Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 322: Chờ

Tất cả huyết mạch hoàng thất Dương quốc, đều bị Dương Kiến Đức tu luyện Huyết Ma điển Diệt Tình Tuyệt Dục, tự tay giết hết.
Ngày xưa, còn có một chút che giấu. Mỗi khi có vương tộc Dương thị chết, thì tuyên bố ra ngoài là chết vì bệnh.
Nhưng sau khi công khai giết Thái tử Dương Huyền Cực ngay trên đại điện, Dương Kiến Đức chẳng buồn tìm lý do nữa, cho gọi hết thân thích vào cung, một lần giết hết.
Huyết Ma điển Diệt Tình Tuyệt Dục là tuyệt chiêu bí mật của ông ta, nên bí mật chính là điều quan trọng nhất.
Để đạt được mục đích này.
Lúc ấy, trong số những triều thần, cung nữ, thái giám nhìn thấy chuyện này, ngoài số lượng cực ít là người tâm phúc, hoàn toàn có thể tin tưởng được, phần còn lại đều bị Dương Kiến Đức giết sạch.
Nên chuyện này tiếp tục được giữ kín trong vương cung, không bị truyền ra ngoài.
Đối ngoại thì tuyên bố, là vì những người này tâm tư dao động, có ý đồ muốn cấu kết với nước Tề.
Để giữ vững tinh thần cả nước quyết chiến, Dương Kiến Đức buộc phải giết không tha.
Canh chiếu lệnh viết, cả nước trên từ vương tộc, dưới đến bình dân, bất kì ai có ý cầu hòa, đều bị xử là phản quốc.
Giết Thái tử Dương Huyền Cực, chính là thái độ của Dương Kiến Đức!
Ngay cả Thái tử mà còn giết, trên dưới Dương quốc, không một ai dám nói nữa.
Nhất thời cả nước lặng đi chỉ có một âm thanh.
Giới cao tầng trong quân đội, đa phần đều là bộ hạ cũ năm đó theo Dương Kiến Đức chinh chiến. Mấy năm này ông ta không quản chính quyền, nhưng quân quyền thì chưa bao giờ buông ra.
Thái tử Dương Huyền Cực lúc ấy muốn ép cung, cũng là dùng sức mạnh của triều đình, chứ chưa đả động được vào lực lượng nòng cốt trong quân đội.
Chỉ là bắt đầu lại, từ làm quen đến quen thuộc, quá trình này ông ta chẳng tốn sức bao lâu.
Nhưng Dương Kiến Đức dẫn đại quân hai trăm mười ngàn người, lại hành quân vô cùng thong thả, muốn chậm cỡ nào thì chậm cỡ ấy, cứ như đang so tài phòng thủ với Trọng Huyền Trử Lương, chứ không phải tỷ thí sinh tử.
Đám bộ hạ cũ trong quân đương nhiên không nghi ngờ gì khả năng quân sự của Dương Kiến Đức, nhưng người ngoài không biết, thấy vậy đều nghi hoặc.
...
Soái trướng của Dương Kiến Đức hết sức bình thường, không có một vật phẩm xa hoa đắt tiền nào của vương tộc Dương thị, ngoài cửa chỉ có mỗi một cây cờ Xích Dương Long Kỳ, chứng tỏ thân phận của quốc chủ.
Trong trướng lúc này, một tướng quân trung niên vóc người cao to đang nêu ý kiến: "Ngài huyết tẩy triều đình, tự tay giết chết Thái tử, chứng tỏ một lòng quyết chiến, chúng ta hiện giờ đã là cả nước trưng binh! Chính là đang hợp sức đồng lòng, sao Tướng quân không nhanh chóng tận dụng tấn công luôn giành chiến thắng, mà còn chần chừ ở nơi này để làm gì?"
Một tướng lãnh trẻ tuổi nói: "Đại quân Tề quốc đã vào Xích Vĩ, nơi này chính là địa lợi của chúng ta. Chúng ta càng kéo dài thời gian, quân Tề càng quen thuộc địa lý, ưu thế của quân ta sẽ không còn, mong bệ hạ nghĩ lại!"
Đám bộ hạ cũ ngày xưa của Dương Kiến Đức, đến nay vẫn gọi ông ta là tướng quân, một phần là do thói quen, một phần là do trung thành, còn thế hệ tướng lãnh trẻ trong quân, thì đều gọi là bệ hạ.
Mỗi cách xưng hô đã đủ nhìn ra sự khác biệt về lai lịch của hai nhóm tướng lãnh.
Nhưng dù là lão tướng hay tiểu tướng, thì đều có sự nhận xét về tình thế như nhau.
Đều cho rằng nếu đại quân Dương quốc muốn chiến thắng, thì phải tốc chiến tốc thắng, thừa lúc quân Tề đặt chân chưa ổn, một phát đánh tan.
Dương quốc nay đã là cả nước cùng chiến, nước Tề lại mới chỉ nhen nhúm bắt đầu chiến tranh. Dương quốc đã vận hết toàn lực, nước Tề lại không ngừng liên tục bổ sung quân. Thế cục này nếu còn kéo dài, đối với Dương quốc vô cùng không có lợi.
Dương Kiến Đức ngồi trên ghế soái, quan sát chúng tướng, nghiêm túc lắng nghe ý kiến từng người.
Không bỏ lỡ ánh mắt một người nào.
Cuối cùng, mới mở miệng: "Lời chúng tướng nói, sao Cô không biết?"
"Nhưng mà... Trọng Huyền Trử Lương cũng làm sao mà không biết!"
"Nếu quân Tề ào ạt tấn công, mà quân ta lại lấy cứng đối cứng, với ý chí ngọc đá cùng vỡ, chưa chắc không có cơ hội thắng."
"Nhưng Cô không thể không nói ra một câu tàn nhẫn. Không phải ta muốn tăng khí thế người khác, diệt uy phong mình..."
Dương Kiến Đức đặt hai tay trên gối, nhìn đám tướng quân của mình: "Lại hỏi chư quân, nếu chúng ta mặt đối mặt quyết đấu trực diện với quân Tề, phần thắng là bao nhiêu?"
Một lão tướng tóc hoa râm, nếp nhăn trên mặt đã rất sâu, lúc đứng dậy người đã hơi lảo đảo, nhưng vẫn mở miệng: "Quân Tề vô cùng dũng mãnh. Chúng ta lấy mười đánh một, còn có ba phần thắng, nếu lấy hai đánh một, phần thắng có lẽ… chỉ một phần một trăm."
Người này họ Kỷ tên Thừa, thuộc danh tướng thế gia, có thể gọi là đệ nhất tướng môn của Dương quốc.
Tiếc là đến hôm nay, nhân tài Kỷ gia đã suy tàn. Người này có ba nhi tử, ba tôn tử, song tất cả đều đã chết trận. Nam nhi Kỷ thị hiện giờ, chỉ còn một mình lão tướng ngài mà thôi.
Song lão tướng vẫn vô cùng sảng khoái phóng khoáng, không hề thấy nét bi thương.
Giọng ông ta run run, nói xong, thì nhắm mắt lại, như không muốn nhìn thấy thực tế chênh lệch chiến lực tàn khốc giữa quân đội hai phe, nhưng là đại tướng thống lĩnh ba quân, lại không thể không đối mặt.
"Đúng vậy, một trăm phần chỉ có một." Dương Kiến Đức nhỏ giọng lập lại, sau đó hỏi: "Nhưng tại sao chư quân vẫn dẫn quân đến đây? Vì sao chư quân vẫn tập họp dưới trướng của ta? Hai trăm mười ngàn con người chúng ta... nếu nói chúng ta yếu, sao đội quân hai trăm mười ngàn người ‘yếu ớt’ này, lại tề tụ ở đây, lại bởi vì sao, mà dám đối kháng chính diện với Thu Sát Quân?"
Ông ta đứng dậy, nhìn tất cả tướng lãnh.
"Tông miếu Dương thị ta đã cúng tế suốt hai mươi bảy đời, không phải bách tính Dương quốc thiếu Dương thị ta, mà là Dương thị ta thiếu thiên hạ!"
"Nhưng nếu mình ta bị giết, đao binh có dừng lại không? Người Tề tham lam có thỏa mãn không? Chư quân có yên lòng không? Trên dưới Dương quốc, có được an bình không?"
"Dương quốc không phải của một mình Dương thị, mà thuộc về mảnh đất Dương quốc này, kẻ cần được sống, là tất cả người Dương quốc!"
"Tề nhân cô ân phụ nghĩa, xâm lược đất ta, giết bách tính ta. Dương Kiến Đức ta chết không có gì đáng tiếc, nhưng, vì cái gì bách tính Dương quốc lại phải mất đi Dương quốc, người không phục là người Dương quốc!"
Chúng tướng im lặng, một đám hán tử thiết huyết, ngoài siết chặt binh khí trong tay, thì không nói được câu nào.
"Chư quân, chúng ta tề tụ nơi này, đeo kiếm đeo đao, đều cùng vì một mục đích." Dương Kiến Đức đưa nắm đấm, đấm vào ngực mình: "Lòng của Cô, ở cùng một nơi với các ngươi!"
"Cô khao khát thắng lợi không ít hơn các ngươi, nhưng càng muốn điều ấy, chúng ta càng phải cẩn thận."
"Bởi vì chúng ta chỉ đủ sức đánh một trận thôi, phía trước chính là vực sâu, nếu đánh một trận mà không thắng được, thì không còn cơ hội phục khởi."
"Dương quốc đang đối diện một nguy nan mấy trăm năm mới có, nếu trận chiến này thất bại, Cô chỉ mất mạng mà thôi. Nhưng còn các ngươi?"
"Đã sống nửa đời làm người Dương quốc, giờ khi sắp lão, có thích ứng được cuộc sống là một người Tề không?"
Dương Kiến Đức hỏi liền một tràng, đảo mắt nhìn một vòng, nhìn từng người một, sau khi chắc chắn ý của mình đã được truyền đạt đến từng người, mới quay trở về quân lược.
"Chỉ cần nhìn Trọng Huyền Trử Lương đi đến đâu lập trại đến đó, cứ mười dặm dừng một lần, nơi hắn đi qua, không tù thì giết, con người súc vật đều không còn, là đủ hiểu hắn đã chuẩn bị quân ta tốc chiến. Người này là thiên hạ danh tướng, nếu hắn đã có chuẩn bị, chúng ta không nên tốc chiến."
"Nhưng tướng quân, nếu làm vậy, cơ hội chiến thắng ở đâu?" Vẫn là lão tướng Kỷ Thừa run run hỏi: "Nếu lấy cứng chọi cứng, chính diện chống chọi, cơ hội thắng của quân ta ở đâu?"
"Chờ!" Dương Kiến Đức đáp.
"Cô lấy danh tôn sư một nước xin hàng, sau đó đóng quân ở trước thành Chiếu Hành, chính là để đợi Trọng Huyền Trử Lương phạm sai lầm, nhưng hắn không sai một bước nào, mỗi bước đều bình ổn. Người giỏi dùng kỳ binh, bại thì chìm lỉm, thắng thì lưu danh. Người biết dùng chính binh, ắt lừng danh thiên hạ! Người biết dụng binh, chính là đứng đầu đời này."
"Gặp phải một đối thủ như vậy..." Dương Kiến Đức nắm hai tay thành quyền, trong mắt hoàn toàn không có khiếp sợ, chỉ có chiến ý hừng hực: "Huyết dịch của Cô sôi trào!"
"Cô đang đợi một biến số, một biến số quyết định cho chúng ta. Và làm như vậy, mới không bị Trọng Huyền Trử Lương đoán trước được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận