Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 572: Tiểu chu thiên của Độc Cô Tiểu

Cái viện nhỏ này đã lâu rồi hắn không trở về, ngược lại vẫn hoàn toàn sạch sẽ sáng sủa, không giống như phòng ở im ắng đã lâu không có người ở, rõ ràng là thường xuyên có người tới đây quét dọn.
Khương Vọng bước vào trong viện, vừa lòng gật đầu nhẹ.
"Vào phòng khách rồi nói chuyện." Hắn đề nghị.
Độc Cô Tiểu chạy chậm tiến vào gian phòng, lưu loát tìm nước trà đến, dọn sẵn chung trà.
Viện này thật ra đều do nàng ta tự mình thu dọn, mỗi ngày ba lần đều tới đây vẩy nước quét nhà một lần, cho dù trấn vụ bận rộn cỡ nào.
Chẳng qua nàng không kể công ở trước mặt Khương Vọng.
Từ đầu đến cuối Độc Cô Tiểu cho rằng bản thân là thị nữ của Khương Vọng, cho dù bây giờ nàng là Siêu Phàm, lại được giao phó trấn vụ ở Thanh Dương trấn, ở trong phạm vi Gia thành cũng là tai to mặt lớn.
Thị nữ dọn dẹp phòng cho lão gia, đây đúng là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Gió mát thổi nhẹ qua khe cửa sổ, Khương Vọng lập tức biết được Doãn Quan đã đi vào phòng nghỉ ngơi, đây là y đang nhắc nhở hắn, cũng tỏ ý sẽ không nghe lén bọn hắn nói chuyện.
Hướng Tiền phờ phạc đi về phía trước, giống như không hề cảm giác được điều này. Nhưng Khương Vọng biết, y có thể phát giác ra.
Kiếm thuật được truyền thừa từ thời đại đỉnh cao nhất, vô cùng khủng bố.
Ba người ở trong phòng khách chia ra ngồi xuống, thường ngày đều là bốn người, nhưng lúc này "Khế ước bóc lột" của Trúc Bích Quỳnh đã hết thời hạn, nàng đã quay về quần đảo gần biển, không thể gặp từ biệt thật sự khiến Khương Vọng có chút tiếc nuối.
Bọn hắn đã từng cố gắng vì Thanh Dương trấn nhiều như vậy, giữa mấy người bọn hắn có tình cảm nhất định.
Nhưng Trúc Bích Quỳnh quay về quần đảo gần biển là đi "hưởng phúc", cũng không có gì phải lo lắng.
Ở quần đảo gần biển, cho dù Điếu Hải Lâu không phải là thế lực có tiếng nói lớn nhất, thì cũng là một trong số đó. Hồ Thiếu Mạnh đã chết, thù lớn đã báo được. Nàng xuất thân từ Điếu Hải Lâu, chỉ cần từng bước tiếp tục tu hành, tương lai sẽ không thua kém.
Khương Vọng tùy ý ngồi, nghe câu được câu mất.
Dựa theo tư thế ngồi có thể nhìn ra được tính cách của một số người.
Ví dụ như Độc Cô Tiểu, nàng ta ngồi dính vào nửa bên ghế, bất cứ lúc nào cũng sẽ nghe phân phó mà đứng dậy. Lúc báo cáo sự vụ trong trấn, ánh mắt thường xuyên chú ý tới biểu cảm của Khương Vọng, hơi cẩn thận dè dặt. Nàng chắc chắn rất trung thành với Khương Vọng, còn có vẻ lấy lòng nữa. Bởi vì Khương Vọng chính là người nắm trong tay vận mệnh của nàng.
Mà Hướng Tiền thì thản nhiên biến cái ghế thành một cái giường khác, cả người giống như một bãi bùn nhão, trực tiếp ngồi phịch trên ghế.
Khương Vọng không hề nghi ngờ một khắc sau có thể nghe được tiếng ngáy to của gã.
Khương Vọng nghe báo cáo qua loa xong, mặc dù hắn rất tín nhiệm Độc Cô Tiểu nhưng loại báo cáo này vẫn phải có. Hắn tín nhiệm nàng nhưng cũng cần phải giám sát quyền lực của nàng, đây cũng không phải là chuyện mâu thuẫn gì.
Cái trước là tình cảm cá nhân, cái sau là quy tắc cần phải có.
Không nên xem thường loại quy tắc này, nó là căn cơ của bất kỳ một thế lực nào.
Ở danh môn đỉnh cấp Tề quốc như Trọng Huyền gia, trong vòng xoáy tranh đấu giãy giụa lâu như vậy, Khương Vọng nhìn mấy thứ này đã không còn lạ lẫm.
"Không tệ." Sau khi Độc Cô Tiểu báo cáo xong, Khương Vọng gật đầu khen ngợi: "Ngươi làm rất tốt."
Độc Cô Tiểu vui vẻ mỉm cười, được Khương Vọng khích lệ đối với nàng còn mạnh mẽ hơn bất kỳ thứ gì.
"Bốp!
Khương Vọng nghe Độc Cô Tiểu nói xong, lập tức đưa tay vỗ đùi Hướng Tiền một cái, gọi gã từ trong cơn buồn ngủ nặng nề ra.
Hướng Tiền đột nhiên bừng tỉnh, tức giận liếc mắt trừng Khương Vọng một cái. Chỉ là ánh mắt lúc nào cũng nửa tỉnh nửa mê kia thật sự không có lực sát thương chút nào.
"Còn ngươi thì sao? Trong khoảng thời gian này có làm được chuyện gì không?" Khương Vọng cố ý siết chặt ngón tay nói: "Thật ra mỗi tháng ta đều trả Đạo Nguyên Thạch cho ngươi."
Hướng Tiền miễn cưỡng nói: "Ngươi sẽ không muốn ta làm chuyện gì đâu."
Đối với chức trách của gã ở Thanh Dương trấn, không có chuyện xảy ra mới là công lao lớn nhất.
Khương Vọng đương nhiên biết đạo lý này, nhưng hắn lại muốn đào bới gốc rạ của gã: "Lau nước miếng của ngươi đi."
Hướng Tiền quơ tay chà một cái, lau xong thấy không có gì mới biết gã bị đùa giỡn.
Gã thở dài: "Bây giờ ngươi đúng là nhàm chán thật đấy!"
Khương Vọng cười cười: "Vậy để ta tìm cho ngươi một chút chuyện không nhàm chán, được không?"
"Xin từ chối vì năng lực kém!" Hướng Tiền dựng thẳng hai tay lên phản đối:
"Thanh Dương trấn rất nhỏ, ta cũng rất ăn hại, vẫn là nhàm chán thì tốt hơn. Chán đến chết mới là khói lửa nhân gian".
Khương Vọng nghe hiểu ám chỉ của gã.
Một tên cường giả lén lén lút lút đi theo bên cạnh hắn chắc chắn không thể có chuyện gì tốt. Hướng Tiền rất có cảm tình với Thanh Dương trấn, nếu không gã cũng sẽ không thủ ở chỗ này mà đã sớm rời đi ngay khi Duy Ngã Kiếm Đạo bại lộ rồi.
Gã đang nhắc nhở Khương Vọng rằng, Thanh Dương trấn không thể chịu đựng nổi mạo hiểm lớn như vậy.
Khương Vọng không tỏ thái độ ngay, mà nhìn về phía Độc Cô Tiểu: "Tiểu Tiểu, bây giờ ngươi tu hành thế nào rồi?"
"Cái này thật ra không được tốt lắm!" Hướng Tiền hiếm khi phê bình.
Dựa vào tính cách của gã, người khác có ra sao cũng không liên quan cái rắm gì đến gã cả, còn lâu mới để ý.
Lúc trước khi sống trong quặng mỏ, làm chung với Trương Hải lâu như vậy, mỗi ngày Trương Hải nghiên cứu ra ba loại đan dược rách nát kia, dựa vào thực lực và tầm nhìn thâm tàng bất lộ của Hướng Tiền, nhưng gã đã bao giờ nói nhiều hơn nữa câu đâu?
Nhưng Độc Cô Tiểu này dù sao cũng đã từng sóng vai chiến đấu với gã, hơn nữa... sao gã có thể quên được vẻ mặt của Hồ Xuyên Tử trước khi chết.
Cho nên sau khi Trúc Bích Quỳnh rời đi, y lập tức tiếp nhận trọng trách chỉ điểm Độc Cô Tiểu tu hành.
Mọi người đều nói gã sa sút tinh thần như vậy, chẳng ra làm sao cả, đúng là muốn khen cũng chẳng có gì để khen.
Khương Vọng nghe vậy sững sờ: "Sao lại thế?"
Hắn rất hiểu Độc Cô Tiểu.
Tiểu thị nữ này chắc chắn không phải là người ngu ngốc, thậm chí vì sớm trải qua đau khổ mà tâm tư rất sâu. Hơn nữa trong lòng nàng là sự kiên cường mạnh mẽ, cắn răng cố gắng, cũng không phải là kiểu người ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới.
Có câu ông trời luôn có phần thưởng cho người siêng năng, cho dù thiên phú không được tốt, nhưng có lẽ việc tu hành của Độc Cô Tiểu cũng không quá mức khó coi.
"Nàng ..." Hướng Tiền đang muốn nói gì đó, liếc mắt qua nhìn Độc Cô Tiểu một chút, lập tức nuốt xuống những lời định nói, cuối cùng buồn bực lên tiếng: "Ngươi tự đi hỏi nàng đi".
Lúc này vẻ phấn chấn trên mặt Độc Cô Tiểu đã biến mất sạch sẽ, thay vào đó là vẻ sợ hãi.
Nàng nhanh chóng cúi đầu, không để cho ánh mắt thoáng chốc đỏ lên của mình bị nhìn thấy.
Nàng thật sự rất sợ hãi! Sợ hãi bản thân trở thành một người vô dụng, sợ bản thân mất đi giá trị đối với Khương Vọng, sợ bản thân lại một lần nữa bị vứt bỏ.
Hướng Tiền nhận ra cảm xúc của nàng, cũng không biết nên nói sao mới tốt.
"Sao vậy?" Khương Vọng nhẹ nhàng cười: "Hướng Tiền ăn hại đến mức này, lâu như vậy mà ngay cả một chút tiến bộ cũng không có, thế mà ta thấy hắn còn ngủ được rất ngon. Ngươi như vậy là làm sao?"
Giọng điệu của hắn dịu dàng, phong thái càng thêm nhã nhặn: "Có vấn đề gì trong tu hành thì mau nói ra, thiên tài danh chấn Lâm Truy đang ở đây, sao ngươi còn không biết tranh thủ cơ hội giải quyết?"
Hướng Tiền bất mãn nhìn chằm chằm hắn một hồi, khó chịu vì bản thân bị lôi ra làm bia ngắm.
Nhưng Độc Cô Tiểu thoáng cái đã không còn luống cuống như trước.
Trái tim đang không ổn định kia vững vàng dừng lại.
Thậm chí nàng còn rất thỏa mãn.
Bởi vì nàng biết, đối với "Khương lão gia", nàng cũng không phải là nhân vật hoàn toàn không quan trọng gì. Thậm chí "Khương lão gia" còn sẵn lòng hao tốn tâm tư vỗ về nàng.
"Tiểu chu thiên của ta dựng thành rồi, nhưng mà rất tệ." Độc Cô Tiểu nhỏ giọng nói: "Hướng đại ca nói... không có tiền đồ gì đáng nói..."
"Hả?"
Khương Vọng ngược lại sinh lòng hiếu kỳ.
Tiểu chu thiên là ý chí của người tu hành ngưng tụ ra, cũng có thể coi như là bước đầu thăm dò cũng như suy nghĩ, thậm chí là câu trả lời của người tu hành về "đạo".
Tiểu Chu Thiên chính là nền tảng, là một bước tiến sau khi đặt nền móng xong. Nói như vậy, sau bước đầu tạo dựng tiểu chu thiên xong, tiếp theo sẽ là chậm rãi bổ sung đầy đủ chi tiết, thậm chí kéo dài mở rộng, làm gì có tiểu chu thiên nào chỉ mới ở giai đoạn đầu lại tuyên bố là không có tiền đồ gì đáng nói?
Nhưng Khương Vọng lại chưa bao giờ hoài nghi tầm nhìn của Hướng Tiền.
Đối phương có được truyền thừa của thời đại đỉnh cao nhất, mặc dù bây giờ trên phương diện tu vi đã bị hắn vượt qua, nhưng kiến thức về tu hành chắc chắn không hề thua kém hắn.
"Tiểu chu thiên mà ngươi ngưng tụ ra là cái gì?" Khương Vọng hỏi.
"Là..." Độc Cô Tiểu cúi đầu, giọng nói phát ra như tiếng muỗi kêu.
"Được rồi được rồi." Thấy dáng vẻ của nàng , Khương Vọng nói:
"Ngươi thả lỏng một chút, để ta tự mình tới xem."
Mặc dù Độc Cô Tiểu không hiểu ý nhưng vẫn nghe lời thả lỏng bản thân.
Sau đó, ở khoảnh khắc tiếp theo ... Trong Thông Thiên Cung của nàng đột nhiên có một con rắn đen tiến vào!
Trong lúc Độc Cô Tiểu còn đang hoảng sợ, bỗng "nghe" thấy giọng nói của Khương Vọng:
"Đừng sợ, là ta."
Con rắn đen kia đứng trong Thông Thiên Cung của Độc Cô Tiểu, mở miệng nói tiếng người.
Dựa theo mức độ nào đó, đây là một loại xâm lấn. Chẳng qua Khương Vọng sẽ không làm nàng bị thương.
Thông Thiên Cung của Độc Cô Tiểu khá chật hẹp, nhưng đây đúng là kích thước Thông Thiên Cung của phần lớn tu sĩ bình thường.
Điều duy nhất khiến cho Khương Vọng hơi ngạc nhiên chính là ở trong tòa thông thiên cung này, hắn lại không cảm nhận được sự kháng cự từ Thông Thiên Cung đối với bản thân mình.
Có lẽ là do Độc Cô Tiểu quá yếu, lực kháng cự nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Khương Vọng cũng không nghĩ nhiều, sau khi trấn an cảm xúc của chủ nhân nơi này xong, con rắn đen kia ngẩng đầu lên bắt đầu quan sát nơi này.
Mỗi một người tu hành đều xây dựng chu thiên, tất nhiên phải xuất phát từ chính bản thân mình. Là quá khứ, cũng là tương lai. Là tổng kết, cũng là triển vọng.
Ví dụ như Thông Thiên Cung của chính bản thân hắn là chín đại tinh hà đạo toàn, xoay chuyển chia làm ba tầng.
Ba Tinh Hà xoay chuyển tạo thành một tiểu chu thiên, là Nhật Nguyệt Tinh.
Nhật Nguyệt Tinh Thần là Thiên, Sơn Xuyên Hà Lưu là Địa, Nhân Hải Mang Mang là Nhân.
Ba tiểu chu thiên hợp lại tạo thành một đại chu thiên, là Thiên Địa Nhân.
Ý cảnh to lớn, rất khả quan.
Mà trong Thông Thiên Cung của Độc Cô Tiểu, phần mái vòm treo ba vòng xoáy, không ngừng xoay vòng, xem ra tiểu chu thiên đã thành lập rồi.
Nhưng ý cảnh chu thiên, Khương Vọng lại không nhìn ra được nội dung gì, chỉ có một loại cảm giác quen thuộc không rõ.
Ở giữa vòng xoáy có một con giun đất gầy yếu đang gian nan bò. Đây là Đạo Mạch Chân Linh của Độc Cô Tiểu, không có linh tính gì đáng nói.
Đừng nói tới bảo vệ Thông Thiên Cung hay đuổi đi Khương Vọng xâm lấn, mà ngay cả một chút phản ứng quá mức cũng không có.
Khương Vọng từ con rắn đen hóa trở lại thân người, bay đến nơi mái vòm của Thông Thiên Cung, tới gần tiểu chu thiên của Độc Cô Tiểu quan sát.
Ngay sau đó, biến hóa đã xảy ra.
Không biết có phải là bị thần hồn của Khương Vọng kích thích hay không.
Ba vòng xoáy treo trên mái vòm của Thông Thiên Cung đột nhiên xuất hiện một hư ảnh, vừa vặn là ý cảnh mà Độc Cô Tiểu ngưng tụ ra.
Chúng cũng không phải là Nhật Nguyệt Tinh hay vàng bạc đồng... Mà mỗi một hư ảnh đều là một bóng người.
Một bóng người mặt bên trái, một bóng người mặt bên phải, mà bóng người ở chính giữa kia chính là Khương Vọng.
Khương Vọng nghi ngờ không biết có phải bản thân bị hoa mắt hay không.
Bởi vì ba bóng người trước mặt... toàn bộ đều là bản thân hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận