Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 367: Nhạc Hậu Túy Tửu

Trọng Huyền Tuân tiêu sái rời đi, giao việc tranh đoạt cơ nghiệp lớn như vậy của gia tộc Trọng Huyền cho Vương Di Ngô tạm thời phụ trách.
Nhìn bóng lưng y, Khương Vọng ý thức được một năm sau khi đối phương trở về, tất nhiên là long trời lở đất.
Trong vòng một năm này, nếu không thể đánh bại được thế lực của Trọng Huyền Tuân, vậy chẳng khác nào phí công vô ích.
Đến lúc đó đối phương chắc chắn sẽ không lưu lại một chút cơ hội nào cho gã.
Nhưng nói thì đơn giản, làm khó khăn cỡ nào!
Tốt thủ cổng thành vẫn không chớp mắt, người bán hàng rong vẫn bận rộn như cũ.
Tại Lâm Truy, mọi người chìm đắm trong thế giới tương ứng của họ, với vô số câu chuyện hoặc rủi ro diễn ra.
Vương Di Ngô dùng cái loại bước chân gần như không đổi, đi tới trước mặt Trọng Huyền Thắng, từ trên cao nhìn xuống gã.
"Ngươi muốn chết sao?" Y hỏi.
Đối mặt với vị Vương Di Ngô mạnh nhất Thông Thiên cảnh từ xưa đến nay này, cũng rất có khả năng cũng là Vương Di Ngô mạnh nhất ở tu vi Đằng Long cảnh.
Đối mặt với tử vong mà y uy hiếp.
Trọng Huyền Thắng chỉ cười cười.
"Uống trà sáng chứ?" Gã mở miệng hỏi.
Đương nhiên lời này không phải hỏi Vương Di Ngô.
Khương Vọng ở bên cạnh nói: "Đương nhiên!”
“Hải Đường Xuân?’.
“Có người đồng ý mời khách, đổi nhà khác!”
"Vậy thì vẫn nên là Hồng Tụ Chiêu, vừa lúc thanh toán nợ cũ!" Trọng Huyền Thắng nói một câu bao hàm cả ba ý.
“Đã uống qua Vụ Nữ Tỳ Bà, phải đổi một loại trà khác!”
Hai người vừa nói vừa đi, rất nhanh liền rời khỏi nơi này. Đồng thời từ đầu đến cuối cũng chưa từng để ý tới Vương Di Ngô!
Vương Di Ngô đương nhiên rất mạnh, phá vỡ cực hạn của Thông Thiên cảnh, lưu danh nhân vật lịch sử của giới tu hành, sao có thể không cường đại cho được?
Nhưng bất kể Trọng Huyền Thắng hay là Khương Vọng, người nào có thể thua kém?
Vương Di Ngô có mạnh đến đâu, còn có thể khiến hai người này không đánh mà hàng?
Muốn thể hiện uy phong, nhưng lại tìm nhầm người.
Lúc trước ở Thiên Phủ bí cảnh đáp lại như thế nào, hôm nay đã không cần lặp lại nữa.
Thái độ của Trọng Huyền Thắng rất rõ ràng.
Muốn ta chết ư?
Phóng ngựa tới là được!
Nếu nói Trọng Huyền Thắng cố ý đến Tắc môn nhìn xem, là vì biểu hiện đắc ý một phen ở trước mặt Trọng Huyền Tuân, vậy thì thật sự quá coi thường gã.
Điều gã muốn nhìn là thủ đoạn ứng đối của Trọng Huyền Tuân.
Mà nhờ hành động đột ngột, cấp bách của gã, Trọng Huyền Tuân quả nhiên cũng làm ra ứng phó rất vội vàng. Hoặc có thể nói cho dù là loại nhân vật như Trọng Huyền Tuân, khi Thánh chỉ đột nhiên giáng xuống cũng sẽ không kịp ứng đối, chỉ là tùy ý ra tay, giao mọi thứ cho Vương Di Ngô.
Điều này làm cho Trọng Huyền Thắng rất hài lòng!
Hồng Tụ Chiêu vào lúc sáng sớm chính là thời điểm ân khách tan cuộc.
Mà Trọng Huyền Thắng cùng Khương Vọng lúc này lại tới uống hoa tửu, quả thực làm cho không ít người kinh ngạc khó hiểu.
- Giải thích từ hoa tửu nghĩa là uống rượu có kỹ nữ hầu. Hết giải thích.
Khi bọn họ nói rõ ý đồ đến, cho biết là tới đây chỉ vì muốn uống trà buổi sáng, mọi người lại càng ngạc nhiên hơn.
Hồng Tụ Chiêu tuy độc chiếm ba loại Bát Âm trà diệu phẩm tuyệt đỉnh, nhưng thật đúng là chưa từng nghe nói có ai cố ý đến đây uống trà sáng.
Đây chính là chỗ gió trăng điển hình, động tiêu tiền nổi tiếng ở Lâm Truy!
Hai công tử trẻ tuổi như vậy, lại chỉ muốn dưỡng sinh như thế sao?
Nhưng bất kể như thế nào, Hồng Tụ chiêu cũng không đến mức lạnh nhạt với khách nhân, càng không cần nói đối với người có thân phận như Trọng Huyền Thắng.
Hai người ngồi xuống, Trọng Huyền Thắng liền nói: "Buổi sáng dậy nghe chuông, không bằng uống một chén Nhạc Hậu Túy Tửu?”
Một trong số ba loại Bát Âm trà độc đáo của Hồng Tụ Chiêu chính là Nhạc Hậu Túy Tửu, lại có thể tự vang ra chuông nhạc.
Khương Vọng nghe xong liền đau đầu, bởi vì không hiểu sao lại nhớ tới Khổ Giác: "Chúng ta cũng không phải hòa thượng, vì sao sáng sớm đã phải nghe chuông?”
Trọng Huyền Thắng trầm mặc một hồi, sau đó mới nói: "Không phải cái chuông của hòa thượng kia, là chuông nhạc!”
Khương Vọng lúc này mới biết mình nghĩ hơi nhiều, nhưng xét trên quan hệ với Trọng Huyền Thắng thì cũng không có gì phải xấu hổ.
Hắn liền nói: "Đến một chén!”
Chuông nhạc chính là đồ vật nhã nhạc, chỉ có quý tộc mới được thưởng thức, ở một mức độ nào đó, tượng trưng cho đẳng cấp cùng quyền lực.
Trước kia Khương Vọng thật đúng là không có cơ hội nghe qua.
Đừng nhìn Hồng Tụ Chiêu là Tứ Đại danh quán, nhưng cũng hoàn toàn không có khả năng bày ra một bộ chuông để nhắm rượu, nếu có chính là đi quá giới hạn.
Nhưng có một chén danh trà có thể vang lên chuông nhạc, sẽ vô hình tăng lên phẩm cách.
Tương truyền từng có một vị hầu quốc tên Nhạc, Nhạc Hầu say mê chuông nhạc, thường nghe chuông thưởng rượu, cuối cùng đã say chết trước chuông.
Một chén Nhạc Hầu Túy Tửu này chính là lấy từ điển cố kia.
Chén trà hình dạng như chuông, trà sôi tự đánh hỉ nhạc.
Nhưng thanh âm nó phát ra mỹ diệu sáng tỏ, xa xôi du dương, làm cho tâm thần người nghe cũng sáng rõ hơn rất nhiều.
Nghe Trọng Huyền Thắng giảng giải điển cố, Khương Vọng lúc đầu cũng không rõ, âm nhạc như vậy sao lại làm cho Nhạc Hầu say chết.
Nhưng trà sôi ngừng, một khúc vừa hết, trong lòng đột nhiên sinh ra mất mát mờ mịt, làm hắn lập tức có lý giải.
Rong chơi qua loại thế giới rộng lớn sáng sủa như vậy, sẽ không càng lúc càng tuyệt vọng với thế gian hiện tại chứ?
Khi trà vào miệng, vẫn còn gõ gõ ở giữa hàm răng, giống như đánh chuông nhạc vậy.
Loại cảm giác mỹ diệu cùng sáng tỏ lập tức từ hàm răng truyền đến toàn thân.
Khương Vọng mở mắt ra, trong mắt đầy thỏa mãn cùng thở dài.
Hắn sở dĩ nhớ mãi không quên Bát Âm trà, thực ra ngoại trừ uống trà cho bản thân hưởng thụ ra, trọng yếu nhất chính là lúc hắn thử cung cùng Lý Long Xuyên, đã từng thử dung nhập Vụ Nữ Tỳ Bà vào đạo thuật, làm cho hắn có ý nghĩ mới đối với Bạo Minh Diễm Tước.
Một chén Nhạc Hầu Túy Tửu làm cho chuyến đi này không vô ích, nó khiến tâm thần hắn say mê.
Cường đại bản thân chính là hưởng thụ càng lớn.
Có ý tưởng mới trên đạo thuật làm cho hắn thỏa mãn, nhưng muốn hoàn thành ý nghĩ này, chỉ sợ phải uống xong toàn bộ Bát Âm trà mới được. Tất nhiên là giá tiền lại làm hắn thở dài...
Nếu không phải một lần chỉ có thể thưởng thức một loại Bát Âm trà, tránh xung đột lẫn nhau, ngược lại mất đi điểm thú vị riêng, hắn hận không thể nắm lấy cơ hội Trọng Huyền Thắng mời khách, nếm thử toàn bộ tám loại kia.
Ngày đầu tiên Trọng Huyền Thắng trở về Lâm Truy, tất cả đều là vấp ngã, nhưng ngày hôm sau liền triển khai phản kích cực kỳ sắc bén.
Trên thực tế bước đầu tiên lựa chọn Tụ Bảo thương hội sau khi hồi đô thất bại, Trọng Huyền Thắng đã ý thức được nhất cử nhất động của mình đều đã bị tính toán, thủ đoạn thông thường sẽ không có tác dụng nữa, cho nên gã hạ quyết tâm.
Chọn vào giờ Dần vào cung, chính là vì không cho Trọng Huyền Tuân thời gian phản ứng.
Sở dĩ sáng sớm như vậy lôi kéo Khương Vọng tới Hồng Tụ Chiêu, đương nhiên cũng không chỉ là chọc tức Vương Di Ngô.
Mà là cố ý khua chiêng hưởng thụ, tuyên bố gã đã "thắng" Trọng Huyền Tuân.
Đây là một bước rất quan trọng, cũng là một tín hiệu rất rõ ràng.
Trọng Huyền Thắng lên bàn khiêu chiến Trọng Huyền Tuân, vốn là công thành lược đất đánh đâu thắng đó, nhưng đều chỉ bởi vì đối phương không nghiêm túc coi trọng.
Đợi Trọng Huyền Tuân phục hồi tinh thần lại, chỉ mới ra tay một lần đã giết cho Trọng Huyền Thắng vứt binh bỏ giáp, mắt thấy đã sắp phân ra thắng bại.
Trọng Huyền Thắng lại đi ra một bước thiên ngoại phi tiên, hất bàn cờ đi, kế tiếp phải tự mình chơi với mình.
Mà Trọng Huyền Tuân không chút do dự đổi kỳ thủ, giao mọi thứ cho Vương Di Ngô, bản thân tự đi tu hành.
Bây giờ ván cờ bắt đầu lại. Song phương ngồi xuống một lần nữa, chỉ là đối thủ đã từ Trọng Huyền Tuân đổi thành Vương Di Ngô.
Có vẻ như không có gì thay đổi.
Vương Di Ngô cũng không phải là đối thủ có thể khinh thường.
Nhưng mà...
Trọng Huyền Thắng cùng Trọng Huyền Tuân cạnh tranh, nếu suy tính một cách tỉ mỉ, đây là tranh đấu chức gia chủ của gia tộc Trọng Huyền.
Vương Di Ngô dù có mạnh hơn nữa, cũng không có tư cách kế thừa Trọng Huyền gia!
Đây chính là ưu thế tuyệt đối mà Trọng Huyền Thắng có được trong một năm này.
Nhạc Hậu Túy Tửu, uống một chén đi.
Trọng Huyền Thắng liền hỏi: "Nghe nói Hứa Tượng Càn kia muốn kết giao bằng hữu với ta?”
Khương Vọng tức giận nói: "Nếu như ngươi còn có danh khí đưa tặng!”
“Cứ lấy danh nghĩa của ngươi mời hắn đến yến uống! Còn có Lý Long Xuyên nữa!” Trọng Huyền Thắng nói: "Ta cũng mời người, Yến gia, Điền gia, Cao gia, Mạc gia gì đó! Có thể mời sẽ không bỏ sót một ai!"
“Hôm nay uống rượu. Không làm chuyện gì cả, uống rượu cả ngày, vui vẻ cả ngày!”
Để người thờ ơ lạnh nhạt nhìn thấy thái độ của các nhà thay đổi, rất cần phải như vậy.
Khương Vọng tự biết ý nghĩa của việc này, cho nên chỉ hỏi: "Sau khi tỉnh rượu thì sao?"
“Ta cũng muốn đi tìm một người." Trọng Huyền Thắng lạnh lùng nói: "Hứa Phóng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận