Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 672: Tìm về

Lúc này Bạch Vân đồng tử đặc biệt nhỏ nhắn, chân đạp lưu vân, bay bổng ở trong điện.
"Ngươi phát hiện cái gì?" Khương Vọng hỏi.
"Ta cũng không biết." Bạch Vân đồng tử tỉnh tỉnh mê mê, xoay quanh như con ruồi: "Cảm giác hình như có cái gì, nhưng ta không biết là cái gì."
Khương Vọng cũng không giục, rất có kiên trì mà nhìn hắn.
Hiện tại sự tồn tại của Bạch Vân đồng tử hơi kỳ quái, hình như là dung hợp của tiền thế thân và chuyển thế thân nào đó, nhưng lại hoàn toàn mất đi ký ức. Bất quá liên hệ của hắn cùng với Vân Đỉnh tiên cung là thâm căn cố đế, không thể nghi ngờ. Hiện tại, hắn tương đương với tiểu quản gia của Vân Đỉnh tiên cung.
So với bản thân tìm lung tung không manh mối, hắn càng tin tưởng Bạch Vân đồng tử sẽ có phát hiện hơn.
Trong Bí khố cũng có một cái lư hương, giống như đúc lư hương trước bàn thờ điện, chỉ bất quá thờ cúng ai, bên trong hương hỏa đã tắt từ lâu, chỉ toàn là tro, cũng không có người dọn dẹp.
Khương Vọng chỉ liếc mắt nhìn một cái, không có tâm tư để ý.
Bạch Vân đồng tử bay một hồi ở điện chủ, cuối cùng bay tới trước lư hương này.
Vẻ mặt của hắn vẫn mờ mịt, như là một đứa trẻ ngây thơ. Nhưng động tác lại như bản năng, bấm ngũ chỉ, tụ tập vân khí, chốc lát hình thành ba cây vân hương rơi vào trong lư hương, rồi sau đó vân hương "cháy" lên.
Nó có trạng thái thiêu đốt, nhưng không thấy ánh lửa, ngược lại giống như một loại diễn hóa.
Mây khói lượn lờ giữa không trung, biến ảo như ẩn như hiện, cuối cùng thành hình dạng một tòa điện phủ.
Giống như một loại ấn ký nào đó, được đánh thức từ trong dòng thời gian đã mất đi.
Hư ảo điện phủ mây khói lượn lờ đó lại càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng ngưng thực.
Diễn hóa thành chân, hư ảo hóa thực.
Lịch sử phủ đầy bụi đã lâu được 'đánh thức', từ trong mây khói một tòa điện phủ nho nhỏ 'nhảy' ra. Đại khái chỉ to bằng nắm tay, nhưng mái hiên cột trụ rất rõ ràng, tất cả chi tiết như mồn một trước mắt.
Bạch Vân đồng tử cao hứng bay tới phí sau tòa tiểu điện này, vươn hai tay dùng sức đẩy nó. Mặt nó đỏ ửng lên, tiểu điện cũng chỉ khẽ lay động nhẹ nhàng.
Khương Vọng trong lòng máy động, duỗi bàn tay đến phía sau tiểu điện, sau đó cong hai ngón tay khẽ móc một cái.
Tiểu điện lập tức bay tới, xuyên thấu qua một loại liên hệ huyền diệu nào đó, bay vào trong biển ngũ phủ.
Nói càng chuẩn xác hơn, là bay vào trong phế tích của Vân Đỉnh tiên cung, rơi vào một góc trống trải.
Đồng thời lúc này, Linh Không giới trong tay Khương Vọng cũng tự động bay đi, theo sát phía sau tiến vào trong biển ngũ phủ.
Giới chỉ này bay thẳng tới trước tiểu điện, từ chính giữa tự động tách ra thành hình dạng thanh dài. Khi nó khảm lên trên tiểu điện mới khiến người nhìn ra được, nó đúng là một tấm biển.
Trên viết hai chữ Linh Không.
Vân khí dũng động, linh quang chuyển quanh.
Mãi đến lúc này, tòa tiểu điện mới chính thức sống lại từ trong phế tích, cùng toàn bộ Vân Đỉnh tiên cung hoà thành một thể.
Thì ra đây là Linh Không điện, hoặc là nói... Đây mới là Linh Không điện chân chính!
Cái tông môn Linh Không điện này, di sản lớn nhất thừa kế lại thì ra là một tòa điện phủ trong Vân Đỉnh tiên cung, điện phủ chân chính!
Bạch Vân đồng tử đã vô cùng phấn khởi bay trở về biển ngũ phủ, bay vào trong Linh Không điện.
Khương Vọng cũng không kiềm chế được hiếu kỳ, lấy thần hồn hàng lâm Linh Không điện.
Vân Đỉnh tiên cung là một quần cung điện khổng lồ, đương nhiên hiện tại đều là phế tích. Trong một mảnh phế tích chỉ có Linh Không điện rực rỡ hẳn lên, tinh xảo khí phái, nhưng không khiến người có cảm giác không hợp.
Bởi vì nó vốn thuộc về nơi đây.
Khương Vọng giương mắt nhìn tấm biển một cái, cất bước tiến vào trong điện.
Khiến hắn thất vọng là trong Linh Không điện cũng không phải như hắn suy nghĩ, cất giấu vô số bảo vật, thần công bí pháp. Đại điện bên ngoài thì tinh xảo đường hoàng, bên trong lại bày biện quá mức đơn giản, hầu như không có cái gì hết. Có lẽ cũng đều bị huỷ trong trường hạo kiếp năm đó rồi.
Nhưng khiến Khương Vọng kinh hỉ là hắn ở trong tòa Linh Không điện vừa mới lạc định này, cảm nhận được nguyên khí cực kỳ đầy đủ. Loại nguyên khí này cũng không trải qua hắn, Linh Không điện đang lấy một loại phương thức nào đó hiện tại hắn còn chưa thể lý giải, liên tiếp tới hư không không biết, liên tục nuốt vào nguyên khí dồi dào.
Nguyên khí không chỉ hút vào, nó còn qua lại trong phế tích, cung cấp nguồn lực lượng tân sinh cho vùng phế tích tĩnh mịch đã lâu này. Nói cách khác, sự tồn tại của Linh Không điện đã chầm chậm khôi phục Vân Đỉnh tiên cung.
Hiệu quả trực quan nhất ở chỗ, nếu như Khương Vọng nguyện ý, nếu như đem toàn bộ nguyên khí này dẫn tới bản thân, chảy tới biển ngũ phủ, liền có thể tăng cường tốc độ tu hành của mình.
Chỉ thấy Bạch Vân đồng tử hiện tại lười biếng nằm trên nền gạch, vẻ mặt thỏa mãn, liền có thể thấy được nguyên khí dồi dào cỡ nào.
Thông thường chỉ có loại tông môn bảo địa, pháp trận sở tụ, phúc duyên sở tại thì mới có nguyên khí dùng không hết. Mà Linh Không điện sau khi phủ bụi nhiều năm còn có thể dựa vào bản thân làm được điểm này, không hổ là tạo vật của "tiên cung'.
Mãi đến lúc này Khương Vọng mới lý giải điểm then chốt của khôi phục Vân Đỉnh tiên cung, vì sao là Linh Không điện, Thanh Vân đình, Lăng Tiêu các.
Nhìn từ tình huống của Linh Không điện, tại Thanh Vân đình cùng Lăng Tiêu các chắc cũng có di lưu năm đó của Vân Đỉnh tiên cung. Chúng nó vốn là "hạt giống" của Vân Đỉnh tiên cung lưu lại trước khi tan biến, chính là vì một ngày kia có thể được "khôi phục" .
Khương Vọng rời khỏi phế tích Vân Đỉnh tiên cung, thần hồn rơi vào Thông Thiên Cung. Phần lớn thời gian thần hồn của hắn đều "tọa trấn" trong Thông Thiên Cung, thứ nhất đây là chỗ ở ban đầu của thần hồn, thứ hai chính là vì phòng bị Khương Yểm.
Nếu như hắn không muốn thời khắc nhìn chằm chằm Thông Thiên Cung, tin tưởng Khương Yểm sẽ rất nguyện ý "giúp" hắn.
Ngay lúc này thanh âm xa thẳm của Khương Yểm vang lên: "Kế thừa Vân Đỉnh tiên cung đối với ngươi mà nói chưa hẳn là chuyện tốt, ngươi tốt nhất đề cao cảnh giác. Tính mệnh của chúng ta chỉ có một lần, không được phép sơ suất."
Lời đề tỉnh này tới rất ngạc nhiên.
Tại đỉnh Trì Vân Sơn khi nhìn thấy thủ sơn linh, Khương Yểm còn chỉ dẫn hắn tranh đoạt truyền thừa, sau đó thì vẫn luôn trầm mặc. Hiện tại hắn chân chính đạt được truyền thừa của Vân Đỉnh tiên cung, Khương Yểm lại nhảy ra bảo hắn cẩn thận.
Nếu như Khương Yểm là một hảo bằng hữu thành thật, cực kỳ trung thành, nghe cũng có vẻ hợp lý.
Khương Vọng hỏi lại: "Ngươi không phải cái gì cũng không biết sao?"
Khương Yểm trầm mặc chỉ chốc lát, mới trả lời: "Thời đại cận cổ có bao nhiêu hắc ám, căn bản ngươi không biết đâu."
"Ngươi biết thì không ngại nói cho ta nghe."
"Đó là một thời đại nghĩ lại mà kinh, cho dù ở trong trí nhớ của Bạch Cốt tôn thần, những năm tháng đó cũng vô cùng hắc ám. Sợ hãi, trong tâm tình ta lưu lại ở trong Bạch Cốt tôn thần, cảm giác được sự sợ hãi của nó đối với thời đại đó... " Khương Yểm nỉ non vài câu, lại đổi giọng: "Ngươi nhất định phải coi chừng Vân Đỉnh tiên cung, tất cả về Vân Đỉnh tiên cung đều phải cân nhắc nhiều lần, đừng đơn giản tiếp nhận."
Việc này căn bản không cần nhắc nhở, bản thân Khương Vọng vốn sẽ cân nhắc nhiều hơn.
Thế nhưng đối với lời 'khuyên bảo' của Khương Yểm, hắn chỉ đáp lại: "Ta không phải loại người thông minh tuyệt đỉnh, không thể liếc mắt nhìn thấu âm mưu, không thể dễ dàng phát hiện cạm bẫy. Lý do để ta tín nhiệm rất đơn giản là chỉ cần ngươi không có năng lực uy hiếp đến ta, ta có thể thử tín nhiệm ngươi."
Hắn cười cười: "Sinh tử của Bạch Vân đồng tử đều ở trong một ý niệm của ta. Vân Đỉnh tiên cung cũng không có vật sống khác, ta không cảm thấy có chỗ nào cần phải cảnh giác."
Bề ngoài là nói Bạch Vân đồng tử, thật ra là đơn giản nhắc khéo Khương Yểm. Nói cho Khương Yểm, nếu như muốn thu được tín nhiệm, phải vứt bỏ năng lực chống cự.
Tồn tại như Khương Yểm hiển nhiên không có khả năng đồng ý điểm này. Dù cho hắn rõ ràng nhân phẩm của Khương Vọng cũng sẽ không lấy bản thân làm tiền đặt cược.
Trầm mặc một hồi hắn cũng nở nụ cười, nói: "Ngươi chính là ta, ta chính là ngươi. Ngươi sẽ tin."
Bạn cần đăng nhập để bình luận