Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1288: Ai là tả đạo

Lại nói trên phố Lâm Truy, lão giả xem tướng cho Khương Vọng lui vào dòng người, nhảy ra khỏi tầm mắt.
Khi xuất hiện trở lại, ông ta lại đang ở trong một không gian thần bí.
Phía trên tinh hà ngang dọc, tinh đồ phức tạp.
Bốn bề rộng lớn, bóng đêm lưu chuyển, bao la bát ngát.
Tinh đồ do tinh quang tuyến cấu thành giống như mạng nhện treo trên bầu trời. Phía dưới tinh đồ, kể cả tinh hà ở nơi cao hơn cũng đều một màu tối tăm.
Lão giả "thần tiêu người gầy" híp mắt, nhìn một vị đạo giả bộ dáng thiếu niên trước mặt.
Người này có khuôn mặt non trẻ, nhưng đôi mắt lại như có tinh hà di động, mênh mông vô ngần.
Đạo bào trên người tinh đồ dày đặc, đạo kế dùng một cây trâm ngọc màu mực cố định.
Từ hình tượng đến khí chất, tất cả đều không phải lão giả này có thể so sánh.
Lão nhân bĩu môi: "Nguyễn Tù! Cớ gì chặn đường?"
Lâm Truy đệ nhất cao lâu, chủ nhân của Quan Tinh lâu.
Giám chính Khâm Thiên giám, tên là Nguyễn Tù!
Đạo giả có hình dáng thiếu niên này lại có lai lịch như vậy!
“Ta nên hỏi ngươi.” Nguyễn Tù lạnh nhạt nói: “Ngươi tới Lâm Truy làm gì?”
Lão nhân mặc áo vải thô, dưới sự so sánh với Nguyễn Tù, nhìn sao cũng thấy khó coi, nhìn thế nào cũng không có tinh thần.
Nhưng ông ta nói chuyện lại rất đủ lòng tin: “Lão phu một không thương thiên hại lý, hai không giết người hại mệnh, nên mọi chuyện không nhất thiết đều phải báo cáo với ngươi.”
Nguyễn Tù chỉ thản nhiên nhìn ông ta một cái, ánh mắt đó không buồn không vui. Tinh đồ dưới chân bọn họ, chợt sáng lên vài phần.
“Được, được.” Lão nhân phẫn nộ: “Ngươi không chào đón, ta đi là được.”
Nguyễn Tù nói: “Ta ra mặt, ngươi còn có thể đi. Đổi lại người khác đến, chưa chắc đã như vậy.”
Lão nhân chợt mỉm cười: “Nhìn ngươi kìa, nói gì mà Lâm Truy giống như hang sói hang hổ vậy. Người ở đây có hung ác đến vậy không?”
Không đợi Nguyễn Tù trả lời, ông ta lại thò cổ nhìn ra sau lưng Nguyễn Tù: “Đây là con gái ngươi à?”
Ông ta cười khen: “Trông cũng không tệ!”
Sau lưng Nguyễn Tù, tinh quang hội tụ, ngưng tụ thành một thiếu nữ trẻ tuổi.
Người này cũng khoác đạo bào giống hệt Nguyễn Tù, đạo kế cũng giống với Nguyễn Tù.
Tướng mạo có ba phần giống nhau, nhưng lại lanh lợi xinh xắn, mũi ngọc tinh xảo, mắt ánh tinh quang.
Nàng hỏi: “Cha, người này là ai?”
Nguyễn Tù nói: “Tả đạo lạc lối, không thể nói nhiều!”
“Nguyễn Tù!” Nụ cười treo trên mặt lão nhân cuối cùng cũng biến mất, nhìn Nguyễn Tù nói: “Vạn năm trước, ai là tà đạo?”
Nguyễn Tù không buồn nhấc mí mắt, chỉ nói: “Người luôn hướng về phía trước, càng nhìn về phía trước. Đi ngược lối cũ chính là tả đạo.”
Lão nhân phất tay áo nói: “Thật sự là hạ trùng bất khả ngữ băng!"
Tức là con sâu mùa hè vào thu sẽ chết, không thể nói chuyện băng tuyết, ví dụ người kiến thức thiển cận, không thể nói đạo lý.
Ông ta nhanh chân đi ra ngoài.
Trước khi ra khỏi vùng không gian này, ông ta đột nhiên quay đầu lại: “Ngươi cho rằng, câu nói giả thần giả quỷ của Tạ tiểu tử kia là mắng ta? Hắc hắc, ta lại không kiếm ăn ở Lâm Truy!”
Nói xong câu đó, mới một bước rời đi.
Trong không gian chỉ còn hai cha con họ, Nguyễn Chu cau mũi nói: “Người này thật vô lễ!”
Nguyễn Tù chỉ lạnh nhạt nói: “Trong lòng có oán khí, tự nói ra lời oán hận.”
Thân hình của hắn tan rã thành tinh quang, rơi vào trong tinh đồ.
Nguyễn Chu cũng biến mất theo.
Trên thân Diễm Chiếu có huyết thống yêu thú tương đối không tầm thường, điều này thể hiện trên tốc độ, trời vừa mới tối liền giẫm lên bóng đêm, bước vào Dương địa.
Đây chính là quan đạo dài hơn hai ngàn dặm!
Tốc độ chạy vượt qua tốc độ phi hành của Lâm Hữu Tà, sức chịu đựng lại càng không cần phải nói.
Trên thực tế, đi được non nửa đoạn đường Khương Vọng liền nhường ngựa lại, tự mình lấy tiên thuật Bình Bộ Thanh Vân đi đường. Hắn cố ý dắt Diễm Chiếu ra ngoài, thật ra chính là để chiếu cố tốc độ của Lâm Hữu Tà.
Trước đó sống chết không nhường ngựa, chỉ là vì không thích thái độ khó ưa của Lâm Hữu Tà, cố ý giày vò mà thôi.
Càng nhanh đến thành Chiếu Hành thì càng có thể tới gần manh mối chân thật, Khương Vọng vẫn hiểu đạo lý này.
Hắn cũng rất tỉnh táo, ở phương diện tra án này, Lâm Hữu Tà mới là chủ lực.
“Đi trấn Thanh Dương trước, nghỉ ngơi một chút.” Khương Vọng nói trên không trung.
Thanh sam bay phần phật trong gió.
Những ngày này mặc tiên y trên người đã hấp thu đủ lực lượng, mặc dù bị kình phong kéo theo, kì thực là cưỡi gió lướt đi, khá là như ý.
Khương Vọng đã cẩn thận nghiên cứu bộ tiên y Như Ý này rất lâu, nhưng cũng không có manh mối gì liên quan đến Tiên Cung.
Ngẫm lại cũng đúng, tiên y này do thiên tử ban tặng, không biết ở trong quốc khố bao lâu, có bao nhiêu người từng suy nghĩ qua, nếu có thể có truyền thừa của tiên cung, hẳn cũng sẽ không lưu lại đến bây giờ.
Thiên tử ban y, trong lúc ban thưởng bảo vật, có lẽ cũng hi vọng bộ tiên y này có thể sinh ra liên hệ với truyền thừa tiên cung trên người Khương Vọng, khiến Khương Vọng có thu hoạch khác.
Rất nhiều người thà rằng bảo vật bị long đong, đồ vật đặt trong kho bám bụi cũng không muốn tiện nghi cho người khác. Thiên tử khí phách đương nhiên là khác biệt.
Đáng tiếc cũng không sản sinh liên hệ gì.
Đây cũng là chuyện hợp lý. Bản thân Cửu Đại Tiên Cung cũng không phải một thể, ở thời đại bị chúng nó áp chế, nói không chừng còn đối địch với nhau. Vân Đỉnh Tiên Cung mà Khương Vọng đoạt được cùng truyền thừa của Vạn Tiên Cung, bản thân cũng chưa phát sinh khúc mắc gì.
Nhưng cho dù bỏ qua nguồn gốc, bản thân tiên y Như Ý cũng là một kiện bảo y tương đối quý giá, được xem như ban thưởng hậu hĩnh.
Mặc kệ Lâm Hữu Tà có ý kiến gì, Diễm Chiếu vẫn vung bước chân chạy vội theo sau lưng Khương Vọng.
Rất nhanh đã đến bên ngoài trấn Thanh Dương, Lâm Hữu Tà xuống ngựa nói: “Khương đại nhân tự đi cho ngựa nghỉ ngơi, hạ quan chờ ở ngoài trấn.”
Khương Vọng luôn tránh nàng ta như hổ, cố ý giữ khoảng cách. Sau lần mượn thuyền gần biển, hứa hẹn buông tha điểm đáng ngờ trên người Khương Vọng, nàng ta cũng giữ được khoảng cách khá tốt và chưa từng tiếp xúc với Khương Vọng lần nào.
Lần này tuy là hỗ trợ phá án, thái độ lại rất xa cách.
Khương Vọng không nhường ngựa, nàng cũng thật sự nghiến răng đuổi trên không trung cả buổi, đuổi tới mức đạo nguyên khó có thể duy trì cũng không nói một câu nào. Ngược lại bản thân Khương Vọng xấu hổ nên mới nhường ngựa lại.
Hiện tại cũng là qua trấn Thanh Dương mà không vào.
Khương Vọng cầu còn không được, rất dứt khoát đáp: “Bản quan đi một chút sẽ trở lại.”
Lời khách khí không nói một câu, dắt Diễm Chiếu đi vào trong.
Mặc dù trong trấn Thanh Dương không có gì không thể lộ ra, nhưng ánh mắt Lâm Hữu Tà này thật sự quá nhạy cảm. Khương Vọng không muốn tình huống của mình bị bại lộ quá nhiều ở trong mắt nàng ta.
Hai tên võ tốt tận trách nhiệm đứng canh giữ ở cửa trấn, vừa thấy Khương Vọng đều không nhịn được hoan hô. Phong chủ nhà mình chính là khôi thủ Hoàng Hà! Người của trấn Thanh Dương họ hiện tại đi đến đâu cũng ngẩng đầu ưỡn ngực.
Khương Vọng cười chào hỏi bọn họ rồi tự đi đến trấn sảnh.
Sắc trời đã vào đêm, trên trấn không thể so với Lâm Truy, ban đêm trên đường là không thấy người đi đường.
Bước chân Khương Vọng rất nhanh, cũng không cần gọi người thông báo, lúc đi đến trấn sảnh, Độc Cô Tiểu đang diễn luyện đạo thuật ở hậu viện.
Vừa thấy Khương Vọng, Diễm Hoa đã thành hình trong tay liền tản đi.
“Công tử! Sao ngài lại trở về lúc này?” Vẻ mặt nàng không giấu được kinh hỉ.
Lần trước Khương Vọng trở về từ Quan Hà Đài, nàng ta đuổi theo bên đường nói mấy câu. Khi đó Khương Vọng nói tạm thời sẽ không trở về Thanh Dương trấn. Nàng thất lạc thì thất lạc, nhưng cũng biết Lâm Truy phồn hoa cỡ đó mới là sân khấu của công tử.
Tuy nàng cũng đã siêu phàm, nhưng tự cảm thấy tư chất tu hành bình thường, nếu có thể giúp công tử quản lý tốt đất phong thì cũng cảm thấy có cống hiến có giá trị, bản thân đối với công tử cũng coi là người hữu dụng.
Đương nhiên, nàng hy vọng mình càng hữu dụng, càng có giá trị, cho nên không chỉ trấn vụ cần cù, trên phương diện tu hành cũng đặc biệt khắc khổ.
“Diễn luyện đạo thuật phải chuyên tâm thành kính, Thái Sơn sụp đổ trước mặt, đạo thuật cũng không thể tán.”
Khương Vọng vừa nhìn đã thấy được vấn đề, liền chỉ điểm cho nàng mấy câu.
Môn Diễm Hoa này cũng là hắn truyền cho Tiểu Tiểu.
Phóng nhãn thiên hạ, luận lý giải đối với “Diễm hoa”, có thể nói hắn không thua kém ai.
Bởi vì thời gian tương đối khẩn cấp, hắn thoáng chỉ ra vấn đề liền thôi, để Tiểu Tiểu sau này tự mình phỏng đoán. Sau đó hỏi: “Phạm Thanh Thanh đâu?”
“Phạm tỷ tỷ đang tu hành trong Chính Thanh điện.” Tiểu Tiểu nói: “Có muốn gọi tỷ ấy trở về không?”
Khương Vọng nghĩ đến, chính mình đã đáp ứng Phạm Thanh Thanh, sau khi nắm trong tay Thanh Văn Tiên Điển thì sẽ chỉ điểm cho nàng. Cho tới nay cũng không rảnh rỗi, sau này nên nhớ đến mới phải.
“Không cần đâu.” Khương Vọng nói: “Ta đến Dương địa lần này là có hoàng mệnh trên người, sắp đi rồi.”
Hắn suy nghĩ một chút, hỏi: “Chuyện cái chết của trấn phủ sứ quận Hành Dương Hoàng Dĩ Hành, ngươi biết không?”
“Vẫn chưa nghe nói.” Tiểu Tiểu lắc đầu, trong mắt kinh hãi khó nén: “Hắn chết như thế nào?”
Dù sao cũng là đại nhân vật có địa vị tương đương với Điền An Thái, không ngờ nói chết là chết!
Phải biết rằng, trên trấn Thanh Dương còn có Gia Thành, trên Gia Thành mới là quận phủ. Địa vị của Hoàng Dĩ Hành cũng không thể coi là thấp.
Khương Vọng nói: “Đây chính là chuyện ta muốn tra.”
Xem ra thanh bài địa phương đã phong tỏa tin tức rất nghiêm ngặt.
“Có việc gì ta có thể làm không?” Tiểu Tiểu hỏi.
“Ngựa của ta ở bên ngoài, ngươi nhớ bảo người chăm sóc tốt cho ta.”
Khương Vọng nhìn trái nhìn phải một vòng, tất cả vẫn giống như trước.
Hắn lập tức phân phó: “Ta đặt một đồ vật trong phòng ta, trong khoảng thời gian này đừng để cho người ta đi vào.”
Tiểu Tiểu gật đầu nói: “Ta biết rồi.”
Khương Vọng rời khỏi trấn sảnh, đi thẳng đến chỗ ở của mình ở trấn Thanh Dương, đem bùa hộ mệnh của vị tướng sư kia đặt dưới gối.
Sau đó không chút do dự xoay người rời đi, bay vào trong bóng đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận