Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2243: Hát một câu kiếp này không gặp

Tang lễ của Bạch Bình Phủ cũng không long trọng.
Lang Gia thành cũng chẳng khắp nơi phủ trắng.
Chỉ treo cờ trắng ở nhà cũ của họ Bạch, chưa thiết yến thân bằng, cũng không nghênh đón tân khách, vô cùng khiêm tốn.
Đương nhiên rất nhiều người đều hiểu nguyên do của sự khiêm tốn này cột trụ đã gãy đổ, đại thế khó vãn hồi, danh môn từng hiển hách Việt quốc, đành phải cúi đầu nhún nhường.
Không có lực lượng một thời khuynh quốc, sao có thể xứng với thanh thế một thời khuynh quốc?
Chủ mẫu họ Bạch - Văn Quyên Anh ngồi trong thư phòng khi phu quân còn sống, ngồi trên chiếc ghế của phu quân đã khuất, mặc áo tang, mặt mang vẻ bi thương, nhưng chẳng hề rơi lệ.
Nước mắt đáng phải rơi, trong những ngày tháng đã qua, cũng đã tuôn cạn.
Sau khi trượng phu Bạch Bình Phủ qua đời, trước khi nhi tử Bạch Ngọc Hà trở về, bà phải gánh vác gia đình này. Bà cũng đã làm rất tốt mọi việc.
Giờ phút này, trong ánh mắt của bà, phần nhiều là nỗi ưu tư.
Nhi tử có thay đổi rất lớn, tạm thời bà chưa biết là tốt hay xấu.
Từ nhỏ đến lớn, Bạch Ngọc Hà đều là loại "con nhà người ta", cầm kỳ thư họa, không môn nào không thông. Đao thương côn bổng không môn nào không tinh. Đạo đức lễ nghi, người người khen ngợi. Có thể nói là văn võ toàn tài, hoàn mỹ không tỳ vết.
Giống như hắn từng nói trên triều đình, từ nhỏ Bạch Bình Phủ đã yêu cầu hắn trung quân ái quốc, cần cù chăm chỉ, hắn cũng chưa từng buông lỏng.
Trên Hoàng Hà hội bị Hạng Bắc dùng nắm đấm đánh tan, sau Sơn Hải Cảnh chênh lệch với Cách Phỉ càng ngày càng xa. Nhi tử nỗ lực gần như tự hành hạ bản thân, nhi tử đứng ngồi không yên lo lắng, bà nhìn thấy trong mắt, nóng ruột trong lòng.
Bức thư rải rác từ phương xa, tuy khiến cho Bình Phủ nổi trận lôi đình, tuy rằng khiến nhiều người chê cười, nhưng trong lòng bà lại thở phào nhẹ nhõm.
Nhi tử nhân phẩm dung mạo, thiên tư tài năng thứ gì cũng có, vốn nên là tuổi quất roi thúc ngựa, lại không có bao nhiêu khí chất thanh niên, mỗi lời nói cử chỉ, đoan trang hữu lễ, khí tiết đầy đủ. Mãi bị vây khốn trong khuôn khổ "con ngoan họ Bạch", sống thành bộ dáng do chồng phác họa dưới ngòi bút. Mỗi một ngày đều rất gian nan.
Bà tuy kính yêu trượng phu, nhưng bà càng thương tiếc cho nhi tử.
Kỳ thực bà biết, trượng phu nào không thương nhi tử, không tưởng nhớ nhi tử? Nhiều lần tìm cớ cãi vã với bà đều là mong bà có thể viết thư khuyên nhi tử trở về, chỉ có điều không thể hạ mình nói thẳng, mà bà cũng giả vờ như không hiểu.
Trong mắt trượng phu, nhìn thấy tương lai lâu dài của Bạch thị, là ngàn năm của Việt Quốc, nhìn thấy sóng ngầm hung hiểm dưới cục diện thái bình.
Đó là cái gọi là trách nhiệm, là gánh vác. Cho nên hắn sẽ không ngừng gây áp lực cho nhi tử, hy vọng Ngọc Hà trở thành một nhân vật ưu tú hơn nữa.
Nhưng bà chỉ hy vọng nhi tử có thể sống thoải mái một chút. Không lợi hại như vậy cũng không sao cả.
Nhưng trượng phu đã chết, nhi tử không thể nhẹ nhàng được nữa...
Việc đầu tiên khi nhi tử về nước là mặc áo hiếu vào triều.
Việc đầu tiên của nhi tử khi rời triều, là chính thức bắt đầu cử hành tang lễ cho Bình Phủ.
Rất nhiều người trong tộc đều cảm thấy, trong thời điểm hiện tại này, Bạch thị cần dùng một tang lễ long trọng để duy trì thể diện của Bạch thị.
Chính Bạch Ngọc Hà gạt bỏ ý kiến mọi người, yêu cầu hết thảy giản lược, vạn sự phải khiêm tốn.
Bà không quá lý giải quyết định của nhi tử, nhưng bà ủng hộ vô điều kiện. Để Bạch Ngọc Hà gánh vác gia tộc, chính là điều Bình Phủ mong muốn lúc sinh tiền. Vô luận kết quả như thế nào, bà nguyện ý cùng nhi tử gánh vác.
Nhưng giờ khắc này, nhi tử quỳ gối trước mặt bà, chậm rãi nói với bà:
"Con muốn rời khỏi nơi này."
Văn Quyên Anh không thể nào hiểu được.
Mặc dù trượng phu Bạch Bình Phủ đã mất, Bạch gia cũng bị trọng thương. Nhưng Lang gia Bạch thị cũng không đến mức từ nay về sau sẽ không gượng dậy nổi. Bạch gia là danh môn của Việt quốc, tích lũy nhiều năm qua sẽ không bị xóa đi trong một sớm một chiều.
Trong gia tộc, vẫn còn một vị tộc lão có tu vi Thần Lâm cảnh. Bằng hữu của Bạch thị trải khắp thiên hạ, Văn Quyên Anh bà cũng có huyết thống của hoàng thất Việt Quốc.
Phải nói gia tộc này hoàn toàn có thể chống đỡ được, có đủ căn cơ, có thể kiên cường đến khi cột trụ tiếp theo của gia tộc xuất hiện. Có thể nâng đỡ Bạch Ngọc Hà trưởng thành.
Nhưng Bạch Ngọc Hà lại muốn từ bỏ tất cả những điều này.
“Con nói với mẫu thân đi.”
Văn Quyên Anh thong thả mở miệng nói:
"Có phải là bởi vì trên triều đình chịu ủy khuất? Thế thái nhân tình lạnh nhạt, vốn cũng là lẽ thường tình... Phụ thân con lúc trước thất thế ở Vẫn Tiên lâm, chẳng phải cũng không có người hỏi thăm rất lâu?"
Việc Bạch Ngọc Hà vô cớ trách hỏi trên triều đã sớm lan truyền trong giới thượng tầng Việt quốc. Được rất nhiều người coi là biểu hiện chính trị non nớt của con trai trưởng Bạch thị. Đương nhiên Văn Quyên Anh cũng biết, nhưng cho rằng con trai thiên phú thông tuệ, chỉ cần thêm chút chỉ điểm, chấp chưởng gia tộc một đoạn thời gian, tất nhiên có thể tỉnh ngộ trò chơi quyền mưu.
“Mẫu thân vẫn coi nhi tử như trẻ nhỏ, nhưng phụ thân đã qua đời, tử thay phụ, nhi tử nào còn ý nghĩ ngây thơ ấy?”
Bạch Ngọc Hà lắc đầu:
"Sống trên thế gian này, ai có thể không chịu uất ức? Sở Hoài Quốc công còn có ngày đóng cửa nhẫn nhục, Tề Võ An hầu còn có lúc thiên hạ hùa đánh, nhi tử nào có là nhân vật lẫy lừng? Sao lại không chịu nổi chút uất ức đó?”
“Lần này nhi tử về nước, chính là để cho phụ thân một lời giải thích, chính là để chống đỡ gia tộc.”
Hắn hai tay chống gối, tựa như một pho tượng ngọc:
"Nhưng mà lưu lại nơi đây đã không còn hy vọng.”
Văn Quyên Anh đau lòng nói:
"Bạch gia tuy suy nhưng chưa diệt, nhi tử của ta thiên phú trác tuyệt, sao lại nói nơi này đã hết hy vọng?
Bạch Ngọc Hà trầm giọng:
"Chỉ xét riêng Bạch gia, lời nói của mẫu thân đương nhiên không có vấn đề gì. Chỉ xét riêng Bạch gia... Trương Lâm Xuyên kia dù gian trá đến đâu, cường đại đến đâu, phụ thân cũng không có lý do gì bỏ mạng. Việt Quốc không phải Ngụy Quốc, không phải Đan Quốc, chúng ta đã có chuẩn bị từ sớm.”
Văn Quyên Anh nhíu mày:
"Con nói là..."
Bà ngẩn người ra:
"Cách Phỉ kia cố ý ngồi nhìn phụ thân con gặp nạn, Cách thị muốn nuốt chửng Bạch thị ta?"
Bạch Ngọc Hà đáp:
"Việc này liên quan trọng đại, không có chứng cứ, không thể nói bừa. Nhưng có lẽ những người thông minh trong thiên hạ, ắt hẳn đều sẽ có vài phần suy đoán.”
Nét mặt Văn Quyên Anh không lộ chút kinh ngạc nào, hiển nhiên bà cũng là một trong số những người thông minh ấy, chỉ là hạ thấp tầm mắt nói:
"Nếu sự thật quả đúng như vậy, con càng phải thận trọng, càng phải nhẫn nại, càng không được manh động gây chuyện mới phải."
Bạch Ngọc Hà lắc đầu:
"Không đúng.”
Tuy hắn đang quỳ, nhưng vẫn có vẻ lỗi lạc, nghiêm túc nói:
"Cách Phỉ hiện nay chính thức giữ chức Hữu đô Ngự sử, là nhân vật số hai trong Đô Sát viện. Tả đô Ngự sử từ trước đến nay luôn tuân theo mệnh lệnh của hoàng thượng, không can thiệp vào quyền lực của hắn. Nhi tử thì vẫn chuyên tâm tu hành, chưa chính thức bước vào quan trường. Đây là thế không bằng hắn."
“Cách Phỉ tôn Ẩn Tướng làm sư phụ, con từ nhỏ đã thụ giáo gia học Bạch thị. Cách thị như mặt trời chính ngọ, Bạch gia lại sắp gặp mưa gió... Đại thế không bằng."
“Từ sau chuyến đi Sơn Hải cảnh, tốc độ tu hành của Cách Phỉ tiến bộ thần tốc, hiện giờ đã đạt Thần Lâm cảnh, thậm chí có thể giao thủ với Trương Lâm Xuyên mà không chết. Nhi tử không thể so sánh, thua về lực lượng, cũng có thể thấy được tương lai."
Miệng hắn nói mình kém cỏi đủ đường, nhưng ánh mắt không hề ảm đạm, chỉ khách quan nhìn nhận thực tế, bình tĩnh đối mặt với hiện thực tàn khốc:
"Nếu con muốn chống lại Cách Phỉ thì chỉ như lấy trứng chọi đá, hoàn toàn không có phần thắng. Nếu Cách thị muốn nuốt Bạch thị ta, chỉ riêng Bạch thị không đủ sức chống cự. Mẫu thân thấy Bạch thị ngày nay còn gia sản vạn lượng, lương thực đầy kho, cành lá sum suê... Nhưng trong mắt nhi tử, đó chỉ là bọt nước, là ánh nến le lói trước gió."
Văn Quyên Anh vốn định nói nếu thật sự có ngày ấy, ta còn có thể tiến cung cầu xin Thiên tử, hoàng gia sẽ không thể mặc Bạch thị. Nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống. Bởi vì bà đột nhiên hiểu ra, vì sao việc đầu tiên sau khi Bạch Ngọc Hà về nước là mặc hiếu phục vào triều, lại vì sao trên triều đường lại không hiểu chuyện như vậy.
Nếu nói Bạch thị ngày nay còn có giá trị gì để xuất thủ, chẳng qua chính là ngăn cản Cách thị, ngăn cản người từng được xưng tụng là Song Kiêu cùng với Bạch Ngọc Hà - Cách Phỉ.
Mà Bạch Ngọc Hà đã bày hết ra rồi.
Bạch Ngọc Hà đã lấy hết tất cả ra ngay từ đầu, đã bước lên sòng bạc trước tiên, lấy hình tượng một thiếu gia thế gia mới trưởng thành, trên triều đường Việt Quốc tỏ ra phẫn nộ và bất cần đến vậy - nếu Thiên tử bằng lòng nâng đỡ hắn để chế ngự Cách Phi, hắn nguyện trở thành người đứng mũi chịu sào. Hắn nguyện mù quáng xông pha về phía trước.
Nhưng Thiên tử đã trầm mặc.
Chút quan hệ huyết thống trên người bà, nếu có thể ảnh hưởng đến Thiên tử, cần gì bà phải tiến cung? Nếu như hôm nay Thiên tử đã có thái độ, bà tiến cung có ích lợi gì?
Bà không thể không thừa nhận, nhi tử nghĩ xa hơn bà, nhi tử thành thục hơn bà tưởng tượng. Nhưng sự thành thục này lại khiến một người mẫu thân đau lòng.
Bạch Ngọc Hà tiếp tục nói:
"Cung Tri Lương nói bất luận thân sơ với ta, chính là tỏ ý vô luận như thế nào cũng sẽ không đứng về phía chúng ta. Ngay cả Cung Tri Lương còn như vậy, văn võ bá quan trong triều đều không thể nương nhờ được. Nếu tiếp tục tranh đấu chỉ là tự chuốc lấy nhục. Còn bệ hạ... Đương nhiên người sẽ cho ta một chút ngon ngọt, dỗ dành ta, ban cho phụ thân, cho Bạch gia một chút vinh quang, để chúng ta tiếp tục chịu đựng. Đây là cái gọi là thuật đế vương, nhưng đối với Bạch gia mà nói, không có bất kỳ nghĩa lý gì.”
“Không có ủng hộ thiết thực, cho dù con có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi áp chế từ Cách Phỉ. Dù có cố gắng ra sao, nhiều lắm cũng chỉ là trì hoãn thời gian thất bại mà thôi, hiện giờ con không thể nào là đối thủ của Cách Phỉ, Bạch thị không thể nào sánh vai cùng Cách thị được nữa, con chỉ có thể nhảy ra khỏi nơi này.”
Giờ phút này, toàn bộ trang viên Bạch gia đang chìm trong không khí tang lễ, người người đau buồn, kẻ kẻ khóc than, ai nấy đều vội vàng qua lại. Nhưng trong thư phòng của gia chủ Bạch thị, nhân tài có thiên phú nhất đương đại của Bạch gia, vị gia chủ kế nhiệm trên danh nghĩa, đã hạ quyết tâm ra đi. Đối mặt với Lang Na Bạch thị từng tượng trưng cho vinh hoa vô tận, hắn chỉ hờ hững vẫy tay.
Khi trong tay còn nắm giữ khá nhiều quân cờ then chốt, không phải ai cũng có thể nhìn thấu hết kết cục, càng không phải ai cũng có dũng khí từ bỏ ván cờ này.
Văn Quyên Anh nhìn con trai mình, có rất nhiều điều muốn nói nhưng rốt cuộc chỉ thốt lên:
"Con định rời đi như thế nào?"
Bạch Ngọc Hà nói:
"Bằng hữu lúc trước theo con về Việt Quốc đã đi rồi. Vì vậy Võ An hầu nước Tề viết một phong thư cho con, mời con tới Nam Hạ giải sầu, luận bàn đạo thuật. Bức thư này chắc hẳn Ẩn Tướng và Cách Phỉ hẳn đã xem qua. Con đi rồi, sẽ không trở về nữa."
“Con ra bên ngoài kết giao bạn tốt.”
Văn Quyên Anh không nhịn được nói:
"Xem ra con bỏ nhà ra đi là đúng."
Bạch Ngọc Hà từ từ cúi thấp người xuống, dập đầu sát đất:
"Con không thể mang mẫu thân đi, bởi vì Cách Phỉ có lẽ sẽ không yên tâm về con. Mang theo người, con không đi được."
“Đứa con ngốc.”
Văn Quyên Anh phẩy nhẹ qua sổ sách trên bàn, mỉm cười:
"Người làm mẹ này cũng không thể đi theo con được. Nơi này là đất nước của ta, nơi này là nhà của ta. Mẹ còn phải thay cha con giữ vững sản nghiệp này, chờ con trở về."
Bạch Ngọc Hà ngẩng đầu lên:
"Sau khi con đi, Bạch thị đã không còn đường, lại không có khả năng chống lại Cách thị. Chư vị thân trưởng ngược lại sẽ an toàn. Chỉ có điều ngày tháng sẽ căng thẳng một chút, tiền của sẽ chật vật một chút. Lang Gia thành này, cũng không do Bạch gia làm chủ nữa... Khổ cho mẫu thân.”
Văn Quyên Anh nhìn Bạch Ngọc Hà qua bàn, cảm thấy đứa trẻ này vẫn rất gần lại dường như đã rất xa xôi. Nhưng con trẻ trưởng thành, rốt cuộc cũng sẽ có ngày này, chẳng phải sao?
Bà hơi chua xót nói:
"Bạch gia tuy sa sút, cũng là danh môn vọng tộc xứ Việt. Gia nghiệp có suy sụp đến đâu, trên người mẹ cũng chảy dòng máu hoàng tộc nhà họ Văn. Mẹ ở nhà ít nhiều gì cũng được cơm ngon áo đẹp, có gì phải khổ đâu? Khổ cho là con ở bên ngoài lưu lạc gió sương, phải vượt qua bao chông gai. Bằng hữu có tốt đến mấy, cảm giác nương nhờ cũng chẳng dễ chịu..."
Bạch Ngọc Hà không nói những điều này, từ khi suốt đêm trở về Việt Quốc đến giờ, hắn cũng chưa rơi một giọt lệ nào, chỉ chậm rãi nói:
"Thiên tử cho rằng người có thể khống chế Cách thị, tùy ý lấn áp, nên cũng chẳng để tâm, thậm chí còn dung túng. Hoặc là lão nhân gia ngài có nhiều mưu tính hơn, suy nghĩ ở tầng cao hơn... Nhưng Phỉ là mối họa cho thiên hạ, không dễ gì đối phó. Cách Phỉ giờ đây đã không còn là Cách Phỉ ngày trước, con cũng không thể ngây thơ như Bạch Ngọc Hà trước kia. Hãy cùng chờ xem vậy."
Bên ngoài còn đang hát ca ai hát an hồn.
Tiếng ca kia xướng lên:
Tam hồn tẩu, thất phách vô. Thế gian hà nhân vô thân cố? Nhất thanh khấp, nhất thanh khổ.
Xích điều điều lai hoàn xích điều điều khứ.
Kim sinh duyên dĩ tận, vọng đoạn sơn tiền lộ.
Sơn bất chuyển hề thủy khả chuyển, lệ nhãn lậu lậu vị ly nhân xướng.
Xướng na sơn, sơn dã thái cao. Xướng na thủy, thủy dã thái dao. Xướng nhất cú thử sinh bất kiến nha!
Sinh giả dữ tử giả, thùy cánh di hận..."
Tạm dịch:
Tam hồn đi rồi, thất phách thành không.
Thế gian ai chẳng có người thân.
Một tiếng khóc một tiếng khổ.
Đến không gì, đi không vật.
Kiếp này duyên tận, nhìn phía trước núi đổ đường không.
Núi không chuyển sông đành chuyển,
Nước mắt tuôn rơi theo lời hái.
Hát núi kia, núi quá cao.
Hát sông kia, sông quá xa.
Hát một câu đời này không gặp.
Người sống và người mất, ai tiếc nuối hơn ai...
Trong thư phòng trang trí thanh lịch, Văn Quyên Anh lặng lẽ nghe xong một bài hát tiễn đưa, đứa con trai mà bà luôn tự hào và lo lắng đã biến mất không còn tăm hơi.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài thư phòng vang lên tiếng bước chân vội vã tiến đến gần, giọng quản gia cất lên:
"Chủ mẫu đại nhân, trong cung đưa tới một phần tang nghi, còn có truy phong đối với lão gia."
Văn Quyên Anh chỉ đáp:
"Biết rồi."
Không hề có ý định ra nghênh đón.
Lại qua một lúc, có hạ nhân đến bẩm báo:
"Ẩn Tướng gửi tới một bức thư pháp, do chính Ẩn Tướng lão nhân gia tự tay viết, nội dung là 'Gia trạch bình an'..."
Văn Quyên Anh trong thư phòng hỏi:
"Có nói gì khác không?"
Hạ nhân đáp:
"Không nói gì cả."
Văn Quyên Anh trầm mặc giây lát, chỉ nói một tiếng:
"Đã biết!"
Cỏ cây tươi tàn, là lẽ tự nhiên. Sinh lão bệnh tử, chuyện thường của con người.
Trong thành Lâm Truy cũng có người từ giã cõi trần, cũng là người trong danh môn, cũng có tang sự khiêm tốn... Không, tang sự này của Bảo gia, phải nói là lặng lẽ không một tiếng động, không phải chỉ dùng hai chữ khiêm tốn là có thể hình dung được. Cứ như thể mong sao tất cả mọi người đều không hề hay biết.
Đương nhiên, với gia vọng của Bảo thị, cho dù cái chết của thế tử có kín đáo đến đâu, người biết chuyện cũng sẽ không thể bỏ qua.
Con thứ Bảo gia Bảo Trọng Thanh chết trong tai họa Trương Lâm Xuyên.
Về phần Trương Lâm Xuyên thay mệnh Lôi Chiêm Càn đã chết rất lâu rồi Bảo Trọng Thanh mới chết. Tất nhiên đó là Trương Lâm Xuyên hạ độc, hạ kịch độc mãn tính cho Bảo Trọng Thanh.
Võ An Hầu Khương Vọng điều tra chuyện Thanh Bài Bổ đầu Lâm Hữu Tà mất tích, thiên hạ đều biết. Điều mọi người không biết là Bảo Trọng Thanh vì tình chiến hữu, tình đồng môn với Khương Vọng, cũng không quản vất vả tham gia trong đó, dò xét chân tướng. Mấy lần tự thân đến Lộc Sương quận, thăm dò rất nhiều điểm đáng ngờ. Vì vậy mà bị Trương Lâm Xuyên thấy được cơ hội, ngầm hạ độc thủ.
Thật sự là trời ghen tài, danh môn tiếc nuối.
“Nói cách khác, Bảo Trọng Thanh là vì ta mà chết, hy sinh vì tiêu diệt Tà giáo giáo chủ Trương Lâm Xuyên?”
Trong phủ hầu gia, Võ An Hầu mới hồi phủ không lâu dựa nửa người vào bàn đọc sách, một tay như vô tình che khóe mắt, chống khuôn mặt đã trúng tuyển Lâm Truy mỹ nam bảng...
Đúng là nông cạn!
Khương Vọng chỉ hơi trẻ tuổi hơn, tu vi hơi mạnh hơn, tước vị hơi cao hơn, danh tiếng cũng hơi lớn hơn mà thôi.
Chỉ lấy dung nhan mà luận thì có chỗ nào xứng đáng được gọi là mỹ nam!?
Không ngờ chỉ xếp sau Lý Chính Thư, Trọng Huyền Tuân, Khương Vô Tà, Kế Chiêu Nam, mà trở thành một trong năm mỹ nam đứng đầu Lâm Truy.
Đám đại cô nương tiểu tức phụ Lâm Truy quả thật nông cạn!
Khương Vô Tà ỷ vào thân phận hoàng tử mà lên bảng, tạm thời chưa bàn đến hắn.
Kế Chiêu Nam chẳng qua chỉ là cắm đầu bán mặt, Trọng Huyền Tuân càng thêm rung đùi đắc ý. Đặc biệt còn có Lý Chính Thư, tuổi đã cao như vậy rồi! Thế mà còn xếp hạng nhất? Ngọc Lang Quân sắp thành Ngọc gia gia rồi, già rồi mà chưa có cháu kìa.
Thẩm mỹ của nữ nhân Tề quốc, thật sự cần phải bàn bạc lại!
Trọng Huyền Thắng vô cùng bất mãn với bảng "Mỹ nam tử" mới ra lò, cảm thấy tiếc nuối vì thế nhân chưa thể thưởng thức vẻ đẹp màu mỡ của mình, nên giọng điệu cũng rất khó thoải mái được:
"Đúng vậy, Bảo Trọng Thanh đối đãi với ngươi như thế, quý ngươi sâu đậm, thậm chí còn vì ngươi mà chết. Nếu ngươi không tham dự tang lễ của hắn, Khương Thanh Dương ngươi tất sẽ mang tiếng bất nhân bất nghĩa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận