Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2327: Ta không dám nói ra tên của nó

Hàn Sơn Hạc gia được tôn là gia tộc đệ nhất ở phía tây Vân Lĩnh. Tổ tiên của họ từng mở ra sáu vạn dặm lãnh thổ cho Yêu tộc trong hỗn độn, nên cũng được xưng tụng là gia tộc vinh quang.
Đương nhiên, đó đã là chuyện rất lâu về trước.
Khi Hạc Hoa Đình ra đời, Hàn Sơn Hạc gia đã mờ nhạt giữa dân gian.
Là Hạc Hoa Đình ngang trời xuất thế, một đường hát vang tiến mạnh, cho đến cuối cùng đăng lâm tuyệt đỉnh, đoạt lại Bất Lão tuyền, mới một lần nữa gây dựng lại thanh thế gia tộc.
Khi bố cục của lão thất bại, chắp tay lưu lại Bất Lão tuyền ở vùng đất Thần Tiêu, bản thân cũng thân tử đạo tiêu, đương nhiên cũng tuyên cáo Hàn Sơn Hạc lại một lần nữa suy sụp.
Trên chiến trường Nam Thiên, Chu Ý suýt nữa bị đánh chết, không phải ả bị thương nhẹ, mà là tổn thương chân chính đến thọ nguyên.
Vừa vặn tới gần thời điểm bàn cờ Thần Tiêu mở ra, ả bèn đặt ánh mắt lên Bất Lão tuyền.
Thứ ả mong muốn không phải là một Bất Lão tuyền khô kiệt tĩnh mịch, ả mong muốn cũng là điều Hạc Hoa Đình năm đó mong muốn ! Bất Lão tuyền phục sinh, tiếp tục thần thoại.
Nếu Bất Lão tuyền phục sinh trong tay ả, ả có thể nhờ đó nhanh chóng khôi phục thương thế, giành lại tôn trọng trong thời thế hung hiểm này. Chu gia cũng có thể mượn lực lượng của Bất Lão tuyền mà nhanh chóng quật khởi.
Muốn đạt được kết quả này đương nhiên sẽ vô cùng gian nan, bằng không lúc trước Hàn Sơn Hạc gia đã chẳng đứng nhìn Bất Lão tuyền khô cạn ngay khi đang ở đỉnh cao phồn thịnh. Hạc Hoa Đình cũng không đến nỗi vì phục hồi Bất Lão tuyền mà trực tiếp thân bại danh liệt nơi bàn cờ Thần Tiêu.
Nhưng Chu Ý đã thu thập điển tịch, truy nguyên lịch sử, kéo tơ lột kén, phát hiện ra một chuyện thú vị !
Rất có thể Hạc Hoa Đình còn sống!
Người đầu tiên có suy đoán này không phải là Chu Ý, mà là đối thủ của Hạc Hoa Đình năm đó.
Hắn nói ở Vân Lĩnh:
"Nếu Hoa Đình có về, nên đánh cờ với ta."
Đây được coi là lời cảm thán anh hùng tiếc anh hùng.
Nhưng Chu Ý lại cho rằng, trong này ẩn chứa chân tướng nào đó.
Dựa vào sức một mình mình khôi phục Bất Lão tuyền, đương nhiên là gian nan vất vả. Nhưng nếu năm đó Hạc Hoa Đình vẫn còn bố cục thì sao? Nếu trực tiếp mượn dùng hoặc tiếp nối bố cục của Hạc Hoa Đình thì sao?
Đây chẳng phải là một loại chiết ghép nhân quả khác sao?
Hạc Hoa Đình sớm ăn Nhữ Quả, Chu Ý sau mở Lan Nhân!
Bố cục của Thiên Yêu Chu Ý ở vùng đất Thần Tiêu, lúc này mới hoàn toàn hiện ra.
Ả đã bố trí rất nhiều nhằm vào Bất Lão tuyền, trong đó trọng điểm còn cân nhắc tới Hạc Hoa Đình. Thậm chí còn tự mình đi một chuyến tới Vân Lĩnh, chạy xa đến Ly Vực xa xôi, tìm được hậu duệ của Hàn Sơn Hạc gia tản mát khắp thiên hạ, lấy được tín vật truyền thừa của Hàn Sơn Hạc gia, cũng dệt thành tấm lưới.
Nhưng đánh cờ một ván, mỗi bên đều giấu trong bụng, không ai có thể tính toán hết tất cả.
Nhất là trong thế cục nhiều bên như vậy, một hòn đá, ngàn tầng gợn sóng.
Để ngăn cản Nhân tộc mang đi Tri Văn chung, dưới tình huống thương thế chưa lành, Chu Ý chủ động buông bỏ bố cục của mình, ra tay sớm, tranh giành với Hành Niệm thiền sư.
Kết quả kỹ thua một bậc, lại suýt nữa bị Hành Niệm thiền sư đánh chết...
May mắn được Viên Tiên Đình ra tay mới bảo toàn được tàn mạng chạy trốn; nhưng cũng triệt để rút lui khỏi bàn cờ Thần Tiêu, không còn tư cách cầm cờ.
Nhưng người cầm cờ đã rời khỏi bàn, bố cục bị đánh tan, quân cờ vẫn còn.
Mất đi ủng hộ của Chu Ý, Chu Lan Nhược thân là quân cờ vẫn phải tiếp tục ván cờ này!
Quân cờ chưa chắc đã không thể trở thành người cầm cờ, đương nhiên thế giới Thần Tiêu cũng có khả năng vô hạn.
Đối mặt với Hạc Hoa Đình vóc dáng gầy gò của năm Nguyên Hy thứ 3922, vãn bối hậu sinh Chu Lan Nhược, tay cầm chiếc quạt xếp của Hàn Sơn Hạc gia, đứng thẳng tựa u lan. Cướp đi tất cả ánh nhìn, độc chiếm diễm lệ.
Nhưng lại không vội vàng đặt câu hỏi ngay lập tức, ngược lại là điềm nhiên nói:
"Hạc Hoa Đình, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, do mẹ góa nuôi dưỡng lớn khôn. Sáu tuổi biết lễ nghĩa, chín tuổi thông kinh văn. Ba mươi tuổi đã là Yêu Vương tuyệt đỉnh... Cả đời không có trận nào thật sự thất bại, quét ngang thiên kiêu cùng lứa, về sau còn có sáng tạo độc môn lấy "địch ý" thành đạo, chấn động cổ kim!
Ván đầu tiên đặt chân lên đỉnh cao chính là giao tranh với hai vị Thiên Yêu, người đầu tiên ra tay lại bị bắt làm viết sầu, vờ bại mà thành chim sẻ, cuối cùng thành công đoạt lại Bất Lão tuyền đã mất đi của Hạc gia, vang danh thiên hạ!"
Đám yêu ở đây đều lặng lẽ lắng nghe, trong lời kể từ từ của Chu Lan Nhược, ba chữ Hạc Hoa Đình không chỉ là một lão quái vật da dẻ nhăn nheo mình toàn xương cốt, mà là một đoạn truyền kỳ máu thịt đầy đặn, là một cường giả đỉnh cấp từng thực sự đứng trên đỉnh phong.
Hạc Hoa Đình cũng lẳng lặng lắng nghe ả kể lại, ánh sáng bập bùng trong đôi mắt cô đơn, dường như cũng quay trở về những năm tháng đáng nhớ ấy.
Quãng thời gian đó, quả thực... tốt đẹp biết bao.
"Nhưng trong bố cục khôi phục lại Bất Lão tuyền, Thiên Yêu Hạc Hoa Đình lần cuối cùng cũng là lần duy nhất trong đời nếm trải thất bại."
Chu Lan Nhược tiếp tục nói với giọng dịu dàng:
"Cuối cùng Bất Lão tuyền cũng quy về tĩnh mịch, mà Hạc Hoa Đình cũng bị đánh nát yêu thân, mài mòn đạo tắc, tương truyền, là thân hồn đều diệt."
Hạc Hoa Đình vẫn không nói lời nào.
"Lão tổ nhà ta tận lực sưu tầm điển tịch, suy đoán có lẽ ngươi còn tồn tại trên thế gian. Cho rằng ngươi ẩn náu trong suối nước, nhưng không ngờ ngươi lại trốn trong thời gian."
Chu Lan Nhược nói:
"Nhưng cho đến bây giờ, cho đến khi ác ý của ngươi đối với hậu bối chúng ta đã rõ ràng như vậy, cho đến khi trò chơi này của ngươi đã tiến hành được mấy hiệp... Ta cũng chỉ cảm thấy, ngươi là một bóng hình mà Hạc Hoa Đình lưu lại trong thời gian. Cho đến giờ ta không dám tin, ngươi chính là Hạc Hoa Đình."
"Từng để lại ánh sáng rực rỡ đến vậy, chiếu rọi khắp Vân Lĩnh. Mỗi khi vãn bối hậu sinh bàn luận về thiên kiêu trong lịch sử, không ai không liệt tên ngươi vào trong đó. Lan Nhược thuở nhỏ đọc truyện kể về ngươi, đọc đến đoạn tam tôn đoạt suối, vỗ tay tán thưởng, đọc đến chỗ thua cuộc bỏ mình, bóp cổ tay than thở ba tiếng!"
Đôi mắt mỹ miều hơi lộ vẻ ưu thương của ả cứ như vậy nhìn Hạc Hoa Đình:
"Hạc Hoa Đình tuy đã chết, nhưng vẫn không mất đi danh tiếng là một vị truyền kỳ. Nhưng giờ khắc này, bộ xương khô đang đứng bên Bất Lão tuyền kia rốt cuộc là ai? Nếu như ngươi dùng bộ dạng này để kéo dài lịch sử của Hạc Hoa Đình, đối với cái tên Hạc Hoa Đình mà nói, quả là chuyện đáng tiếc biết bao."
"Tiểu nha đầu."
Hạc Hoa Đình nhếch mép cười:
"Ngươi nói những lời này, lão tổ ta chỉ thấy buồn cười. Tự cổ chí kim, thắng làm vua thua làm giặc! Ta chết ở nơi đây, chẳng ai nhớ đến. Ta giết sạch các ngươi, có ai hay biết? Nếu ta thành công phục sinh, đến được thời đại của các ngươi, lại tiếp tục thần thoại, ta chính là thần thoại!"
"Thắng làm vua thua làm giặc ư?"
Chu Lan Nhược nói:
"Có một cặp kình địch như vậy. Bên thắng là Nguyên Hy Đại Đế, được xưng là Yêu Hoàng mạnh nhất Tân giới từ trước đến nay, đã tạo nên thành tựu huy hoàng nhất sau từ khi Yêu tộc rơi vào Thiên Ngục. Kẻ bại là Vũ Trinh Đại Tổ, cho đến nay vẫn là một truyền kỳ của Yêu tộc chúng ta, được vạn yêu kính ngưỡng. Giờ phút này, tất cả chúng ta đều đang sống trong thế giới mà ngài ấy để lại!"
"Ngươi vẫn nên nhanh chóng đặt câu hỏi đi. Đừng vì còn quá trẻ tuổi mà không biết trân trọng thời gian."
Hạc Hoa Đình lạnh lùng nói:
"Ta sẽ trả lời ngươi đúng sự thật."
Chu Lan Nhược nói:
"Hạc Hoa Đình năm xưa sẽ tuyệt đối không căng thẳng như thế."
"Tiểu nha đầu, nói mấy lời vớ vẩn đó!"
Hạc Hoa Đình nói:
"Mà không buồn nghĩ, nếu ta còn như năm đó, ngươi còn có cơ hội nói chuyện với ta hay sao? Cho dù là vị lão tổ tông trong nhà ngươi thì đã là cái thá gì? Há lại có tư cách hạ cờ với ta?"
Lời này có phần cuồng vọng quá mức.
Có lẽ Chu Lan Nhược không có cơ hội nói chuyện với lão, nhưng tuyệt đỉnh trong thời đại nào cũng là tuyệt đỉnh, vô luận Hạc Hoa Đình có thành tựu như thế nào, Chu Ý cũng không đến mức không có tư cách hạ cờ với hắn.
Lời nói bừa bãi ắt xuất phát từ tâm địa hư ảo.
Nghĩ đến nhân vật chính hoạt động trong thời đại Nguyên Hy Đại Đế này, trong lòng ít nhiều nổi lên gợn sóng!
"Vị Hạc công tử tuyệt thế kia, đại khái là không trở về được nữa rồi."
Chu Lan Nhược than thở nói:
"Nơi này tuy vẫn là năm Nguyên Hy thứ 9322, nhưng năm Nguyên Hy thứ 9322, dù sao cũng đã qua rồi!"
Hạc Hoa Đình nhìn ả:
"Con nhỏ kia, ngươi nói tới nói lui không vào chuyện chính, chẳng lẽ cho rằng có thể đảo loạn nội tâm ta?"
Lão già ngồi trên tảng đá xanh này, đau đớn, yếu ớt nói:
"Cõi lòng của lão tổ này đã sớm bị thời gian hong khô, còn nhăn nhúm hơn cả khuôn mặt hiện giờ của ta, trong đó không còn chút máu nào!"
"Lão tiên sinh hiểu lầm rồi!"
Chu Lan Nhược đáp:
"Ta nói những điều này, chỉ là hồi tưởng lại chút hoang mang thuở thiếu thời, há lại có thể tác động tới cõi lòng ngài, nào giúp ích gì cho việc giải quyết tình thế hiện tại ở nơi đây?"
Ả một tay nắm chiếc quạt xếp, sợi dây đàn đã đứt buộc ở khoảng giữa. Tay kia thì ngón tay thờ ơ quấn quanh sợi dây đứt ấy.
Đôi mắt xinh đẹp của ả hơi ngước lên, đột nhiên toát lên vẻ ngạo mạn khác với thường nhật đến ba phần, khiến cho những yêu quái khác hầu như không dám nhìn thẳng:
"Ta cần gì phải vậy?"
Không đợi Hạc Hoa Đình nói thêm điều gì, ả đã thẳng thừng:
"Năm xưa Hạc Hoa Đình lấy 'Địch Ý' mà thành đạo, cục diện mà ngài bày ra lần này, ắt hẳn không thể thiếu việc khơi gợi 'Địch Ý'.
Nếu ta dự liệu không sai, quy tắc ngươi thiết kế mà không nói rõ, chính là câu trả lời của người đáp lời có khơi gợi địch ý hay không. Mà địch ý này cần phải sinh ra giữa chúng ta. Ngươi cần địch ý mới mẻ, để kích thích đạo tắc của ngươi, để trong tình huống khô cạn đến thế này rồi ngươi vẫn có thể nắm bắt được một chút gì đó.
Mà một khi địch ý đạt tới nhu cầu của ngươi, tác động tới mấu chốt, tất sẽ liên quan tới Bất Lão tuyền này. Dù sao với trạng thái hiện giờ của ngươi, lựa chọn thực sự không nhiều."
Ngũ quan của Chu Lan Nhược không phải là loại rất sắc bén, nhưng giờ phút này ả nói năng thong thả, thần thái lộ ra trên gương mặt xinh đẹp có một vẻ bình tĩnh phát ra từ nội tâm.
Chắc chắn ả có tâm thái của cường giả!
“Để ta đoán xem, chắc câu hỏi của Hùng Tam Tư lúc trước đã khiến ngươi cực kỳ kinh hãi! Ngươi đã phải trả giá to lớn đến nhường nào mới có thể xóa bỏ được ảnh hưởng của quy tắc, mới giải thích được ác ý của ngươi như chẳng có chuyện gì xảy ra!”
Chu Lan Nhược tiếp tục nói:
"Nhưng bất kể ngươi đã phải trả giá như thế nào, ngươi không thể chịu đựng nổi lần thứ hai, bằng không ngươi đã chẳng đến mức căng thẳng gấp gáp như vậy."
Cuối cùng ả nhìn chăm chú vào Hạc Hoa Đình, ánh mắt rất bình tĩnh, cất tiếng tuyên bố kết cục:
"Loại câu hỏi tương tự như thế này, ta chỉ cần hỏi ngươi thêm một lần nữa thôi là ngươi sẽ không còn tồn tại."
Đối mặt với đôi mắt đẹp đến cực điểm ấy, tất nhiên Hạc Hoa Đình hiểu rằng bản thân đã thất bại!
Trò chơi hỏi đáp này vốn là lựa chọn bất đắc dĩ, căn bản không đủ đặc sắc, trong tình huống quy tắc đã bị đoán được toàn bộ, mà lão cũng mất đi đặc quyền, sẽ không còn mục tiêu nào mắc câu .
Tựa như Sài A Tứ kia nói, những Yêu tộc trẻ tuổi ở đây mỗi người đều có bản lãnh không tầm thường, là nhân tài rường cột, sẽ tuyệt đối không cho hắn cơ hội ...
Nhưng lão chỉ khẽ mỉm cười:
"Vậy ngươi không ngại hỏi xem."
"Ngươi còn đang cố gắng lừa ta, nhưng đã không có ý nghĩa gì nữa, Hạc tiền bối."
Chu Lan Nhược nói:
"Sau khi Hùng Tam Tư và Sài A Tứ liên tiếp qua cửa, cơ hội của ngươi đã không tồn tại. Có lẽ là nơi đây đã làm hao mòn ngươi quá lâu, ngươi không chỉ mất đi tâm khí, mà con mắt của ngươi cũng không đủ nhạy bén!"
Ả than nhẹ một tiếng:
"Cho dù cho ngươi thêm một vạn cơ hội, ngươi cũng không bắt được bất cứ cơ hội sống nào. Muốn chúng ta làm chuyện khác có lẽ không dễ dàng, nhưng khống chế địch ý của mình, thật sự quá đơn giản."
Ả đã vạch trần quy tắc trò chơi, công bố phương pháp đối kháng, phân tích ván cờ này của Hạc Hoa Đình đến tận cùng.
Cuối cùng Hạc Hoa Đình không còn cười khó coi nữa, lão ngồi một mình bên bờ suối, mặc cho ảnh phản chiếu nhộn nhạo trên gợn sóng, cô đơn nói:
"Cho nên ngươi còn đang chờ điều gì?"
"Thật ra ta có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ngươi."
Chu Lan Nhược đáp:
"Nhưng ta không muốn để ngươi phải chịu sỉ nhục mà ra đi như vậy.
Thời khắc này, vấn đề này ta không muốn hỏi gì khác. Ta muốn thay chính mình thuở nhỏ kia, hỏi Hạc Hoa Đình ý chí hăng hái kia một chút.”
Ả hỏi:
"Lý tưởng trước kia của ngài là gì?"
Đây tính là vấn đề nguy hiểm gì!
Hạc Hoa Đình nhếch khóe miệng khô khốc, rất hờ hững đáp:
"Lý tưởng trước kia của ta là !"
Hoặc là bị sặc gió.
Hoặc là lực lượng vốn không nhiều lắm đã tiêu hao không còn lại bao nhiêu.
Lão bỗng nhiên nói không ra lời.
Những lời hắn cho rằng có thể dễ dàng nói ra kia, chẳng biết vì sao lại nặng nề đến mức không chịu nhảy ra khỏi răng môi.
Môi lão khép lại, khép lại, cuối cùng mím chặt.
Miệng không có răng, lúc ra sức mím lại, nơi đó cũng sụp xuống.
Ta cũng từng là một thiếu niên.
Linh hồn nóng bỏng, huyết dịch sôi sục.
Bây giờ thể xác và tinh thần của ta đã khô kiệt, khuôn mặt trở nên đáng ghét.
Về lý tưởng của mình, ta không dám nói ra tên của nó.
Hạc Hoa Đình mang vẻ mặt vô cùng kỳ quái, dường như đang khóc mà cũng như đang cười, vừa bi thương vừa vui mừng. Lão giơ đôi bàn tay khô gầy tựa như cẳng gà, che đi gương mặt đầy nếp nhăn của mình. Chẳng còn quan sát bất kỳ linh hồn trẻ tuổi nào nữa, cũng không cho phép ai nhìn thấy hắn.
Đám yêu chỉ thấy được dáng lưng còng xuống, ngồi đó một cách khó nhọc. Lồng ngực chỉ bọc da bên ngoài khung xương tựa như ống bễ kéo gió, ra sức phình lên, rồi lại xẹp xuống.
Trong thân thể khô cạn của lão thu tập một chút lực lượng cuối cùng, sau đó cực kỳ khó khăn... nghiêng nghiêng cái đầu vào bên cạnh, toàn bộ thân thể cũng ngả sang !
Bịch!
Cứ như vậy ngã vào trong Bất Lão tuyền!
Lúc này vệt nước chia đều Bất Lão tuyền đã tiêu tán.
Gợn sóng phân biệt chân thật giả dối kia bị gợn sóng càng to lớn bao trùm. Sau đó lại cùng nhau quy về tĩnh lặng, quy về tử tịch.
Mặt nước trong suốt nuốt chửng Hạc Hoa Đình, tựa như một chén nước bao dung một giọt nước.
Hạc Hoa Đình cứ như vậy biến mất.
Cứ như vậy chết chìm.
Trên không trung của Bất Lão tuyền có một tấm mạng nhện màu trắng, từ hư ảo ngưng tụ thành thực thể, tựa như muốn bắt được cái gì đó, nhưng lại bắt vào khoảng không. Cuối cùng chậm rãi biến mất.
Đám yêu đều im lặng.
Rốt cuộc Hạc Hoa Đình cũng nhìn thấy tấm lưới này, không muốn trở thành đồ cất giữ của Chu Ý.
Hay là đã nhận thức được thất bại của mình, sức cùng lực kiệt không giãy giụa .
Hoặc đơn thuần chỉ là không cách nào đối mặt với lý tưởng khi còn trẻ?
Sẽ không có đáp án.
Mãi đến khi thần sơn lại lay động, ánh sáng bên ngoài núi nhanh chóng lướt qua.
Lộc Thất Lang đột nhiên hỏi:
"Ngươi thật sự đọc qua truyện kể về hắn? Thật sự sùng bái hắn?"
Chu Lan Nhược chỉ tiện tay ném chiếc quạt xếp kia vào trong suối nước, chăm chú nhìn nó bị gợn sóng nuốt chửng, thản nhiên nói !
"Ngươi nói xem?"
Hạc mẫu hỏi:
"Con muốn cầm trường kiếm, dẫn ngàn quân, chém đầu kẻ thù, lưu danh muôn đời không?"
Hoa Đình luyện kiếm không đáp.
Lại mười năm:
"Con muốn dồn kinh điển bách gia thành một nhà một môn, lấy sở học thiên thu khai tông lập phái ư?"
Hoa Đình đọc kinh không đáp.
Lại trăm năm:
"Con ta khổ công không ngừng, trải qua nóng lạnh trăm năm, cuối cùng cũng có thành tựu như hôm nay. Nhưng danh lợi chẳng theo đuổi, tài sắc chẳng chạm vào, vậy cầu mong điều gì?"
Hoa Đình đáp:
"Hài nhi mong danh, mong lưu danh vạn cổ. Hài nhi mong lợi, mong lợi cho thiên hạ. Hài nhi mong tài sắc, nguyện cho Yêu tộc ta không có hàn môn. Sống mong vĩ đại, chết mong như tiên hiền!"
! Thái Cổ Kinh truyền - Hạc Hoa Đình truyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận