Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1916: Không Dám Để Việc Nhỏ Sơ Sẩy Thành Đại Họa (2)

Giờ này ngày này, trung tâm chiến trường quốc chiến Tề - Hạ, chắc chắn là thành Đồng Ương.
Trước tường thành nguy nga, một vòng thế công của Xuân Tử quân, rốt cuộc ngừng lại, đại quân như thủy triều rút lui. Trong khoảng thời gian nay, ba đội cường quân Cửu Tốt là Xuân Tử, Thu Sát, Trục Phong, thay phiên oanh kích thành Đồng Ương.
Trước sau khống chế áp lực ở trên điểm giới hạn, không cho quân giữ thành Đồng Ương có cơ hội thở dốc.
Khiến cho đám người quốc tướng Liễu Hi Di, quốc sư Hề Mạnh Phủ, vững vàng bị đóng đinh ở trong thành Đồng Ương, bởi vì sức mạnh dã chiến chiếm ưu thế, Tề quân ở bình nguyên Giang Âm nắm thế chủ động tuyệt đối, tiến lùi vô cùng tự do.
Thể hiện trên thế công vây thành, liền tương đối tùy tâm sở dục. Hoặc là buổi trưa đúng giờ ứng mão, hoặc là nửa đêm canh ba đột nhiên xuất kích, khiến cho quân giữ thành bên phía Hạ quốc không thể có một giây phút thả lỏng nào, bởi vì chỉ cần lộ ra một chút sơ hở, bất luận là Trọng Huyền Trử Lương, Lý Chính Ngôn hay là Trần Trạch Thanh, đều sẽ nhất định không cho Hạ quân cơ hội bù đắp.
[Binh Lược Thạch Môn] viết: “Thủ thành như thủ đê, không thể để kiến làm tổ.”
Thế công của Tề quân tất nhiên lấy Xuân Tử quân chiến lực hoàn chỉnh làm chủ, thường cho phía đối diện “thêm bữa ăn”. Một ngày tấn công hai lần, thậm chí ba lần đều là bình thường.
Thu Sát quân, Trục Phong quân lại dùng cách thức dưỡng lão để công thành, đến phiên thì đi tấn công một trận. Trong hai ngày, nhiều nhất chỉ ra sân một lần, phần lớn thời gian còn lại đều đang điều dưỡng.
Ăn khí huyết đan, dùng đạo nguyên thạch. Chuyện ăn uống cũng cực kỳ chú trọng, linh cốc và phàm cốc, linh sơ và phàm sơ, xen lẫn có thịt thú có huyết mạch yêu thú, trong lúc chiến tranh lại không ngày nào gián đoạn.
Tiếp tế đến từ đế quốc Đại Tề rất phong phú, thông qua Tử Cực Chi Chinh hình thành “hành trình”, không ngừng được đưa ra tiền tuyến.
Đương nhiên, bên phía Hạ quốc đã dùng thành Đồng Ương thành cứ điểm quan trọng kháng Tề, vật liệu dự trữ trong thành quả thật đầy đủ, duy trì mười năm hay tám năm đoán chừng cũng không thành vấn đề.
Nhưng thủ tốt trong thành, có thể kiên trì lâu như vậy dưới tình huống một ngày mười hai canh giờ không dám thả lỏng như vậy sao? Cho dù có hai vị Chân Quân trấn giữ, cho dù thành Đồng Ương có danh tướng nhiều như mây, quân giữ thành chia thành mấy vòng coi giữ, giữ đến mức nước chảy không lọt… Có thể bản thân thành Đồng Ương thời thời khắc khắc phải chịu oanh kích, lúc nào cũng có thể nghênh đón đại quyết chiến. Ngay cả luân phiên xuống nghỉ ngơi thì có thể thật sự hoàn toàn thả lỏng sao?
Theo quá trình Thu Sát quân, Trục Phong quân từ từ điều dưỡng, áp lực mà thành Đồng Ương phải chịu cũng càng ngày càng tăng. Dùng lời sau khi uống rượu của một vị thủ tướng đã bị đóng giam thì chính là hy vọng có thể kéo dài chiến sự một chút, kéo Tề quân suy sụp, hiện tại quả thật quá khó khăn!
Hết lần này đến lần khác, chủ soái Tào Giai của Tề quân, lại giống như không có chút gấp gáp nào, tuyệt đối không giống như mấy ngày đầu vào đất Hạ, làm như thể nhất định phải diệt Hạ trong vòng ba tháng.
Nhưng bây giờ lại cực kỳ ổn trọng, ba đội cường quân Cửu Tốt, mỗi ngày đều công thành như tập trận. Giống như đang luyện binh vậy! Còn lại chiến trường đông tuyến và bắc tuyến, quả thật liền để mặc tự do.
Ngược lại giống như chuẩn bị chiến tranh lâu dài!
Vương Di Ngô từ trên chiến trường về, trong tai nghe thấy tiếng vút vút tượng sư trong quân thả lỏng dây cung nỏ Xạ Nguyệt, sau khi kết thúc chiến đấu, cần phải kịp thời gia trì bí pháp, dùng dầu cọ cẩn thận bảo dưỡng, mới có thể tận lực đảm bảo tuổi thọ của loại quân giới cao quý này.
Ngoài ra còn có tiếng sĩ tốt đạp bước chỉnh tề, tiếng giáp lá va chạm, tiếng gió phất cờ hiệu… Mọi thứ trên chiến trường, đều khiến hắn ta cảm thấy thân thiết. Quân doanh quả thật là nơi khiến cho hắn ta cảm thấy tự tại.
Mùi vị binh sát, giống như hòa quyện trong gió.
Đó là một loại mùi vị khó tả… Có chút chua cay, có chút thô ráp, nhưng lại là loại mùi có thể khiến cho huyết dịch sôi trào.
Hắn ta lớn lên trong hoàn cảnh này.
Ở nơi này đạt được vinh quang, ở nơi này nắm giữ vận mệnh…
Trong ánh mắt tôn kính của đám sĩ tốt, hắn sải bước đi tiến quân vào trong trướng.
Trần Trạch Thanh ngồi xe lăn gỗ, chính dừng ở trước một cái sa bàn to lớn. Hắn lẳng lặng mà nhìn xem sa bàn, không biết đang suy nghĩ gì. Trong quân trướng to như vậy, chỉ có một người.
Hiện tại là hai người.
"Cảm giác như thế nào?" Trần Trạch Thanh cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
“Hạ quân rất ngoan cường, không hề hiện vẻ mệt mỏi.” Vương Di Ngô đích thân tới tiền tuyến đầu tiên, làm gương cho binh sĩ, dùng nắm tay cảm nhận mũi nhọn của kẻ địch, nói như vậy.
“Quá bình thường. Dù sao hiện tại người nào đứng ở tường thành, đều không dễ đối phó.” Trần Trạch Thanh lãnh đạm nói.
“Đã là tháng mười hai rồi.” Vương Di Ngô buồn bực nói.
"Ngươi gấp?" Trần Trạch Thanh ngữ khí tùy ý hỏi.
"Sau khi Tào soái lĩnh quân đến Hạ cảnh, từ Kiếm Phong Sơn đánh tới thành Đồng Ương, đánh ra hộ quốc đại trận của Hạ quốc, chỉ dùng năm ngày. Sau đó ba quân tản ra, phân đánh các nơi, mở chiến trường đông tuyến cùng chiến trường bắc tuyến... Đến bây giờ đã qua trọn vẹn mười ngày! Phủ Lâm Vũ cùng phủ U Bình cũng đều không có mở ra cục diện." Trên trán Vương Di Ngô có chút bóng tối: "Chúng ta tại thành Đồng Ương, đã kiềm chế lại chủ lực của bọn họ, đóng đinh nhân vật trọng yếu, không phải sao?"
Trần Trạch Thanh nhẹ nhàng lôi kéo tấm thảm cũ trên gối, chậm rãi nói: "Hạ quốc không phải là quốc gia có thể tiêu diệt trong nháy mắt, hiện tại giai đoạn này, không vội vàng được."
Chân mày Vương Di Ngô nhíu chặt: “Ta không hề có chút hoài nghi nào đối với Tào soái. Nhưng đại chiến Cảnh - Mục bạo phát toàn diện, đến hiện tại đã đánh trọn bốn mươi hai ngày, đã non nửa một tháng rưỡi, Mục - Thịnh trước đây lại càng đánh hết một năm! Thế cục lúc nào cũng có khả năng xảy ra biến hóa. Nhưng ta cảm thấy rằng, thắng bại của chúng ta, không nên bị thắng bại của bọn họ ảnh hưởng.” Ngụ ý chính là, cuộc chiến phạt Hạ nên kết thúc trước khi chiến tranh Cảnh - Mục kết thúc.
Đây cũng là viễn cảnh tốt của trận chiến này mà Tề quốc muốn.
Trần Trạch Thanh liếc hắn ta một cái: “Ngươi có thể thoát khỏi chiến trường Tề - Hạ, từ phía trên nhìn xuống đại cục để nghĩ đến chiến sự, đây là một điều tốt. Nhưng trận chiến này không thể gấp được.”
Vương Di Ngô tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, có chút bất đắc dĩ nói: “Sư huynh ngươi luôn chỉ nói một câu này.”
Thói quen không coi ai ra gì của Vương Di Ngô, cũng có thời điểm bị mài đến không còn cách nào khác.
Giọng Trần Trạch Thanh vẫn bình thản: “Ngươi vội vàng, chính là điều mà người Hạ quốc muốn. Hiện tại khởi đầu của chúng ta rất hoàn hảo, chiến sự tiến vào giai đoạn giữa, giai đoạn giữa suy tính cái gì? Vương Di Ngô, giữ kiên nhẫn.”
Vương Di Ngô không còn cách nào khác, bình tĩnh lại, hỏi: “Sư huynh rất có lòng tin với Mục quốc phải không?”
Trần Trạch Thanh thấy buồn cười: “Bất luận là Cảnh quốc hay là Mục quốc, đều là thiên hạ cường quốc, chỗ nào đến phiên ta một người ngoài có lòng tin với bọn họ?”
Ngừng cười, hắn ta nhìn Vương Di Ngô nói: “Ta chỉ là có lòng tin với Tề quốc của chúng ta.”
Lời này nói ra cực kỳ bình tĩnh, cũng cực kỳ chắc chắn.
Vương Di Ngô vốn đang co chân chuẩn bị tu luyện, nhưng trước đó, vẫn không nhịn được nói một câu: “Nếu để sư huynh đi chiến trường Đông tuyến thì tốt rồi.”
Ở trong lòng hắn, ở phương diện quân lược, đại sư huynh chắc chắn mạnh hơn so với triều nghị đại phu Tạ Hoài An. Nếu như Trần Trạch Thanh đi đông tuyến, đánh hạ một đám phủ quân Hạ quốc, không đến nỗi giằng co như vậy.
Trần Trạch Thanh lại rất chân thành lắc đầu: “Ta đi đông tuyến cũng chưa chắc đánh tốt hơn Tạ soái. Đấu pháp hiện tại của ông ta, chính là đấu pháp ổn thỏa nhất. Đông tuyến phải đánh như thế nào, thật ra ở một trình độ nào đó mà nói, không do người Tề quốc chúng ta quyết định, mà phụ thuộc vào người Hạ quốc.”
Vương Di Ngô há miệng: “Ài, ta chỉ là thuận miệng nói, sư huynh ngươi đừng dạy dỗ nữa…”
Trần Trạch Thanh lại nói tiếp: “Còn nữa, nghe nói bắc bộ Lâm Vũ đã đánh ra điểm đột phá. Theo tin tức vừa nhận được, hiện tại chiến tuyến đã vững bước đẩy mạnh xuống trung bộ Lâm Vũ, việc chiếm toàn bộ Lâm Vũ, chỉ là vấn đề thời gian.”
Vương Di Ngô ngậm miệng lại.
Lát sau vừa cười vừa nói: “Không tồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận