Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 588: Vở kịch kết thúc

Khương Vọng vẫn đang suy nghĩ một vấn đề.
Vì sao Doãn Quan phải tự đưa bản thân đến tuyệt cảnh? Vì sao "muốn chết" ?
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ tìm được một lý do này.
Ngày đó Doãn Quan nói với hắn: "Ta đã dùng hết tiềm lực quá sớm. Nếu làm từng bước, khó gặp Thần Lâm."
Người như Doãn Quan sao cam tâm dừng ở trước Thần Lâm?
Cho nên hắn đang ép bản thân.
Hắn cố ý để cho bản thân rơi vào hoàn cảnh như vậy, không chuẩn bị bất cứ hậu thủ gì, trực tiếp khiêu chiến Thần Lâm, giao phong với Nhạc Lãnh!
Chính là muốn ở trong sinh tử, nhiều lần dồn ép cực hạn của thân, thấy được con đường của mình!
Quá trình này cực kỳ nguy hiểm, bởi vì Nhạc Lãnh không phải sư trưởng thân bằng của hắn, tuyệt đối không thể thủ hạ lưu tình với hắn. Hắn đối mặt là nguy cơ sinh tử chân chính. Đây là chạy chạy nước rút trên vách núi, chỉ cần một lần thất bại, lập tức rơi xuống vực sâu vô tận.
Khương Vọng từng cho rằng Doãn Quan đã thất bại.
Nhưng lúc này, hắn như thần linh lâm thế!
Ánh sáng mặt trời đằng xa không chói mắt bằng hắn, non sông vạn lý hắn hiên ngang mà đứng.
Hắn nắm lấy Sát Uy Bổng đang đập tới, đối diện với Nhạc Lãnh đang khó nén kinh sợ.
"Đánh đủ chưa, Nhạc bộ đầu?"
Mãi đến khi Tần Quảng Vương thành tựu Thần Lâm, Nhạc Lãnh mới hiểu được, hắn đã sắm vai nhân vật gì trong trận chiến này.
Trong chiến đấu trước đó, Doãn Quan liên tục bạo phát ra trạng thái mạnh nhất, nhìn như là bị Nhạc Lãnh bức bách mà nhập tà, kỳ thật tất cả vẫn là chính hắn lựa chọn.
Khi nhập tà, hắn phong bế ngũ cảm thất thức, tùy ý để thân thể bị lực lượng chú thuật ăn mòn, tùy ý đủ loại ác niệm chủ đạo thân thể. Chỉ lấy ý chí lực lớn vô cùng để khắc ấn ra một bản năng. Bản năng công kích Nhạc Lãnh.
Xem bản thân như một khối sắt vụn, ném vào lò luyện. Hoặc là tan rã ngay lúc đó, hoặc là thành đao thành kiếm!
Mà Nhạc Lãnh hắn đương nhiên trở thành thanh thiết chùy rèn sắt rồi, từng chùy từng chùy đập tan "tạp chất" của Doãn Quan.
Tự tay bách luyện để cho Doãn Quan thành thép.
Lực lượng trớ chú cường đại lại vô cùng hỗn loạn, dưới sự công kích cường đại của Thần Lâm cảnh đã triệt để được rèn luyện. Vô số "ác niệm" bị loại bỏ, chỉ giữ lại lực lượng thuần túy nhất của bản thân chú thuật.
Tại thời khắc sau cùng của sinh mệnh, Doãn Quan đã trở về, lập tức tập hợp toàn bộ lực lượng đã mất đi ý thức, hoà vào một lò, phá rồi lập, mượn cái này Thần Lâm!
Quá trình này nếu như nhanh hơn một hơi thở, "tạp chất" chưa thanh trừ sạch sẽ, hắn liền không thể lập tức Thần Lâm. Mà nếu như chậm một hơi, nhục thân đã chết rồi, ý chí trở về ở trước mặt Nhạc Lãnh đã không còn ý nghĩa, ngay cả cơ hội chuyển tu thần đạo cũng không có.
Mà Doãn Quan, đã chuẩn xác nắm chặt lấy cơ hội chỉ trong một đường đó.
Điều này quá mạo hiểm, quá khó tin, nhưng cũng quá thiên tài, quá khiến người kinh diễm!
"Tốt! Rất tốt!"
Nhạc Lãnh đương nhiên là Nhạc Lãnh. Sau khi kinh sợ lập tức đấu chí lại bùng cháy.
"Giang sơn đại hữu tài nhân xuất, nhất đại tân nhân hoán cựu nhân. Không uổng công ta xuống núi lần này!"
Hắn nắm chặt Sát Uy Bổng, pháp gia uy nghiêm như thực chất hất văng tay của Doãn Quan ra.
Nếu như nói lúc đầu hắn tham dự chuyện này chỉ là bị Trịnh Thế mời xuống núi, vãn hồi danh dự cho tuần kiểm phủ đô thành.
Đến sau đó đối mặt với Doãn Quan nhập tà, là một cường giả uy tín muốn khoa trương, hắn muốn nắm lấy trận chiến một cách đẹp nhất.
Như vậy đến lúc này, hắn đã có giác ngộ mới.
Muốn giết Tần Quảng Vương, phải không tiếc trả giá, không tính toán sinh tử!
"Suốt ngày bắt tặc, không nghĩ tới hôm nay phải đưa tặc một đoạn đường!"
Nhạc Lãnh khí thế tăng cao, ý chí chỉ thuộc về hắn bắt đầu tràn ngập phương thiên địa này.
"Tới đi! Tần Quảng Vương! Dùng hết bản lĩnh mà ngươi có tới giết ta! Nguyện dùng cái đầu này của ta, thành tựu cho thanh danh của ngươi!"
"Được!" Doãn Quan cũng thoải mái mà hét to: "Liền mượn uy danh cả đời ngươi!"
Quanh người hắn lại bị ánh sáng xanh bao phủ một lần nữa, lực lượng chú thuật khổng lồ như thủy triều dâng trào.
Nhạc Lãnh ứng đối với toàn bộ tinh thần, không dám có chút thư giãn nào.
Chỉ thấy Doãn Quan khí thế tăng vọt, quyền quấn lục quang, lại đột nhiên chuyển hướng, đập vào một cây hắc trụ gần hắn nhất!
Cây hắc trụ dường như tiếp thiên liên địa lập tức đổ nghiêng, phong tỏa cáo phá ngay tại trận.
Doãn Quan bay vụt ra đến tận ngoài trạm gác, rồi thẳng thắn một quyền đập vỡ màn sáng đại trận.
Màn sáng đại trận chỉ phòng bị cực hạn chiến lực của Ngoại Lâu cảnh, liền bị lực lượng thuộc về Thần Lâm cảnh một kích đập phá. Màn sáng vừa phá khép lại ngay, nhưng Doãn Quan đã hóa thành một đạo bích quang, biến mất tại phía chân trời.
Chỉ để lại Nhạc Lãnh chết trân tại chỗ.
Cho dù lúc đầu Doãn Quan chưa bao giờ nghĩ tới việc thoát đi. Hắn chưa thèm nhìn hắc trụ đến một lần, ngay từ đầu chính là tiến công, tiến công, tiến công.
Ấn tượng hắn để lại cho Nhạc Lãnh là thiên tài nhưng điên cuồng, đảm phách hơn người, gan dạ không sợ chết.
Ngoại Lâu đều dám chiến Thần Lâm, sau khi cùng cấp Thần Lâm, thử giết Nhạc Lãnh giết hắn cũng là điều đương nhiên. Sao Tần Quảng Vương có thể không có chút ngạo khí ấy được?
Huống hồ thiếu chút nữa bị hắn đánh chết, lẽ nào trong lòng Tần Quảng Vương không hận? Có lực lượng rồi, chẳng lẽ không muốn trả thù?
Nhưng khiến Nhạc Lãnh tính sai lần thứ hai là, Doãn Quan không ngờ không chiến mà chạy, ngay cả thử một lần cũng không?
Nhưng mà Khương Vọng lại biết, đây là Doãn Quan.
Hắn cũng không để bụng đánh giá của người khác đối với hắn, cũng không để bụng sử dụng thủ đoạn gì, sẽ tổn thương đến ai, hắn chỉ quan tâm mục tiêu của hắn.
Hắn gánh vác trách nhiệm của thủ lĩnh, mạo hiểm giết chết Thái Sơn Vương, nhưng không khoe khoang vì điều đó, trái lại uy hiếp muốn giết Đô Thị Vương. Khương Vọng cảm thấy hắn không từ thủ đoạn, lợi dụng tính mệnh của đồng bạn để chạy trốn, một câu giải thích hắn cũng không có.
Đương nhiên hắn cũng chẳng hề vĩ đại.
Hắn không lựa chọn chạy trốn, trái lại lấy thân mạo hiểm, cũng chỉ bởi vì cho tới bây giờ mục tiêu đầu tiên của hắn không phải là chạy ra Tề cảnh.
Mà là thành tựu Thần Lâm!
Hiện tại mục tiêu này đã đạt thành, sau đó lập tức chuyển tới mục tiêu kế tiếp, là thoát đi Tề quốc.
Chỉ đơn giản như vậy mà thôi!
Người như Doãn Quan chưa hề có hứng thú lấy việc chém giết thần bổ làm vinh dự. Thanh danh lợi lộc với hắn mà nói không đáng nhắc tới.
Nhạc Lãnh đứng ở giữa những cây hắc trụ do hắn lập ra, không nói một lời. Trong nháy mắt đó đã có vài phần già yếu rồi.
Mặc dù trước khi Thần Lâm cảnh chết đi, vốn không tồn tại khả năng già yếu.
Khương Vọng đang tính toán khuyên giải vị thần bổ đại nhân này thế nào, hoặc là làm bộ không phát hiện mới tốt hơn, đột nhiên mắt hoa lên, liền thấy một lão nhân mù tay xách theo đèn lồng giấy trắng.
Hắn thầm giật mình, là vị đả canh nhân từng gặp qua ở di chỉ Khô Vinh viện!
Khác biệt với phản ứng của Khương Vọng, Nhạc Lãnh thì khẽ cau mày, có lẽ không muốn nhiều người "thấy" được sự thất bại lần này của mình, nhưng đây đã là sự thật.
Đường đường thần bổ, còn chưa đến mức không có dũng khí đối mặt với hiện thực.
"Ngài đã tới chậm, Tần Quảng Vương đã trốn rồi."
Lão canh phu mù cũng không ngờ, đóng cửa truy nã là một tổ chức sát thủ, lại còn để thoát mất hai tên.
Ở trên biển hắn tới muộn nên để Ngỗ Quan Vương kia chạy thoát, khi theo cảm ứng phủ xuống nơi đây thì Tần Quảng Vương cũng đã bỏ trốn mất dạng.
Trầm mặc chốc lát, cuối cùng lão chỉ hỏi hai chữ: "Thần Lâm?"
"Đúng." Nhạc Lãnh nói giọng cay đắng: "Phá cảnh ngay trước mặt ta."
"Thanh niên nhân, không ổn rồi."
Lão canh phu mù than một câu, giơ lên đèn lồng, lại đột nhiên quay sang "nhìn" Khương Vọng với đôi mắt không có chút thần thái nào.
Một màn này khiến người sợ hãi.
"Khương Thanh Dương, ngươi là Đại Tề kiêu tử, tương lai có lòng tin nhổ cái răng nanh này cho Đại Tề?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận