên biết chừng mực! Thần sợ hãi, thần đáng muôn lần chết, thế nhưng thần vẫn muốn hỏi, bệ hạ cần Đô úy Bắc Nha môn như vậy sao?"
"Làm càn!"
Khương Vọng lui một bước, cúi đầu xuống, nói: "Thần đáng chết!"
"Ta thấy ngươi cũng không sợ chết." Tề thiên tử lạnh nhạt nói.
"Thần sợ chết, sợ tới cùng cực. Thần đã sớm thề, cũng không muốn trải nghiệm cảm giác tính mạng bị nắm trong tay người khác. Thế nhưng bệ hạ, thần vẫn muốn hỏi ngài ..."
Khương Vọng vô cùng chân thành hỏi: "Chẳng lẽ trung thành tới mức không có ranh giới cuối cùng, mới là trung thành sao?
Một kẻ đánh mất bản tâm của mình, có thể tin tưởng được sao?
Sở dĩ Khương Vọng là Khương Vọng, bởi vì Khương Vọng vẫn đang làm chuyện của Khương Vọng, không làm trái bản tâm. Nếu có thể làm trái bản tâm, bản tính có thể bỏ qua, vậy thì luật pháp nào có thể trói buộc ta? Đạo đức làm sao có thể hạn chế ta? Trung nghĩa liêm sỉ làm sao có thể ở trên người ta?"
Thiên tử cười lạnh: "Trung quân lại muốn làm trái bản tâm của ngươi."
Khương Vọng trả lời: "Gần đây thần đọc lịch sử, nghe nói tại Tiền Tề, quốc quân nếm đủ loại mỹ vị thế gian, có một ngày cười nói, không biết vị của thịt người như thế nào. Có vị ngự trù tên là Dịch Nha, nghe được lời ấy, lập tức giết con mình hiến cho quốc quân! Quốc quân tới phủ của Dịch Nha, nhìn thấy vợ của Dịch Nha, đêm đó Dịch Nha hiến vợ tới long sàng! Có thể nói làm mọi chuyện chỉ vì lấy lòng quốc quân, đây có thể coi là trung thần hay không?
Thế nhưng cuối cùng thì sao? Khi quốc quân Tiền Tề bị thương nặng, vừa lúc bị quốc tướng Dịch Nha giết chết... Bởi vậy về sau mới có Võ đế phục quốc."
"Nếu như con người mất đi bản ngã, vậy thì còn gì nói tới đức hạnh nữa?" Khương Vọng lớn tiếng nói: "Chính vì thần thủ tín, trọng nghĩa, tin tưởng công lý, thần mới có thể là một người trung quân ái quốc!"
"Tốt cho một người thủ tín, trọng nghĩa, tin tưởng công lý! Tốt cho một người gần đây đọc lịch sử!"
Tề thiên tử vỗ bệ đá, nói: "Ban đầu chỉ nghĩ Khương Thanh Dương ngươi thiện chiến, không nghĩ tới ngươi lại còn học phú ngũ xa!"
Khương Vọng nghe lời ấy, còn không rõ lời này của Thiên tử là khen ngợi hay là châm chọc.
Thế nhưng cũng may, có vẻ như cửa ải này đã vượt qua rồi ...
"Thần sợ hãi. Chỉ là Thiên tử khiêm tốn tiếp nhận lời khuyên giải, mặc dù thần khờ khạo, vô trí, lại ít học, thế nhưng cũng không thể không nói ra lời tận đáy lòng!"
"Ha ha ha ha!" Thiên tử lại cười: "Tốt một câu khờ khạo, vô trí lại ít học! Cuối cùng cũng nói một lời thật lòng với trẫm!"
Thiên tử có thể bật cười, đương nhiên là chuyện tốt.
Nhưng lời nói này...
Thực sự làm người tự ái.
Khương Vọng cũng chỉ có thể tủi thân nói: "Gặp Thiên tử, thần không dám nói bừa..."
"Được rồi." Thiên tử khoát tay áo, lại cúi người nói: "Ba vụ án mà ngươi nói tới hôm nay, trẫm đều chuẩn. Ngươi không muốn làm Đô úy Bắc Nha môn, trẫm cũng chuẩn nốt ... Ngươi sẽ dùng thứ gì để báo lại trẫm?"
Khương Vọng thản nhiên nói: "Thiên kiêu Tề quốc thắng thiên kiêu khắp thiên hạ!"
Thiên tử quay đầu liếc nhìn Hàn Lệnh trước bệ đá, cười nói: "Người trẻ tuổi Tề quốc chúng ta, vẫn rất có chí khí!"
Rồi xoay đầu nhìn Khương Vọng, nói: "Chuẩn!"
Khương Vọng chắp tay nói: "Thần tạ ơn Thiên tử!"
Thiên tử đang định phất tay ra hiệu hắn lui, nhưng thấy hắn đứng đó lại hỏi: "Còn có việc?"
"Bệ hạ đúng là mắt sáng như đuốc, thánh tâm soi sáng, chiếu rõ vạn dặm!" Khương Vọng nịnh nọt một câu khá gượng ép, rồi mới nói: "Thần tấu mời Thiên tử. Gần đây thần muốn rời Tề tới Sở, để hoàn thành ước hẹn với bằng hữu tại Sơn Hải Cảnh."
Thiên tử hừ lạnh, nói: "Ngươi vừa chọc phải họa lập tức muốn chạy đi sao."
"Thần được bệ hạ che chở, làm sao lại gặp phải họa chứ? Đại Tề ta hạo hãn sáng sủa, há lại có tai họa bất ngờ? Chỉ là thần đã hẹn với bằng hữu, đó là Tả Quang Thù của Tả thị Sở quốc, đã nói với ta..."
"Được rồi được rồi." Thiên tử không kiên nhẫn, ngăn lại nói: "Người trẻ tuổi cũng nên đi ra ngoài nhiều hơn, thấy các anh hùng trong thiên hạ cũng là chuyện tốt."
Khương Vọng vội vã hành lễ, nói: "Thần bái tạ bệ hạ!"
Sau đó đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
"Chờ đã."
Thiên tử gọi hắn lại.
Khương Vọng kính cẩn đứng lại, chờ đợi Thiên tử nói tiếp.
Thiên tử mỉm cười, nói: "Khương khanh rất thích đọc sách đúng không?"
Đột nhiên lão nghiêm mặt lại, nói: "Hàn Lệnh!"
Hàn Lệnh khom người ứng lời.
Thiên tử nói: "Chuyển một bộ 'Sử Đao Tạc Hải' tới, ban cho Thanh Dương Tử thưởng đọc!"
Lão lại nói với Khương Vọng: "Khương khanh là người yêu sách, cũng là học sinh giỏi đương đại, không nên lười biếng. Sau khi trở về, trẫm sẽ kiểm tra vài câu, nếu không thể đọc trôi chảy, trẫm sẽ phán ngươi tội khi quân."
Thiên tử vừa cười vừa nói, vẻ mặt rất thân thiết.
Khương Vọng cảm giác được hoàng ân mênh mông, cảm động nói: "Thần sẽ không phụ kỳ vọng của bệ hạ!"
Hàn Lệnh ở bên âm thầm líu lưỡi, bởi vì lão khác với cái tên Khương Vọng bất học vô thuật không hiểu tình hình thực tế này.
"Sử Đao Tạc Hải" chính là một bộ kiệt tác của đại hiền Tư Mã Hành Sở ở Cần Khổ thư viện biên soạn. Được xưng là viết lại tất cả lịch sử các quốc gia trong thiên hạ. Là một bộ kiệt tác ghi lại tất cả lịch sử các quốc gia từ khi Đạo lịch bắt đầu tới nay, có khoảng chục triệu chữ...
Chục triệu chữ!
Làm sao có thể đọc thuộc lòng chứ?
Chỉ sợ ngay cả trong Cần Khổ thư viện, cũng không có mấy nho sinh có thể làm được chuyện này.
Thế mà vẻ mặt của Khương Thanh Dương còn hạnh phúc nữa chứ!
Cố nén tâm tình phức tạp, Hàn Lệnh rời khỏi nơi đây, không bao lâu, gã trở về với một hộp trữ vật, đưa nó cho Khương Vọng, vẫn không quên nhắc nhở một câu: "Không cần trả lại hộp trữ vật."
Mặc dù Khương Vọng không rõ cho lắm, tại sao chỉ là một quyển sách, còn cần đưa vào một hộp trữ vật, thế nhưng nghĩ lại có lẽ đây chính là sự xa hoa của hoàng gia!
Cho nên hắn đưa tay nhận lấy: "Làm phiền công công."
Lại hành lễ với Thiên tử: "Bái tạ bệ hạ!"
"Được rồi, đi xuống đi." Thiên tử lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng của mình.
Khương Vọng thi lễ lần nữa, đâu đó quay người hiên ngang bước đi.
Hắn không sợ đọc sách, dù sao hắn cũng tự nhận mình là một người "cần mẫn hiếu học".
Giờ phút này, trời xanh mây trắng, thật sự thấy được sắc trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận