Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1728: Thiên Nhân ngăn cách (3)

Cho nên 'Cách Phỉ' liền nhìn thấy chỗ vòng xoáy tối tăm trên lòng bàn tay y dùng nghênh tiếp một thương này, mũi thương bỗng nhiên tuôn ra ánh lửa vàng óng.
Cực nóng, xán lạn, vàng óng.
Kia là lượng lớn thần thông hỏa diễm để cho người ta khó có thể tưởng tượng, giống như là nguyên một phiến biển lửa thần thông tràn vào trong vòng xoáy tối tăm do y sáng tạo ra, trực tiếp làm cho nó vỡ tung!
'Cách Phỉ' rõ ràng có giữ lại dư dật, lưu lại rất nhiều là đằng khác, y đã khuếch trương cực lớn vòng xoáy tối tăm này. thế nhưng lực lượng có vẻ còn chưa đầy đủ!
Vòng xoáy tối tăm cấp tốc xoay tròn, giống như ánh nến dập tắt.
Vì vậy mũi thương từ bên trong vòng xoáy vỡ vụn kia nhô ra phong mang, đến gần sát bàn tay trái 'Cách Phỉ'.
Giờ này khắc này, 'Cách Phỉ' mới phát hiện, mình không phải đánh giá thấp người nào, y đã đánh giá thấp mỗi người.
Bởi vì trước đây chưa từng chứng kiến Ngoại Lâu như vậy!
Thương mang đã như Long quang rơi xuống.
Tay trái 'Cách Phỉ' trong nháy mắt lật nghiêng, năm ngón tay xòe rộng, rồi từng ngón một hạ xuống. Bên trong tầm mắt, lúc xòe ra chậm chạp như hoa nở, lúc rơi xuống dứt khoát như núi sập.
Năm ngón tay hạ xuống, cứ như vậy bắt được mũi thương!
Thương này tới gần đỉnh đầu không đến một tấc, nhưng khoảng cách một tấc đã như là vực thẳm.
Lực lượng của thần không thể khinh thường!
Tất cả những chiến đấu này nói đến có vẻ vô cùng hấp dẫn, nhưng thực tế chỉ phát sinh trong chớp mắt.
Tay trái của y đỡ thương rồi nắm chặt thương, tính ra vẫn chưa tới một hơi thở.
Lúc này vẫn đang đối kháng.
'Cách Phỉ' nhạy cảm nắm chắc tất cả tiến công.
Y lấy tay phải đối kháng kiếm của Khương Vọng, dùng tay trái chống lại thương của Chúc Duy Ngã, tất cả đều đã tiến vào giai đoạn lưỡi lê thấy đỏ, chỉ sợ hơi xê dịch một chút, sẽ dao động toàn bộ chiến cuộc, tựa như chuyện Chúc Duy Ngã làm lúc này, những người này rất hiểu việc nắm chắc cơ hội!
Mà thiền sư khôi lỗi vung chưởng kia đã chạm mặt, lực lượng linh thức không thể để y cách trở, đã tuyên cáo thất bại.
Ứng đối ra sao?
Hết thảy đều có thứ tự, cũng không phải tất cả mọi thứ đều ở trong khống chế của y.
Từ cái nhìn đầu tiên nhất bên trong chiến trường thần hồn kia, chiến cuộc thật giống như đã bắt đầu không kiểm soát được.
'Cách Phỉ' bắt lấy mũi thương, cảm thụ qua phong mang của thương này, không muốn tiếp tục thử nghiệm nữa.
Cũng ở ngay thời điểm này.
Y vặn người đá một cước lên cao kia, đã đạp vào nắm đấm đang như thiên thạch từ trên trời rơi xuống.
Tráng hán như núi đã đánh tới!
Lực lượng cùng lực lượng thuần túy va chạm vào nhau, tạo nên thanh âm vô cùng khủng bố, giống như kinh lôi nổ vang ở bên tai, gần như phá diệt thính giác trong tích tắc ngắn ngủi.
Mà một cước này của y đã trực tiếp đạp bay tráng hán khôi ngô kia, thân hình to lớn như cự hùng suýt nữa đã bắn bay ra khỏi Thần Quang Tráo!
Một cước đá cao này của 'Cách Phỉ' trực tiếp chuyển thành đá ngang, gào thét trên không trung, vung ngược về phía trước.
Y muốn tranh ưu thế trên phương diện tốc độ, muốn dùng một cú đá ngang này quất bay thiền sư khôi lỗi kia.
Nhưng bàn tay như hoa sen nở rộ của Nguyệt Thiên Nô đã che mặt.
Bên trong phạm vi linh thức nhận biết được, sẽ không có bí mật nào, thế nhưng trong lòng y vẫn ôm hy vọng, trông cậy vào áp chế của 'Vực'.
Nhưng sự thực là…
Dù y lựa chọn di động tay trái trước, tính toán kéo theo mũi thương đối địch, nhưng khi bị khống chế ngược lại liền đã cho thấy không còn kịp nữa.
Dù bên trong ‘Vực’ này y như là Thần.
Nhưng kẻ đối địch với y, từng người đều nắm chắc tự do!
Cường giả chân chính, có tự do để ứng đối thần linh.
Mà có chút cường giả, nghiễm nhiên cũng có thể xem như là Thần!
Lúc này trên gương mặt như đồng thau của Nguyệt Thiên Nô có thần quang xán lạn lưu động, lộ ra trang nghiêm, túc mục, đầy cõi lòng từ bi.
Nàng thương xót nhìn xem thế nhân, nhìn Thần Lâm đang thương trước mắt mình.
Bàn tay của nàng nhẹ nhàng đè xuống, mềm mại giống là một cơn gió thoảng qua, nàng giống như là đang trấn an tín đồ bi thương, như muốn vuốt đi cực khổ trong nhân thế.
Thế gian khổ sở có thể nào kể hết được? Nhân gian dày vò người nào có thể tránh thoát?
Sinh lão bệnh tử, yêu ghét biệt ly, vạn cổ là như vậy a.
Chỉ có ánh trăng trong sáng, vô cấu vô trần, không thích không hận, không buồn không khổ.
Tối qua, đêm nay, đêm mai.
Ánh trăng như hoa sen.
Trên khuôn mặt chẳng mấy xinh đẹp của Nguyệt Thiên Nô đột nhiên ánh lên vẻ thánh thiện. Đôi tay không hề mềm mại của nàng nhẹ nhàng đặt lên trên mặt ' Cách Phỉ'.
Đã tránh cũng không thể tránh.
Lực lượng bàng bạc mênh mông mãnh liệt cuốn đến, xông thẳng về phía khuôn mặt, 'Cách Phỉ' dứt khoát dùng mặt tiếp chưởng, cậy vào kim khu ngọc tủy cậy cứng rắn nhận lấy, thậm chí còn phản kháng một chưởng này.
Mọi người thường lấy việc dùng mặt hứng một cái tát để chế giễu thất bại, nhưng dưới lực lượng như thần này, có điều gì là không thể chứ?
'Cách Phỉ' há miệng ra, lấy mặt đón chưởng, lấy răng cắn tới.
Nhưng y cảm giác được, mình bị một loại lực lượng từ bi bao trùm.
Loại từ bi kia giống như nước, vừa bao dung lại nhu hòa.
Giống như là một giấc mộng đẹp. Nhẹ nhàng tới cũng nhẹ nhàng đi.
Giống như là bên trong đen tối vô biên ngẫu nhiên xuất hiện một lần ấm áp đủ để nhớ nhung cả đời.
Y đương nhiên sẽ không dao động.
Nhưng trong lòng lại sinh ra báo động.
Loại sợ hãi cứ mỗi một lần sinh ra báo động, loại mẫn cảm khi gặp được nguy hiểm kia giống như mưa rào đánh lên lá chuối, trùng trùng điệp điệp, liên miên không ngừng.
Làm y với cảnh giới thần mình cũng khó có thể giữ được tĩnh lặng.
Nguy hiểm! Nguy hiểm! Nguy hiểm!
Khắp nơi là sát cơ, khắp nơi là nguy hiểm!
Mỗi một khối cơ bắp trên người đều cảm nhận được uy hiếp.
Nguy hiểm đến từ chỗ nào?
Đang ở trong tay ai vậy?
Nên ứng đối ra sao, người nào trước người nào sau?
Đầu lâu 'Cách Phỉ' ngửa ra sau, y bị Nguyệt Thiên Nô từ bi vỗ một chưởng làm cho ngửa mặt, cả người nghiêng về phía sau.
Tư thế toàn thân vào thời khắc này đều hoàn toàn lay động.
Tay trái y nắm chắc mũi thương bỗng nhiên trở nên nóng hổi, cực nóng, giống như thanh sắt bị nung đỏ.
Thế mà lại tàn khốc, kiên quyết, sắc bén, giống như không chịu quay đầu.
Chẳng qua là ở giữa một cái chớp mắt, tay của y đã bị đâm tổn thương.
Mũi thương Tân Tẫn Thương tiếp tục đâm về phía trước, năm ngón tay 'Cách Phỉ' đã máu tươi chảy đầm đìa.
Đây rốt cuộc là một cây thương như thế nào?
Cầm thương như vậy sẽ là một người ra sao?
'Cách Phỉ' không do dự nữa, trực tiếp khẽ vung tay, cánh tay trái đứt lìa ngay chỗ cổ tay, lực lượng khổng lồ hất bay mũi thương, đồng thời bàn tay đứt lìa vẫn nắm chặt lấy mũi thương đột ngột nổ tung!
Chẳng qua chỉ là một bàn tay gầy gò đứt lìa, có thể có bao nhiêu xương, nhiều ít thịt, bao nhiêu máu? Nhưng lại nổ tung ra huyết vụ gần như vô tận.
Kia là huyết vụ màu nâu đen.
Ngươi biết nó là máu, ngươi cũng có thể cảm nhận được nó dơ bẩn, nó ô trọc, nó tà ác.
Mang theo tuyệt vọng, mang theo hỗn loạn, mang theo thống khổ.
Loại huyết vụ màu đen vô cùng vô tận này trong nháy mắt bao phủ lấy Chúc Duy Ngã.
'Cách Phỉ' dùng bàn tay đứt lìa vây khốn Chúc Duy Ngã, thế nhưng trước ngực của y vẫn còn có một thanh kiếm.
Xương ngón tay của y như gông xiềng khóa chặt mũi kiếm lại, uy hiếp lại chưa từng kết thúc, cũng đúng lúc này, mượn thế tay gãy khốn địch, tay phải của y bắt đầu đẩy ra phía ngoài, chặn lấy kiếm thế một kiếm đỉnh cao nhất của Khương Vọng.
Kiên quyết đẩy ra!
Trên mặt của y còn bị một bàn tay màu đồng thau che lấy.
Tay phun hoa sen không chịu rời đi.
Y há miệng ra, lực lượng u ám kinh khủng tuôn trào, răng nanh chọc ra, đẫm máu, sâm u, muốn đâm thủng Phật chưởng Liên Hoa kia.
Mặc cho là Thần Phật như thế nào, chắc chắn đều phải sa ngã.
Răng nanh học ra, tay phải đẩy về trước, không chỗ nào không kiên quyết.
Khương Vọng phi phong dục hỏa chống đỡ cho đến lúc này, không thể không lui.
Nhưng trong lúc bất đắc dĩ phải lùi lại, thân hình hắn đột nhiên như bèo trôi vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận