Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 129: Lòng ta như trăng tỏ

Vương Trường Tường đang chạy nhanh lập tức dựng tóc gáy.
Kinh nghiệm chiến đấu dày dạn khiến hắn nhanh chóng bắt đạo quyết, chuẩn bị sẵn sàng tư thế chiến đấu.
Đương nhiên là hắn sẽ không cứ thế rời đi, ngược lại, hắn dùng vai tông thẳng vào!
Đánh bay cánh cửa.
Xông vào trong phòng ngủ.
Nhưng trong phòng ngủ không có người lạ, không hề có ác đồ đang bắt giữ huynh trưởng nhà hắn như hắn tưởng tượng.
Trong phòng chỉ có một mình huynh trưởng mà thôi.
Toàn thân cuộn tròn, co một cục trên giường.
Hai bàn tay ôm sau ót, dính đầy máu tươi, trên bàn tay… còn có mấy sợi lông màu vàng cam.
Lông của Tiểu Quất.
Vương Trường Tường buông đạo quyết, vọt tới giường nhỏ, đỡ hắn lên: "Ca, ca, ngươi sao vậy?"
Mặt Vương Trường Cát nhăn nhúm, dữ tợn, vặn vẹo, cố gắng dựa vào tường, hai bàn tay khua loạn lên, đuổi đệ đệ đi.
"Đừng tới đây! Đừng tới đây..."
Hắn gần như khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, giọng như cầu khẩn.
Hắn rống lên, gầm thét: "Cút đi! Cút xa ra!"
"Ca! Rốt cuộc huynh sao vậy? Huynh đừng dọa ta!" Vương Trường Tường bắt lấy hai bàn tay đang khua loạn, mặc kệ những vết máu, chảy nước mắt kêu lên: "Chuyện gì vậy ca? Huynh đệ chúng ta cùng nhau đối mặt."
"A."
Vương Trường Tường nghe thấy một âm thanh.
Như tiếng than thở, lại cũng giống buông bỏ gì đó.
Hắn cảm nhận được, đôi bàn tay trong tay mình dừng lại.
Bàn tay của huynh trưởng, lạnh như băng.
Hắn nhìn thấy, Vương Trường Cát đang co rúc né tránh ngẩng đầu lên, im lặng nhìn hắn.
Sự vặn vẹo giãy giụa trên mặt đã biến mất, trở lại bình tĩnh như cũ.
Giọng nói trở nên cực kì lạnh lùng, không có một chút nhiệt độ, không có một tia lên xuống.
"Thời gian tới rồi."
Hắn nói.
Một sức mạnh lạnh như băng mà mãnh liệt từ nơi tay của hai người tiếp xúc truyền vào người, đập thẳng vào màn phòng ngự do đạo nguyên của Vương Trường Tường tạo ra theo bản năng!
Hắn cảm nhận được máu mình như đông lại, đạo nguyên đông cứng, suy nghĩ cũng bắt đầu cứng đờ.
Hắn giật giật môi, định phát ra âm tiết cuối cùng."Ca..."
Nhưng âm thanh cũng dừng.
Kể cả hô hấp.
Vương Trường Cát buông tay ra, Vương Trường Tường ngã đùng xuống đất.
Tay chân giang ra, mặt ngửa lên trời, ánh mắt rất bình tĩnh.
Không ai biết, vào thời khắc cuối cùng, hắn nghĩ tới điều gì.
Vương Trường Cát đứng dậy, kéo tấm trải giường, ung dung chùi vết máu trên tay. Trong mắt không có chút vẻ đau thương. Hoặc là nói, từ lúc này, hắn đã mất đi tất cả cảm xúc.
Hắn đi ra ngoài.
Thi thể Vương Trường Tường nằm ngay trước mặt.
Hắn nhấc chân, định bước ngang qua.
Nhưng chân giơ lên một nửa, lại hạ xuống.
Hắn nhìn thấy trên đai lưng của Vương Trường Tường có treo một cái chai nhỏ xinh xắn.
Khí tức ở trong bình làm ngay cả một người như hắn cũng cảm nhận được sự trân quý.
Hắn nhẹ nhàng khom người, gỡ cái chai kia ra.
Trên thân bình có dán một cái nhãn ghi Thác Mạch Linh Dịch.
Vương Trường Cát đứng dậy, bước ngang qua thi thể, tiếp tục đi ra ngoài.
Mặt không chút cảm xúc.
Nhưng không biết tại sao.
Khóe mi lại chảy nước mắt.
"Địch tấn công! Địch tấn công! Đám thú dữ nổi điên hết rồi! Ngay cả yêu thú cũng thế!"
"Mau báo tin cho Tân An Thành!"
"Pháp trận truyền tin hỏng rồng, tin tức không truyền đi được!"
Trên đỉnh núi, những tiếng ồn ào im bặt.
Mọi người đều hiểu ý nghĩa của điều này là thế nào.
Lúc Tôn Hoành quét ngang đỉnh Thụ Bút, Trang Đình chưa chuẩn bị kịp, hoặc là nói, thái độ của Trang Đình khá là mâu thuẫn. Tu sĩ bảo vệ đỉnh Thụ Bút không có lệnh, không dám tự tiện để lộ thân phận, cùng thành chủ ra tay.
Vốn tưởng thú triều mãnh liệt sẽ đẩy lùi đội ngũ của Tam Sơn thành, nhưng không ngờ, Tôn Hoành lại ngược dòng mà lên, liều mạng đèn cạn dầu, một mình phá được thú triều.
Đỉnh Ngọc Hành lần đầu gặp nguy, đường đường Tướng Quốc Đỗ Như Hối lại tự mình ra mặt, mới ngăn cản được tai họa.
Nhưng không ngờ lại có người thừa dịp Quận Viện thi đấu, Đỗ Như Hối trấn giữ Tân An, tấn công đỉnh Ngọc Hành.
Bây giờ ba tòa sơn thành, chỉ còn một mình đỉnh Phi Lai.
Thực vậy, ở Trang Quốc cảnh, có không ít nơi ẩn giấu sào huyệt của hung thú, nuôi dưỡng chúng.
Nhưng một sào huyệt như đỉnh Phi Lai, gần như là tài nguyên cấp chiến lược, mất cái nào cũng là tổn thất to lớn.
Nên một cường giả cấp bậc như Đỗ Như Hối, lại phải nhiều lần tự mình ra trận.
Trang Quốc, không chịu nổi tổn thất như này.
"Có người! Có người xông tới!"
"Là người Bạch Cốt Đạo, hay người Ung Quốc?"
Bên trong có thú dữ bạo loạn, yêu thú nổi điên, bên ngoài có địch nhân tập kích, đang nhanh chóng công phá phòng ngự.
Cô quân cố thủ, không có đường cầu cứu.
Bọn họ thậm chí còn không đoán nổi người đang tới là đến từ đâu, vì tất cả mọi việc xảy ra quá đột ngột.
Trước đó không hề có bất kỳ một dấu hiệu báo trước nào, cũng không có một chuẩn bị nào.
Có người đã che giấu tất cả.
Trong sự ồn ào, chứa đựng sợ hãi và luống cuống.
Một tu sĩ Tập Hình Ti không nói hai lời, hoành kiếm tự vận!
Máu từ cổ họng bị cắt rời phun ra, bắn đầy lên mặt người ở đối diện.
Mỗi tu sĩ trú đóng đỉnh Phi Lai đều có bí pháp mệnh hồn và bảng định. Nếu họ chết, bên Tân An Thành sẽ biết ngay.
Người này không còn cách nào khác, dùng cái chết của mình để đưa tin.
Tu sĩ đối diện tự nhiên bị máu tươi bắn tung tóe đầy mặt, đưa tay lên chùi má, rút kiếm ra xông xuống dưới núi.
"Giết! Giết bọn chúng!"
"Trước khi Tướng Quốc chạy tới, không được để chúng tiến được thêm bước nào nữa!"
Ngoài những tu sĩ vẫn còn đang cố gắng sửa chữa đại trận, hầu như tất cả tu sĩ trú đóng nơi này đều rống lên giận dữ, cùng xung phong xông xuống núi.
Những tu sĩ này cũng thuộc Tập Hình Ti, nhưng không có ai nhớ tới tên bọn họ. Họ cũng mặc quần áo của Tập Hình Ti, trong Tập Hình Ti không hề có danh sách tên bọn họ.
Vì nhiệm vụ họ thi hành là nhiệm vụ bí ẩn, chính bọn họ cũng không tình nguyện.
Bọn họ vừa xấu hổ và áy náy, vừa kiêu ngạo và tự hào.
Họ tổn thương dân chúng vô tội, để bảo vệ tương lai của quốc gia.
Họ là loại người gì?
Lịch sử sẽ đánh giá họ thế nào?
Chuyện này có lẽ rất quan trọng, nhưng có lẽ cũng không quan trọng.
Đến thời điểm như này, việc đã đến nước này, chỉ có một con đường là giết.
Ta từ trên cao nhìn xuống, chẳng nắm được gì!
Bắt đầu từ cuộc tập kích đỉnh Phi Lai, kế hoạch đã được trù tính mười mấy năm của Bạch Cốt Đạo được toàn diện mở ra, chính thức tiến vào giai đoạn kết thúc.
Ngay cả Bạch Cốt Đạo thánh nữ, Diệu Ngọc nhưng buồn bã mất mát.
Bởi vì nàng vẫn còn đang trù trừ không biết có nên thực hiện kế hoạch đã sắp xếp từ lâu, dùng lời hứa thực hiện ba nguyện vọng cho mình của Khương Vọng, giúp đạo tử hoàn thành thức tỉnh.
Nàng biết rõ một khi kế hoạch thi hành đến một bước cuối cùng, nếu nàng vẫn không có động tác, toàn bộ cố gắng trước đó của nàng sẽ trở thành uổng phí.
Lúc đó Tôn Thần sẽ hạ thế, việc đạo tử thức tỉnh sẽ không có công lao của nàng.
Trong quá khứ, trong khoảng thời gian vô cùng khó mà chịu nổi kia, rất nhiều lần nàng được nhắc nhở, mình là thánh nữ Bạch Cốt Đạo. Nàng có nhiệm vụ sau khi hỗ trợ Bạch Cốt Đạo tử thức tỉnh, thì cùng nhau rửa sạch cái thế giới xấu xí này.
Đạo tử sẽ là đạo lữ của nàng.
Đây chính là chỗ dựa tinh thần để nàng dựa vào, là lý do giúp nàng đi được tới bây giờ.
Nên nàng vẫn luôn quyến luyến và si mê, quyến luyến đạo tử còn chưa xuất hiện nhưng chung quy sắp xuất hiện kia.
Nên sau khi xác định Khương Vọng chính là đạo tử giáng thế, nàng còn không chút do dự liều mạng vì hắn.
Là thánh nữ Bạch Cốt Đạo, nàng hiểu rất rõ, đạo tử sau khi thức tỉnh, mới thật sự là đạo tử.
Còn trước lúc đó, thì vẫn còn mê mang ở trong bào thai, trong xằng bậy của hồng trần.
Nên nàng mới chuẩn bị cho Khương Vọng ba lần lựa chọn, thúc đẩy hắn nhanh chóng hoàn thành thức tỉnh.
Nhưng nàng không nói được tại sao, tại sao mình lại do dự lâu như vậy.
Đến khi thời gian cứ từ từ trôi qua.
Trước kia nàng hoàn toàn không tin một người từ nhỏ đã từ trong bầy thú dữ chém giết mà lớn, từ đầu đã tín ngưỡng bạch cốt tôn thần là mình, lại có một thứ cảm xúc gọi là do dự như này.
Nhưng mà cực kì châm chọc là trong lúc nàng vẫn còn đang do dự, đạo tử... đã thức tỉnh.
Có lẽ là bạch cốt tôn thần cũng không tin tưởng vào tín đồ của mình, cũng có lẽ là đã xảy ra điều gì đó bất ngờ.
Nó không đúng với khoảng thời gian theo lời thần dụ, nhưng đúng là đã thức tỉnh.
Là thánh nữ bạch cốt hiện thời, cảm giác thân thiết này sẽ không lừa dối nàng.
Ngay đúng thời khắc này, Bạch Cốt Đạo tử thức tỉnh.
Việc duy nhất nàng có thể xác định được, là người mà Bạch Cốt Đạo tử giáng thế, không phải Khương Vọng.
Không phải Khương Vọng!
Diệu Ngọc không nói được mình là thở phào, hay là tiếc nuối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận