Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2818: Hôm nay ghi tội (1)

Thiên Hoàng Trảm Trần Đao, được cho là có thể ở trong một hạt bụi giết chúng sinh, còn được gọi là dưới đao này mọi thứ đều là bụi bặm, là một môn đao thuật cực kỳ tinh tế.
Cơ Viêm Nguyệt nắn Chân Mệnh Vương Giới làm đao, thể hiện sát lực tuyệt cường.
Vừa đẩy cửa ra, liền muốn phân sinh tử!
Trên chiến trường do kẻ địch thiết lập, đương nhiên nàng ta không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, nên mặc kệ những Diêm La kia chạy tứ tán. Diêm La tuy nhiều, nhưng không có ai đáng lo, chỉ có một mình Doãn Quan là không thể buông tha.
Lúc cửa mở.
Hiệp đao khắc long văn trong nháy mắt chém ra ngàn vạn ánh sáng, thật sự là quét sạch bụi bặm cả vạn dặm, thanh lọc tất cả mọi thứ ở trong tầm mắt chỉ bằng một nhát.
Dấu vết đường đao này, phản chiếu đầy đủ vào trong đôi mắt xanh lục như bảo thạch.
Một khắc sau, trường đao xẹt qua, đầu bay lên cao, bầu trời... nhuộm máu xanh!
Ấy, phải máu đâu!
Những giọt máu vặn vẹo, nổ tung thành sợi dây chú lực siêu mảnh như lông trâu, tạo thành một tấm lưới chú lực, bao phủ ngược lại Cơ Viêm Nguyệt.
Lúc này Cơ Viêm Nguyệt mới giật mình, đạo thể của nàng hơi bị mất cân bằng! Vì vậy một đao vừa rồi bị xuất hiện sơ hở, bị Doãn Quan đột phá.
Chú lực là gì?
Thật ra con người ai cũng có, và hầu như ai cũng đã từng dùng đến.
Ví dụ như "chết đi", "chết cả nhà", "chết không có chỗ chôn", "Sinh con không có lỗ đít".
Những lời nguyền này thường chỉ nói cho sướng miệng, không có khả năng làm người khác bị thương.
Nhưng chúng thật sự không có sức mạnh ư?
Không phải vậy.
Sức mạnh của chúng là nhỏ bé nhất, nhưng dai dẳng nhất.
Những lời ngợi khen người khác có thể khiến người ta có được sung sướng nhất thời, nhưng vui sướng ấy sẽ nhanh chóng tiêu tán.
Bị người khác dùng ngôn ngữ công kích, người bị công kích thường cũng chỉ phẫn nộ lúc ấy, nhưng sự tiêu cực nó mang lại sẽ vẫn tiếp tục tồn tại, và tích dần vào.
Nếu một người bị người bên gối quanh năm suốt tháng mắng chửi, người ấy sẽ không thể trường thọ.
Nếu một người quanh năm sống trong hoàn cảnh bị hạ thấp vũ nhục, người đó sẽ không thể chết già trong an yên. Nếu họ không giận dữ bộc phát, thì cũng lặng lẽ bị sụp đổ trong một đêm dài nào đó.
Là người tu hành một mình mở ra đạo này, người đầu tiên đẩy chú thuật lên đến cấp Thần Lâm, mở ra con đường đi lên Động Chân, Doãn Quan chắc chắn là người hiểu rõ về nguyền rủa nhất trên thế giới.
Hắn không ngừng nguyền rủa Cơ Viêm Nguyệt, cứ như mỗi ngày đều mắng một câu "Lão tú bà đáng chết".
Nhìn chỉ như gió nhẹ thoảng qua tai, và thật sự cũng chẳng gây ra gì cả, dù có là Chân Nhân đương thời, cũng không thể nào phát giác.
Nhưng nguyền rủa đã bắt đầu, ảnh hưởng tiêu cực đã hoàn thành. Tích lũy qua ngày qua tháng, từ năm này sang năm khác, cuối cùng tích tụ thành một phần của đạo thể, cường hóa bản năng muốn tự hủy bản thân.
Cơ Viêm Nguyệt tưởng Lưu Ly Hỏa của nàng đã đốt sạch chúng rồi, nhưng thật sự thì không phải.
Nàng không thể giết được bản năng của mình!
Giống như gió xuân thổi qua lại mọc.
Doãn Quan thao túng bản năng tự hủy của nàng, chiến đấu với nàng, nàng phải đối kháng đồng thời với hai người, đối thủ và bản thân.
Bỗng nhiên có một cái đầu gối đụng vào cửa sọ!
Đông!
Một tiếng dài như tiếng chuông vang lên trong đêm tối.
Cung trang của Cơ Viêm Nguyệt lúc này sáng bừng, thêu hình phượng hoàng bay múa, ánh sáng kết thành một tấm ngọc bài hư ảo có khắc chữ "Tam Thanh Huyền Bảo", chặn bên trên cửa sọ, vừa vặn cản được đầu gối của Tần Quảng Vương.
Rắc!
Ngọc bài nhanh chóng bị ánh sáng xanh nhuộm màu, vỡ nát.
Cung trang trên người Cơ Viêm Nguyệt ảm đạm, nhưng nàng đã thuận lợi lui trở vào trong Phiêu Miểu Chi Môn.
Ánh sáng xanh đầy trời rơi xuống, lưới chú màu xanh biếc bao lấy cánh cửa, mái tóc dài của Doãn Quan bay múa, mười ngón tay nắm lại, chú lực đan vào cùng một chỗ, trói chặt cả người lẫn đao, một lưới bắt hết!
"Yêu phụ! Đừng làm thủ lĩnh của ta bị thương!"
Ngỗ Quan Vương thấy Tần Quảng Vương chống đỡ được, lập tức vỗ quan tài máu, giết qua.
Thời khắc Thí Chân mấu chốt, sao có thể thiếu nguyên lão của tổ chức như hắn được! Hắn vì tổ chức mà vào sinh ra tử, thu lấy một bộ thi thể Chân Nhân, hẳn cũng không quá phận đâu!
Máu từ khe hở của quan tài tràn ra, trong nháy mắt đã trải rộng thành một con sông máu, Ngỗ Quan Vương giẫm lên quan tài máu, lấy quan tài làm thuyền, khí thế hung hăng, thật sự có ma uy cái thế!
"Đầu của Chân Nhân, ta muốn đánh vỡ!"
Cơ thể Thái Sơn Vương tỏa ra huyết vụ, nắm chặt nắm đấm, huyết khí quanh người kết thành một bộ chiến giáp dữ tợn, khí thế tăng vọt, lướt không xông đến...
Cơ Viêm Nguyệt lần nữa bước ra ngoài cửa!
Nàng vừa lùi vừa tiến, đã phong ấn chú lực tạo phản trong cơ thể, lần này thay đổi sách lược, không cầu giải quyết chú lực, chỉ cầu không để nó không ảnh hưởng chiến đấu, sau khi trở về Cảnh Quốc, tự nhiên sẽ có rất nhiều biện pháp để xử lý.
Am hiểu nhất về Phong Ấn Thuật là hoàng thất Dương quốc, nhưng Dương quốc đã bị hủy diệt, thiên hạ không còn ai hiểu biết sâu bằng Trung Ương Đại Cảnh Tàng Thuật.
Vừa trấn áp bản năng muốn tự hủy bản thân, phong ấn chú lực, vừa hấp thu sức mạnh, chuyển đến thân đao.
Đối mặt với thế công mãnh liệt ở ngoài cửa, nàng nắm chặt cây đao, quét ngang một cái...
Không thể nhịn được nữa!
Trong hư không thoáng lóe lên một đường hư tuyến ngoằn ngoèo như tia điện quang, lúc đao xuất ra, nó chợt kéo căng.
Đạo đồ của Cơ Viêm Nguyệt, Chân Mệnh.
Chân Mệnh, nghĩa là "Nhận mệnh do trời, trong mệnh đã định!"
!
Đường hư tuyến này chính là ứng dụng đạo đồ của nàng, có tên là Chân Mệnh Chi Huyền.
Sợi dây Chân Mệnh kéo căng, lưỡi đao hẹp cùng một lúc chém xuống ba nơi, đầu của Thái Sơn Vương, quan tài trên dòng sông máu, cổ của Doãn Quan, đã được định sẵn sẽ bị chém xuống!
Đao này có tên "Vô Đương chi đao".
Thái Sơn Vương không kịp phản ứng, cơ thể và huyết giáp cùng bị xẻ đôi, thân hồn cùng bị hủy, chết oan chết uổng.
Huyết quan đứt đôi, sông máu cạn khô! Nửa thân trên của Ngỗ Quan Vương nằm trong sông máu, nửa thân dưới ở trong huyết quan, đều bị toái diệt.
Lưỡi đao lướt qua, vừa đúng rơi xuống cổ Doãn Quan.
Nhưng Doãn Quan lúc này, đôi mắt xanh đảo điên cuồng, lại thò tay vào hư không chộp một cái, lôi ra một Ngỗ Quan Vương!
"Tổ chức sẽ không quên lòng trung thành của ngươi!"
Hắn một tay ấn lên con mắt màu xanh của mình, tay kia nắm lấy Ngỗ Quan Vương vung loạn xạ, đập mạnh vào lưỡi đao, trường đao nhuốm máu, màu máu liền biến thành màu xanh, chú lực lập tức ô nhiễm luôn Chân Mệnh! Bản thân Doãn Quan lại không hề bị thương, lui về tế đàn tà dị của mình, đứng giữa tế đàn.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, hắn thông qua liên hệ chú lực, dùng cơ thể Ngỗ Quan Vương để thế chỗ cho mình, nhận lấy Chân Mệnh của Cơ Viêm Nguyệt.
Vốn dĩ Chuyển Luân Vương cũng muốn cùng xông lên, giành lấy đại công trong Thí Chân. Nhưng vì lúc trước tiêu hao quá lớn, dẫn đến động tác hơi chậm một chút, không ngờ một chút chậm lại đó, mà Thái Sơn Vương và Ngỗ Quan Vương đã không còn.
Ngỗ Quan Vương có còn sống hay không còn chưa biết, vì cái tên này đã bị "chết" quá nhiều lần. Nhưng mình không phải Ngỗ Quan Vương, không có nhiều cơ thể để có thể thay như hắn. Thái Sơn Vương đã chết rành rành ra rồi kìa!
Hắn làm gì còn dám do dự!
Phù văn xiềng xích vòng quanh thân tạo thành một vòng tròn, miệng hô to "Đại ca, kiên trì thêm chút, ta đi gọi người!"
rồi nhảy vào trong vòng tròn, biến mất.
Rời khỏi Âm Tào!
Thái úy Khúc quốc trước đây, Tống Đế Vương đời thứ tư này là người gọn ghẽ nhất, từ đầu tới cuối chưa xuất một chiêu nào, chưa làm một việc nào, chỉ nói một câu "Chuyện không làm được, giữ lại cơ thể hữu dụng, để dùng cho ngày sau!"
Quay ngược song đao lại, tự cắt vào cổ mình, dùng trạng thái chết giả đã từng luyện tập trước, cực nhanh độn ra khỏi thế giới Âm Tào.
"Hiện giờ chỉ còn hai chúng ta."
Cơ Viêm Nguyệt chuyển mắt, lạnh lùng nhìn Doãn Quan.
"Đúng vậy..."
Doãn Quan với dáng vẻ điên cuồng:
"Bây giờ, bắt đầu chiến đấu thật sự!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận