Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2918: Nắm hụt gió sương vạn dặm (2)

Ẩn Tướng Phong đóng cửa nhiều năm, chỉ vì một hài tử tên là Cách Phỉ mới mở ra.
Vị danh tướng ẩn cư trong núi sâu muốn thu một đồ đệ để truyền thừa y bát, tâm tư này đáng được thông cảm. Chuyện này còn cố ý báo cho Sở quốc biết.
Nhưng rồi sao?
Trên sông Tiền Đường, chỉ có gió thu thổi!
Văn Cảnh Dụ vĩnh viễn nhớ rõ lời Cao Chính, Nam Đẩu Điện ủng hộ, Mộ Cổ Thư Viện ủng hộ, Thư Sơn cũng lựa chọn ủng hộ, nhưng Nam Đẩu Điện, Mộ Cổ Thư Viện, Thư Sơn, đều không phải Việt quốc.
"Tuyệt đối không thể coi cành cây dựa dẫm, xem như bộ rễ của chính mình."
Những thế lực tích cực chống lưng cho Việt quốc kia, chỉ cần một quốc gia đứng ở nơi đó, kiềm chế Sở quốc một chút là được.
Quốc gia đó không nhất thiết phải là Việt quốc.
Có thể là Tống, có thể là Ngụy, có thể là những quốc gia đã bị Sở quốc diệt vong.
Vậy thì con đường của Việt quốc rốt cuộc ở đâu?
Văn Cảnh Dụ lại nhìn thấy Cách Phỉ.
Đây là lần đầu tiên y gặp Cách Phỉ sau khi Vũ Lăng chết. Thiên kiêu của quốc gia y, tâm phúc của y, "ái khanh" của y. Giờ phút này vẫn giống như một con chó bị xích sắt khóa dưới gốc cây đại thụ cao lớn kia.
Tóc tai bù xù, mặt mũi nhem nhuốc, nở nụ cười si ngốc.
Văn Cảnh Dụ không thèm nhìn gã lần thứ hai.
Bên cạnh bức tường viện phía bên trái có một cây chổi lớn.
Văn Cảnh Dụ đi tới, dùng bàn tay nắm giữ quyền lực thiên hạ, bàn tay được chăm sóc kỹ lưỡng của mình cầm lấy cây chổi, bắt đầu quét dọn một cách vô cùng nghiêm túc.
Kỳ thật Cách Phỉ không phải là học trò duy nhất của Cao Chính.
Bản thân Văn Cảnh Dụ cũng thường học đạo bên trong cờ.
Một bàn cờ trong hộp, tình thầy trò trăm năm.
Chuyện này không ai biết. Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên y theo lễ của đệ tử, quét dọn sân vườn cho sư phụ nhà mình.
Cao sư thường nói, bất cứ chuyện gì cũng đừng nhìn bề ngoài, phải gạt bỏ những thứ phù phiếm kia đi, nhìn thẳng vào bản chất sự vật. Cho nên phải thường xuyên quét dọn.
Quét dọn sân vườn, quét dọn mông muội, quét dọn bụi bặm trong lòng, quét dọn mây mù che khuất mắt người.
Cũng giống như bất kể Cao sư có khiêm tốn giấu tài, cẩn thận chặt chẽ đến đâu, chỉ cần lão ta còn ở Việt quốc, Sở quốc sẽ không thể nào yên tâm được. Mà muốn rời khỏi Việt quốc sao? Sở quốc sẽ không cho phép nhân vật như vậy rời đi, trừ phi điểm đến cuối cùng là Dĩnh thành.
Đây là nguyên nhân căn bản khiến Cao Chính bị vây khốn ở Ẩn Tướng Phong, cho dù có khúm núm đến đâu, cũng không thể nào "vẹn toàn" cho được.
Không có lý do thì tạo ra lý do, không có cớ thì tạo ra cớ. Cao Chính bị nhốt ở ngọn núi hoang vắng, không nói không rằng, khiến cho Sở quốc muốn tìm cớ cũng không có, không tiện ra tay trên danh nghĩa. Vậy thì đổi thế lực khác, đổi người khác đến tìm cớ.
Văn Cảnh Dụ không biết Sở Thiên tử và La Sát Minh Nguyệt Tịnh đã đạt thành giao dịch như thế nào. Nhưng ở bờ sông Tiền Đường ngày hôm nay... Cho dù Cao Chính hay là y, đều đã sớm biết trước.
Chỉ là trước khi lưỡi đao kề cổ, không biết người cầm đao là ai mà thôi.
Bá quốc trong thiên hạ, người nào dám xem thường?
Bọn họ từ trước đến giờ vẫn luôn biết rõ thực lực của Sở quốc.
Dám vuốt râu hùm, sao có thể không có quyết tâm nuôi hổ?
Thư viện mà Cao Chính đóng cửa đọc sách này không có tên, ngay cả biển hiệu cũng không có.
Ẩn Tướng Phong vốn dĩ cũng không có tên, chỉ là một ngọn núi hoang vu, ngay cả phong thủy cũng không có gì đặc biệt.
Thậm chí năm ngoái, vì muốn dập tắt lời đồn "Cao Chính ẩn cư Ẩn Tướng Phong, thao túng chính sự Việt quốc" đang lan truyền trong nước, triều đình Việt quốc còn cố ý đặt tên cho ngọn núi này là "Vân Lai Phong", dựng bia đá dưới chân núi, ghi chép lại trong sách sử của quận. Cố gắng hết sức làm nhạt đi ảnh hưởng của Cao Chính.
Nhưng cuối cùng mọi người vẫn nhớ đến cái tên "Ẩn Tướng Phong".
Cho nên ngươi xem, lòng người là gì?
Cao Chính ẩn cư trong núi sâu, nhưng lại ngự trị trong lòng bách tính Việt quốc.
Lão là người duy nhất trong lịch sử Việt quốc chiếm được tiện nghi trước mặt Sở quốc, năm đó tung hoành ngang dọc, khéo léo gánh vác cục diện. Mọi người tin rằng lão sẽ mang đến hi vọng chưa từng có cho quốc gia này.
Tuy rằng Văn Cảnh Dụ chưa bao giờ làm những công việc vẩy nước quét nhà như vậy, nhưng dù sao cũng là Chân nhân đương thời. Một chổi nối tiếp một chổi, vẫn quét dọn đình viện không lớn này đến sạch sẽ.
Trong quá trình này, Cách Phỉ vốn đã điên điên khùng khùng lại bất ngờ yên tĩnh, chỉ nghiêng đầu, chảy nước miếng, ngơ ngác nhìn y. Có lẽ cỗ thân thể đã hoàn toàn cách biệt với suy nghĩ này, cũng cảm thấy quen thuộc với cảnh tượng như vậy sao?
Văn Cảnh Dụ buông cây chổi xuống, đi vòng qua gốc cây đại thụ, cũng vòng qua người này, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, y lại quay trở về. Dùng tay áo lau đi nước miếng của Cách Phỉ, sau hai lần lau đi lau lại như vậy, y dứt khoát múc thêm chút nước, giúp gã rửa mặt.
Sau đó lại đỡ nam nhân trẻ tuổi này dậy, dùng thuật pháp giúp y phủi bụi, chỉnh sửa lại y phục, chải tóc, để gã ngồi ngay ngắn dưới gốc cây.
Như vậy, vị thiên kiêu tướng mạo cổ quái của Việt quốc này liền có thêm vài phần phong thái phóng khoáng, tựa vào cây nghỉ ngơi của danh sĩ.
Tất nhiên Văn Cảnh Dụ chưa từng giúp người khác ăn mặc, nhưng dựa theo những gì bản thân từng được hầu hạ, cũng làm ra hình ra dáng. Trong toàn bộ quá trình, Cách Phỉ không thể nói là phối hợp, nhưng cũng không hề phản kháng.
Lại một lần nữa đi qua bên cạnh Cách Phỉ, tâm trạng như vực sâu không đáy của Văn Cảnh Dụ đột nhiên bình tĩnh hơn một chút.
Giông bão sắp kéo đến. Cho dù nửa đời người của y đều đang dạy bản thân phải nhẫn nhịn, có thể đối mặt với sấm sét, nhưng cũng không khỏi thở dài vì mái nhà dột nát.
Y đẩy cánh cửa không hề bắt mắt kia ra, đi đến hậu sơn.
Vách núi cao, rêu xanh, mây mù, bàn cờ đá trắng bóng loáng, cũng chỉ có như vậy.
Vị lão nhân ngày ngày đêm đêm ngồi một mình ở hậu sơn đã không còn nữa.
Nhưng quân cờ vẫn còn, ván cờ vẫn chưa kết thúc.
Trên bàn cờ mười chín đường ngang dọc, quân cờ đen trắng đan xen, đại long quấn lấy nhau, không ngừng uốn lượn, vô cùng nguy hiểm.
Văn Cảnh Dụ im lặng bước lên phía trước, ngồi xuống vị trí mà Cao Chính thường ngồi, bắt đầu suy nghĩ.
Ghế đá phía đối diện Cao Chính nhiều năm qua vẫn luôn trống rỗng, chưa từng có ai ngồi. Theo như Văn Cảnh Dụ biết, chỉ có 'Cách Phỉ' vừa từ Sơn Hải Cảnh trở về, không hiểu chuyện là từng ngồi lên đó.
Từ khi Cao Chính bắt đầu dạy dỗ gã, gã chưa bao giờ thất lễ nữa.
Bao nhiêu năm qua, rốt cuộc Cao Chính đang chơi cờ với người nào, rốt cuộc là lấy ai làm đối thủ để đánh cờ?
Thời gian thấm thoát thoi đưa, có lẽ tất cả đều sẽ có đáp án.
Hoàng hôn, mặt trời lặn, màn đêm buông xuống, trời sáng, lại hoàng hôn.
Văn Cảnh Dụ yên lặng suy nghĩ suốt một ngày một đêm, cuối cùng cũng lần đầu tiên đưa tay ra. Ngón tay của y rất dài, khớp xương vô cùng rõ ràng, rất có trật tự, là bàn tay rất thích hợp để chơi cờ.
Bên trong bàn tay này trống rỗng, chỉ có gió sương.
Y không lấy quân cờ trong hộp, bởi vì y biết bản thân không có năng lực nắm giữ ván cờ này.
Ánh mắt y lướt qua mười chín đường ngang dọc trên bàn cờ, ngón trỏ cũng theo đó di chuyển theo, cuối cùng dừng lại ở vị trí then chốt của bàn cờ, vị trí trống rỗng kia lúc này từ hư vô hóa thành thực chất, quân cờ chậm rãi ngưng tụ.
Đây là một quân cờ vô cùng quan trọng!
Thoạt nhìn không cảm thấy gì. Nhưng sau khi nó ngưng tụ thành một quân cờ cụ thể, thật sự rơi xuống, ngươi sẽ phát hiện nếu nó là đen, thì hắc long nuốt mặt trời, nếu nó là trắng, thì cả bàn cờ đều là ban ngày.
Quân cờ quan trọng này lúc thực lúc hư, lúc đen lúc trắng, không ngừng biến hóa.
Cục diện của cả bàn cờ cũng bởi vậy mà không ngừng thay đổi.
Thắng bại chỉ trong một ý niệm, sống chết chỉ ở trong nháy mắt.
Trên trán Văn Cảnh Dụ rịn ra mồ hôi, như thể thật sự đang đối mặt với cục diện sống còn, thật sự đặt mạng sống lên trên bàn cờ. Ván cờ thiên hạ này lại bị ngón trỏ thon dài của y gánh vác.
Nhưng y lại nhếch miệng cười khổ.
"Cao sư, ngài nói chỉ cần ngài còn sống, Sở quốc sẽ vĩnh viễn không thể nào buông lỏng cảnh giác."
"Ngài nói ngài cũng không muốn chết, ngài nói ngài sẽ cố gắng sống sót, nhưng có lẽ cuối cùng vẫn không thể trốn thoát."
"Ngài nói cả đời này ngài đều đang đánh một ván cờ, nhưng vẫn luôn không có cơ hội, không thể kiểm chứng được năng lực tính toán của mình."
"Bốn năm trước, ngài nói ngài sẽ chết, ai cũng không cứu được."
"Cao sư, tất cả những gì ngài nói đều đã thành hiện thực."
Ngón trỏ của Văn Cảnh Dụ rơi xuống, ấn lên quân cờ quan trọng đang không ngừng biến hóa kia. Khiến cho màu đen trắng, hư thực của nó đều không thể nhìn thấy được nữa.
Lại có một giọt nước rơi xuống, rơi trúng mu bàn tay y.
Vị quốc chủ Việt quốc Văn Cảnh Dụ có dung mạo tú lệ này chậm rãi lên tiếng, như đang ban bố Thánh chỉ:
"Ván cờ này, đến bây giờ mới chính thức bắt đầu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận