Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 430: Tương Thú

"A liệt!"
Thanh Thất Thụ ném thuẫn bài đi, ôm đầu gối nhảy dựng lên.
So với Thanh Thất Thụ, thân hình Thanh Cửu Diệp mỏng manh hơn, nhưng rõ ràng cũng trầm tĩnh hơn nhiều.
Chợt nghe được Khương Vọng lên tiếng, phản ứng đầu tiên của hắn là lui về phía sau vài bước, di chuyển qua bên cạnh, để tên của mình hướng về Khương Vọng.
"Ngươi là ai?"
Không đợi Khương Vọng trả lời, lại nói với Thanh Thất Thụ: "Ngươi quen hắn? Là giúp đỡ ngươi tìm ở đâu? Chuyện tương thú trong tộc mà ngươi dám tìm ngoại nhân sao?"
Câu hỏi sau cùng, thanh âm đã cực kỳ nghiêm khắc.
"A liệt, A liệt!" Thanh Thất Thụ vô cùng đau đớn, không ngừng hít vào lãnh khí, đồng thời trả lời một câu: "Không quen!"
Không quen người còn tỏ vẻ coi thường người ta? Khương Vọng im lặng ném ánh mắt khinh bỉ về phía hắn.
Hắn có thể xác định hai người này không phải là tu giả nào tham dự Thất Tinh Lâu bí cảnh lần này.
Như vậy, họ là người vốn sinh tồn ở trong thế giới được Ngọc Hành tinh soi sáng này? Hoặc là tu giả những năm qua thất lạc trong Thất Tinh Lâu bí cảnh, sau đó sinh sôi ra đời sau?
Hai người này đều họ Thanh, lại nói cái gì chuyện Tương Thú trong tộc, phát âm cũng rất cổ quái...
Nói chung hai người họ nhất định là từ một bộ tộc, hơn nữa nhìn họ giao thủ cũng không lưu tình, nói rõ chuyện tương thú này không phải là luận bàn đơn giản gì.
Trong lòng nhanh chóng tính toán, Khương Vọng không ngừng khẽ dời chân đi, để mình thoát khỏi mũi tên kia nhắm vào.
Nhưng Thanh Cửu Diệp luôn giương cung nhắm chuẩn vào hắn: "Mời ngươi lập tức đi ngay!"
Khương Vọng ấn tay vào kiếm, hỏi lại: "Ngươi cảm thấy ta đi đâu mới tốt?"
Hắn chỉ cảm thấy người này thực sự là thần kinh có vấn đề. Ta thiên tân vạn khổ mới chạy qua đây, ngươi một câu bảo ta đi?
"Từ đâu tới đây, lại về nơi đó. Ta không muốn cảnh cáo ngươi lần thứ hai."
Nghĩ đến đàn rắn Cành Khô mới thoát khỏi trước đó, Khương Vọng lòng còn sợ hãi: "Nơi ta tới rất nguy hiểm."
Thanh Cửu Diệp giơ giơ cung, địch ý rất rõ ràng: "Ngươi từ đâu tới đây?"
Lần này Khương Vọng không trả lời ngay, mà giả vờ ngoài ý muốn nhìn Thanh Thất Thụ một cái: "Sao ngươi còn không chạy?"
Mặc dù hắn cũng không cho rằng mình không phải là đối thủ của Thanh Cửu Diệp, nhưng hai người trước mắt rõ ràng đối địch lẫn nhau, ẩu đả sinh tử, hắn không có đạo lý không lôi kéo giúp đỡ, nếu đánh thật, lấy nhiều đánh ít mới là vương đạo.
Nhưng...
"Vấn đề của Cửu Diệp Tử, ngươi tốt nhất thành thật trả lời đi!" Thanh Thất Thụ rất nghiêm túc nói.
Bất quá loại nghiêm túc này chỉ duy trì được một hơi thở, lập tức hắn liền đau quá tiếp tục nhe răng trợn mắt lên.
Khương Vọng chấn kinh rồi.
Hắn đã bắn nát đầu gối của ngươi mà, nhìn cũng đau, ngươi còn nói giúp hắn như thế?
Cảm tình của các ngươi kiểu gì thế này?
Ngược luyến tình thâm?
Hắn cũng định đâm gia hỏa tên Thanh Thất Thụ này một kiếm, thử xem có phải càng làm đau hắn, hắn càng phục tùng hơn không.
Nhưng Thanh Cửu Diệp đã kéo căng dây cung, hiển nhiên không muốn trả lời nữa, chỉ muốn đối mặt với công kích của hắn. Hơn nữa nhìn tư thế này, rất có khả năng là đối mặt với hai người vây công.
Có câu là, xuất môn tại ngoại, dĩ hòa vi quý...!
Nguyên nhân chủ yếu mà Khương Vọng không muốn phát sinh mâu thuẫn với hai người họ ở chỗ, phía sau hai người này rõ ràng có một tộc quần, đồng thời hiển nhiên tộc quần này là tọa địa hổ ở trong thế giới được Ngọc Hành tinh soi sáng.
Giết hai người, rất có thể rước lấy một ổ, có thể không phát sinh tranh chấp thì vẫn không nên mới tốt.
Cho nên Khương Vọng lễ phép mỉm cười, rất là phối hợp chỉ tay về nơi đã đi qua: "Ta là bên kia qua đây."
Thanh Cửu Diệp nhíu mày, trên lông mi hắn có dính hai cái lá cây màu xanh, theo hắn nhíu mày mà khẽ rung lên, nhìn rất khôi hài, cũng không biết phong cách trang điểm kiểu gì.
"Vùng đất Nặc Xà?"
Hắn hơi nghi vấn, nhưng sau một khắc liền kịp phản ứng, giận tím mặt: "Ngươi dám lấy loại hư ngôn này gạt ta!"
Khẽ buông tay, tên rời dây cung.
Vù!
Trước đó khi mấy tên phân biệt bắn ra, lực chú ý của Khương Vọng đều ở trên thân người.
Mãi đến lúc này hắn mới chú ý tới tên.
Đây là một cây mộc tiễn, một cây mộc tiễn thuần túy, hoàn toàn làm từ gỗ, ngay cả mũi tên cũng không phải bằng sắt. Thậm chí có thể nói đây là một cành cây tước nhọn.
Nhưng mà nó bén nhọn, nhanh tuyệt, bình ổn, có một loại khí tức hung hãn cổ xưa.
Nó đã tới trước mặt!
Kiếm quang lóe lên, bao phủ phạm vi ba thước trước người.
Khương Vọng lập tức Nhất Kiếm Thành Viên.
Không phải là hắn không muốn trực tiếp một kiếm chém đứt mũi tên, cũng không phải hắn không bắt được quỹ tích của mũi tên này.
Nhưng trong nháy mắt khi xuất kiếm, sự cảnh giác trong nội tâm khiến hắn lựa chọn Nhất Kiếm Thành Viên để hoàn toàn phòng ngự.
Hắn sẽ không quên, ngay vừa rồi, Thanh Thất Thụ lấy Thanh Mộc Thuẫn vừa nhìn thì rất lợi hại đón đỡ, vốn nhìn quỹ tích thì có thể ngăn cản rồi, cuối cùng mũi tên đó lại tránh đi Thanh Mộc Thuẫn, trực tiếp xuyên thủng đầu gối của Thanh Thất Thụ.
Hắn không dám khinh thường tiễn thuật ở trong thế giới xa lạ này.
Đang !
Mộc tiễn bắn lên trên quả cầu kiếm, như kim thiết vang lên.
Kiếm quang tán đi, mộc tiễn rơi xuống đất.
Khương Vọng tính toán không sai, điểm rơi của một tiễn này quả nhiên không phải nhất trí với quỹ tích ban đầu. Mặc dù hắn không rõ đây là làm thế nào, nhưng phòng ngự toàn phương vị hiển nhiên là biện pháp tốt để ứng đối loại tiễn thuật này.
Thanh Cửu Diệp tỏ ra khiếp sợ, hiển nhiên không nghĩ đến Khương Vọng có thể ngăn cản một tiễn này.
"A liệt!" Thanh Thất Thụ thì la to: "Lợi hại thế!"
Người đó là kẻ ngốc sao? Tới cùng là đứng ở bên nào?
Khương Vọng cảm thấy hắn căn bản nhìn không thấu gia hỏa kỳ quái tứ chi phát triển này, tay cầm trường kiếm, nhìn chằm chằm vào Thanh Cửu Diệp có vẻ bình thường hơn: "Ta không biết Vùng đất Nặc Xà mà ngươi nói là nơi nào, nhưng ta thật sự là từ chỗ đó qua đây. Ta không lừa ngươi! Nếu như ngươi công kích nữa, ta sẽ không lưu thủ!"
Thanh Cửu Diệp trầm mặc.
Gạt hay không hắn cũng không quan trọng, quan trọng là ... Tiễn của hắn đã bị chặn... Tiễn cũng chặn rồi, thật lừa hắn thì có thể làm được gì? Thanh Cửu Diệp hắn cũng không phải kẻ ngốc, thật vất vả mới thắng Tương Thú, chẳng lẽ còn vội vàng đi chịu chết sao?
"A liệt." Lúc này Thanh Thất Thụ mới nói: "Có thể chặn được tiễn của Diệp Tử, như vậy đi ngang qua Vùng đất Nặc Xà cũng không phải là việc không thể, dù sao đây chính là tiễn thuật ngay cả bổn đại gia nhất thời không chú ý cũng không thể phòng bị được."
Hắn nhìn Thanh Cửu Diệp nói: "Cửu Diệp tử, có lẽ hắn không nói dối!"
Những lời lẽ nghe như hùng hồn, rất có logic này... Tới cùng từ đâu mà đến?
Thanh Cửu Diệp không biết xấu hổ nghĩ. Tiễn của hắn sao có thể nguy hiểm như đi ngang qua Vùng đất Nặc Xà được?
Khương Vọng có ý làm dịu đi bầu không khí, rất chủ động mà giải thích: "Nếu như Vùng đất Nặc Xà mà các ngươi nói là chỉ nơi của đàn rắn ẩn núp kia, vậy ta quả thật là từ nơi đó qua đây. Nơi đó có rất nhiều rắn hình dạng như cành cây khô, rất khó phát hiện, ta cũng rất vất vả mới chạy trốn được."
Thanh Cửu Diệp cùng Thanh Thất Thụ nhìn nhau, sau đó nói: "Đó chính là Nặc Xà rồi... Chúng nó là sát thủ âm hiểm nhất ở đây."
Thì ra rắn Cành khô tên gọi là "Nặc Xà", tên này cũng coi như danh phù kỳ thực. Rắn Cành Khô mà trốn đi, căn bản rất khó phát hiện.
"Cho nên, hiện tại có thể bỏ cung xuống được chưa?" Khương Vọng trước tra kiếm vào vỏ, biểu thị thành ý: "Ta không có địch ý với các ngươi."
Thanh Cửu Diệp lắc đầu: "Không được, Tương Thú còn chưa kết thúc."
Bất quá hắn cũng không nhìn Khương Vọng chằm chằm nữa, mà lại lấy ra một cây mộc tiễn, đổi vị trí, giương cung chỉ vào Thanh Thất Thụ.
Khương Vọng thoáng im lặng.
Người này cổ hũ một cách quá đáng.
Còn có, vừa nãy không phải còn muốn liên thủ đối phó ta sao?
Tộc quần gì đó của họ Thanh này thực sự khiến người không hiểu được...
"A liệt!" Thanh Thất Thụ la to: "Vừa nãy không tính, tên ngoại lai này khiến ta phân tâm, bằng không thì xạ thuật mèo ba chân đó của ngươi có thể bắn trúng ta sao? Lại nào lại nào, chờ ta dưỡng thương tốt rồi làm lại!"
"Đó là chuyện của ngươi." Thanh Cửu Diệp đâu vào đấy đặt tiễn lên dây cung.
"Chờ một chút!"
Khương Vọng mặc dù đầu đầy hỏi chấm, nhưng vẫn kiên trì nói: "Ta muốn hỏi, 'Tương Thú' của các ngươi là làm gì thế?"
Thanh Cửu Diệp trầm mặc một hồi, đại khái là cố kỵ vũ lực của Khương Vọng mới trả lời: "Chúng ta công bằng quyết đấu, ta cắt lấy đầu của hắn, hoặc là hắn lấy đầu của ta."
Rất hiển nhiên, "Tương Thú" gì đó là quy củ của tộc quần họ Thanh.
Cái gọi là người ở đất khách, nhập gia tùy tục...
"Không cắt được không?" Một thanh âm vang lên.
Thanh Cửu Diệp giận dữ, ngươi một kẻ ngoại lai, sao dám khiêu chiến luật lệ kéo dài mấy trăm năm của thánh tộc ta? Quá cuồng vọng cũng quá càn rỡ!
Nhưng rất nhanh hắn phát hiện, người hỏi vấn đề này cũng không phải kẻ ngoại lai cầm kiếm kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận