Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1540: Môn đồ danh gia (1)

Khương Vọng theo xe ngựa mua hàng của Bác Vọng hầu phủ, bình yên lẩn vào ra khỏi thành Lâm Truy.
Thật ra từ đầu đến cuối cũng không gặp phải kiểm tra gì.
Ngược lại Trọng Huyền Thắng điều tên Ảnh Vệ dẫn đường là một người quen làm cho Khương Vọng có ấn tượng sâu sắc.
Chính là người lúc trước khai trương Thái Hư Giác Lâu ở Thiên Phủ thành, hô to thấy được chân lý của đạo...
Nhìn bề ngoài là một người trung hậu thành thật, nếu không lúc ấy cũng sẽ không được Trọng Huyền béo chọn trúng.
Đúng là đang lúc làm việc, ngược lại trầm mặc ít nói, toàn bộ hành trình chỉ dẫn đường, một câu nói nhảm cũng không có.
Trọng Huyền Thắng từng nhắc tới những Ảnh Vệ này đều là do thúc thúc Trọng Huyền Chử Lương của hắn hỗ trợ huấn luyện ra. Đối với năng lực và sự trung thành của bọn họ, Khương Vọng cũng khá tin tưởng.
Quận Bích Ngô ở phía đông Lâm Truy, đi không xa. Nếu đi nhanh, rất nhanh đã tới nơi cần tới - một tòa trang viên nằm ở ngoại ô thành Xích Phượng, quận trị quận Bích Ngô.
Đó là một buổi tối ánh trăng mờ ảo, bầu trời lác đác mấy điểm sáng.
Trang viên chiếm diện tích khá rộng, giống như một con cự thú ẩn mình trong bóng râm.
"Công Tôn Ngu là bạn tốt của Dương Kính, sau khi rời Trường Sinh cung, liền ẩn cư ở chỗ này." Ảnh Vệ giải thích đến đây, thấy Khương Vọng vẻ mặt mờ mịt, lại bổ sung: "Dương Kính là đệ đệ của Dương Lạc, quận thủ quận Bích Ngô."
Khương Vọng không biết là, Dương Kính này còn từng tham gia tuyển chọn danh ngạch đại hội Hoàng Hà, tuổi còn trẻ đã thành tựu Ngoại Lâu, chiến lực bất phàm, được coi là đệ nhất thiên tài của quận Bích Ngô. Song trong cả phạm vi Tề Quốc thì không có xếp hạng gì, ngay cả lễ Đại Sư cũng không có cơ hội tham dự.
Đương nhiên hắn cũng nghe hiểu lời nhắc nhở của Ảnh Vệ, giải thích: "Ta chỉ tìm Công Tôn Ngu hỏi mấy vấn đề, sẽ không gây ra xung đột gì."
Ảnh Vệ buồn bã nói: "Chắc hẳn chuyến này ngài sẽ không cầm danh thiếp tới bái phỏng."
"Đúng... việc này ta cần phải giữ bí mật."
"Vậy rất khó không phát sinh xung đột." Ảnh Vệ hiển nhiên rất có kinh nghiệm, đưa tay ra một tấm bản đồ bố cục của trang viên: "Sau khi Công Tôn Ngu tới đây hầu như không ra khỏi nhà, không gặp khách lạ, cũng không có mấy người biết hắn ở chỗ này. Trang viên này là sản nghiệp của Dương Kính, bình thường chỉ ở lại vào mùa săn thú một lúc, rất là thanh tĩnh. Gian phòng ở của Công Tôn Ngu đã được đánh dấu trên bản đồ, lúc ngài đi bái phỏng, động tĩnh nhỏ một chút là được."
Khương Vọng nhận lấy tấm bản đồ, tất cả tin tức quả thực vô cùng tỉ mỉ, phương diện tình báo đã bỏ công sức vào đó. Hắn vừa nhìn vừa hỏi: "Còn chưa biết tên của ngươi, không biết xưng hô thế nào?"
"Thanh Chuyên." Ảnh Vệ cũng không có ý giải thích cái tên này, chỉ nói: "Ta canh gác ở bên ngoài cho ngài. Cứ mỗi một khắc đồng hồ, có hai tiếng chim hót, đại biểu tất cả bình thường. Ba tiếng chim hót liên tục chính là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cần phải rời đi. Quá hai khắc đồng hồ không có âm thanh, chính là ta đã chết."
Lời nhắc nhở này cũng không có vấn đề gì, duy chỉ có chữ "chết" này, hắn nói rất bình thường...
Thật giống như đang nói, đói bụng ta sẽ tự mình ăn cơm.
Chỉ có thể nói binh do Hung Đồ huấn luyện ra quả thực không bình thường.
Khương Vọng có ý nói một câu, ta đi nói chuyện một chút thôi, không cần căng thẳng như vậy. Nhưng hắn suy nghĩ rồi cuối cùng không nói một lời, cầm tấm bản đồ bố cục trang viên, xoay người đi vào viên.
Phức tạp như thế mới lặng lẽ đi tới quận Bích Ngô.
Sao có thể nói không khẩn trương được?
Quận thủ quận Bích Ngô Dương Lạc là tu vi Ngoại Lâu đỉnh phong. Có thể ở bá chủ quốc như Tề Quốc đảm nhiệm quận thủ một vùng, tất nhiên không phải tu sĩ cùng cảnh bình thường có thể so sánh. Mượn Bích Ngô quận ấn, chiến lực càng không thể xem thường.
Chỉ có loại địa phương như ba quận Dương địa, bởi vì mới sát nhập, mới cho loại người thực lực như Hoàng Dĩ Hành cơ hội. Đương nhiên hắn vẫn là trấn phủ sứ, tương lai mới chính vị quận thủ.
Có điều, đối với Khương Vọng bây giờ, quận thủ cảnh giới Ngoại Lâu đỉnh phong, mang ý nghĩa toàn bộ nhân vật quan chức của quận Bích Ngô, không có người thứ hai có thể chống lại hắn.
Cho nên Khương Vọng lẻn vào trang viên này, tâm tính rất là thoải mái.
Không phải nói ngoại trừ Dương Lạc quận Bích Ngô ra thì không ai là đối thủ của hắn, giống như Bối quận có tiền tướng, quận Thạch Môn có Lý thị, quận Đại Trạch có Điền thị... quận Bích Ngô đương nhiên cũng có vài nhân vật ẩn cư, nhưng những nhân vật kia sẽ không xuất hiện ở đây.
Nơi này là trang viên mà Dương Kính dùng để săn thú khi rảnh rỗi, bố trí rất có tâm tư, hành lang giả sơn rất có bố cục, trang trí cũng không xa xỉ, nhưng nhìn qua đều rất hợp lý.
Khương Vọng không lòng dạ nào thưởng thức, dựa theo bản đồ, rất nhanh đã tìm được tiểu viện nơi ở của Công Tôn Ngu.
Gian viện này rất nhỏ, phong cách bố cục cổ xưa. Liếc mắt nhìn lại, đơn giản, không có đồ vật gì dư thừa.
Trang viên dưới bóng đêm đặc biệt yên tĩnh, chỉ có phòng ngủ của Công Tôn Ngu là sáng đèn.
Khương Vọng suy nghĩ, cũng không che giấu gì, trực tiếp đẩy cửa vào.
Một nam tử khí chất tao nhã trong trang phục nho sinh đang ngồi xếp bằng trên một chiếc giường đá.
Khác biệt với nhiều nơi khác ở Tề Địa, quận Bích Ngô có phong tục ngủ trên giường đá, cũng không biết nó hình thành như thế nào.
Tề Quốc một đường mở rộng, trở thành bá chủ Đông Vực, không biết đã thôn tính bao nhiêu quốc gia, cho nên trong nước rất nhiều phong tục khác nhau, rất nhiều phong tục đều không tìm được đầu nguồn.
Chiếc giường đá này rất lớn, đại thể có thể chia làm hai nửa.
Công Tôn Ngu ngồi bên có chăn gối, mà phía trước hắn đặt một cái bàn. Bên phải bàn là một chồng sách dày, nhìn qua rất cũ kỹ, hiển nhiên chong đèn đọc sách đã thành thói quen, không phải một đêm như vậy.
Trên góc bên trái bàn là một cái giá cắm nến hình dạng cây tùng, phẩm chất bất phàm. Ánh nến bất động, có một loại cảm giác ấm áp bình tĩnh.
Khi Khương Vọng đi vào không che giấu, cho nên đương nhiên y đã nhận ra động tĩnh, ngẩng đầu nhìn lại.
Trên tay y còn cầm một quyển sách, trang sách đang mở ra, mơ hồ ố vàng.
Y nhận ra Khương Vọng.
Trên Vân Vụ sơn Khương Vọng dùng một chiêu Bát Âm Diễm Tước nổ tung biển mây, khiến mọi người kinh ngạc, y không thể quên được.
Nhưng y hình như cũng không kinh ngạc, chỉ lẳng lặng nhìn Khương Vọng, ném tới ánh mắt nghi hoặc.
Dưới sự khống chế của Thanh Văn Tiên Thái, âm thanh của cả gian phòng sẽ không truyền ra ngoài chút nào.
"Ngươi tới đây đã bao lâu rồi?" Khương Vọng hỏi.
Công Tôn Ngu chỉ nhìn hắn, cũng không nói lời nào.
Khương Vọng ý thức được mình hỏi một câu vô nghĩa, có thể tra được hiện tại Công Tôn Ngu đang ở nơi nào, làm sao lại không tra ra y vào ở lúc nào?
"Ta tới tìm ngươi là có chút vấn đề muốn hỏi ngươi. Hy vọng ngươi có thể giúp ta giải thích nghi hoặc." Khương Vọng trực tiếp nói.
Công Tôn Ngu vẫn chỉ nhìn hắn.
Thậm chí cuốn sách trong tay y cũng không nhúc nhích một chút nào, im lặng đến mức tựa như tượng điêu khắc.
Y chính là môn đồ danh gia.
Trong bách gia, lấy tài hùng biện xưng hùng nhất, được xưng là "Thần thương thiệt kiếm".
Một môn đồ danh gia trầm mặc ít nói, thật sự không thể không nói là một loại châm chọc.
Còn nhớ lúc ở Vân Vụ sơn, người này còn tranh biện không ngại ai, miệng lưỡi lưu loát. Lúc này mới qua bao lâu, y đã im lặng như vậy sao?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Khương Vọng mơ hồ cảm thấy, đáp án mà hắn muốn tìm có lẽ ở trong đó. Bí mật mà Phùng Cố biết được, Công Tôn Ngu sẽ hoàn toàn không biết gì sao?
"Có thể nói chuyện với ta một chút được không, vì sao ngươi lại rời khỏi Trường Sinh cung?" Khương Vọng hỏi.
Mí mắt Công Tôn Ngu hơi buông xuống, nhưng vẫn không trả lời.
Khương Vọng không muốn tạo cho hắn cảm giác áp bách gì, tự mình ngồi xuống ghế, lật ngược chén trà lại, sau đó rót cho mình một chén trà lạnh, chậm rãi nói: "Trên tang lễ của Thập Nhất điện hạ, không nhìn thấy ngươi."
Công Tôn Ngu mặt không chút thay đổi.
Khương Vọng nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói: "Ngươi là tâm phúc của Thập Nhất điện hạ, là người mà hắn tín nhiệm nhất..."
Hắn đặt chén trà xuống, nhìn chăm chú Công Tôn Ngu: "Ngươi cảm thấy, lúc điện hạ rời đi có tiếc nuối hay không? Ngươi có muốn, giúp hắn bù đắp tiếc nuối?"
Công Tôn Ngu bỗng nhiên cười, đó là nụ cười chất chứa cay đắng, mà hắn thì cười lắc đầu.
Khương Vọng nhất thời không rõ, y lắc đầu vì câu hỏi trước đó, hay là lắc đầu vì câu hỏi sau.
"Mặc dù Thập Nhất điện hạ đã đi, nhưng ta cảm thấy, có lẽ chúng ta có thể làm gì đó..." Khương Vọng nói ra: "Ngươi nguyện ý chia sẻ cho ta một chút những gì ngươi biết được không?"
Công Tôn Ngu lẳng lặng nhìn Khương Vọng, bỗng nhiên mở miệng. Miệng y mở rất to, mở rất không có thể diện, khiến người ta có thể nhìn thấy trong miệng y... chỉ có nửa đoạn lưỡi!
Lưỡi của y đã bị đứt!
Một vị môn đồ danh gia bị mất lưỡi, tựa như kiếm khách mất đi cây kiếm.
Đây là thứ mà y lấy làm kiêu ngạo nhất, cũng là chỗ dựa nhất.
Ai cắt lưỡi của y?
"Ai làm?" Khương Vọng nghe thấy giọng nói của mình có chút khô khốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận