Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 850: Hoài đảo

"Sư tỷ, bây giờ có thể nhìn thấy chim Đông Trạch ở đâu? Chúng ta đi tìm nó được không?"
Rời khỏi Tam Vị Trang, vừa trở về chỗ ở đảo Tiểu Nguyệt Nha, Tử Thư vội vàng lôi kéo Chiếu Vô Nhan nói chuyện.
Đối với vị tiểu sư muội trong thư viện và cũng là cô con gái duy nhất của Viện trưởng này, Chiếu Vô Nhan vẫn rất thương yêu.
Xoa xoa mái tóc dài của nàng, ấm áp nói: "Đông Trạch là chim theo mùa, bay đến bay đi đều theo quy luật. Chúng ta cũng đừng tùy tiện quấy rầy chúng."
"À" Tử Thư có chút thất vọng, nhưng rất nghe lời Chiếu Vô Nhan, cũng không cưỡng cầu nữa, sau đó hỏi: "Sư tỷ, tỷ nghĩ cái tên Yến Phủ kia đúng hay sai?"
Chiếu Vô Nhan dịu dàng nói: "Không phải tất cả mọi chuyện đều có đúng hay sai."
Các nàng sống trong một quán trọ tốt nhất trên đảo Tiểu Nguyệt Nha, căn phòng của Chiếu Vô Nhan đẩy cửa sổ ra chính là biển xanh.
Lúc này, cửa sổ đang mở một nửa, gió biển len vào khẽ thổi quanh mái tóc dài của Chiếu Vô Nhan.
Tử Thư cảm thấy sư tỷ của mình thực sự rất dịu dàng, chẳng trách có nhiều người thích tỷ ấy như vậy.
Suy nghĩ một hồi, nàng lại nghiêng đầu hỏi: "Trong hai người đang theo đuổi thì tỷ thấy người nào tốt hơn?"
Chiếu Vô Nhan nhìn nàng một cái, hỏi ngược lại: "Muội thấy thế nào?"
"Muội thấy tất cả không ổn lắm! Đều không xứng với tỷ!" Tử Thư cười hì hì: "Một người thì miệng lưỡi trơn tru, một người thì loè loẹt!"
"Chúng ta là nữ nhân, không phải là chim ba cánh, cũng không phải là chim hai cánh, không nhất thiết phải cần người tương xứng. Bay lượn tự do, trời cao biển rộng."
Chiếu Vô Nhan nhìn ra ngoài cửa sổ, mãi đến khi tầm mắt dừng ở một nơi rất xa, mới thấy hình dáng của một hòn đảo.
Nàng suy nghĩ một chút, sau đó nhận xét: "Hứa Tượng Càn đúng là miệng lưỡi trơn tru một chút, nhưng hôm nay xem ra, vẫn đối xử với bạn bè không tệ, là một người tình nghĩa."
Về phần Dương Liễu kia, việc nàng không đề cập tới đã là đáp án rõ ràng rồi.
"Ồ" Tử Thư tựa trên bệ cửa sổ, hai tay khoanh lại, cằm đặt trên mu bàn tay.
"Vậy Khương Vọng thì sao?" Nàng dường như thuận miệng hỏi.
Chiếu Vô Nhan lắc đầu, nàng biết việc thiếu nữ ái mộ anh hùng là chuyện rất bình thường. Khương Vọng danh chấn Lâm Truy, cũng rất được chú ý, lại thêm Hứa Tượng Càn cả ngày nói khoác bên tai, nói đến mức biến Khương Vọng thành hiếm có trên thế gian.
Mà bản thân Khương Vọng cũng sạch sẽ, nề nếp, tỉnh táo nên rất dễ gây được ấn tượng tốt.
Vì vậy mới nhắc nhở: "Hứa Tượng Càn nói rằng người này trọng tình trọng nghĩa, lời này không sai. Nhưng mà theo tỷ thấy, hắn thực ra lại là người tim rắn như thép, không dễ rung động. Cái mà tỷ đang nói đến chính là tình cảm nam nữ, loại người này làm bạn thì rất tốt, còn nếu đơn phương thích hắn, thì không nên."
"Cái gì vậy!" Tử Thư xấu hổ nói.
Nhưng một lúc sau nàng lại hỏi: "Người không dễ rung động, một khi đã rung động thì rất khó thay lòng đúng không?"
Lần này Chiếu Vô Nhan không trả lời mà xoa xoa đầu nhỏ của nàng: "Cô nương ngốc."
Khương Vô Ưu không ở trên đảo Tiểu Nguyệt Nha quá lâu, ở được hai ngày thì lên đường đến Quyết Minh đảo. Khương Vọng cũng rời đảo Tiểu Nguyệt Nha để đến Hoài đảo một mình với danh nghĩa đi xử lý vụ án.
Khương Vô Ưu cũng từng hỏi hắn tại sao không nhờ đám người Hứa Tượng Càn giúp đỡ việc cứu Trúc Bích Quỳnh. Ba người bạn ở đảo Tiểu Nguyệt Nha này, Hứa Tượng Càn thì sau lưng có danh tiếng của Thanh Nhai thư viện, sau lưng Lý Long Xuyên có người của Lý gia ở trên biển, Yến Phủ... thì có tiền, bọn họ chắc chắn có thể giúp được một chút.
Nhưng Khương Vọng chỉ trả lời một câu là không thích hợp.
Bạn bè là bạn bè, tình cảm cũng có nông sâu.
Cũng giống như mối quan hệ giữa Hứa Tượng Càn và Lý Long Xuyên, cũng chỉ là tốt hơn so với những người khác.
Còn hắn là vì đã từng liều mạng cho Trọng Huyền Thắng, cho nên mới có thể yên tâm thoải mái nhờ Trọng Huyền Thắng giúp đỡ.
Hắn và Khương Vô Ưu là trao đổi có điều kiện nên không cần phải nói thêm gì.
Về phần Hứa Tượng Càn và những người khác, hắn thực sự không có thứ tốt để trả. Một vài chuyện nhỏ thì đương nhiên là không sao, ví dụ như Yến Phủ cho chút tiền chẳng hạn, nhưng chuyện lớn liên quan đến Cận Hải quần đảo như Hải Tế thì hắn cảm thấy đám người Hứa Tượng Càn có lẽ sẽ không giúp hắn. Mà hắn cũng không muốn nhờ vả.
Cái loại nợ nhân tình này, cõng trên người quá nặng, chất như núi trong lòng, có thể bớt được thì cứ bớt.
Đảo Nguyệt Nha lưng chống đỡ Mê giới, ôm lấy các quần đảo, cho nên có tên là "Hoài", đồng thời cũng mang ý hoài niệm.
Các tu sĩ đã chết trận trong Mê giới, bọn họ sẽ tưởng niệm ở đảo Nguyệt Nha.
Những tu sĩ đã từng lựa chọn nơi này là nơi dừng lại vĩnh viễn ...
Bọn họ cũng muốn nhớ đến quê hương ở bên ngoài nghìn dặm.
Đây là một hòn đảo đã trải qua thế sự xoay vần, nơi có vô số câu chuyện ra đời và kết thúc.
Điều đầu tiên Khương Vọng làm khi đến đảo Nguyệt Nha chính là dùng miếng ngọc bội kia để đến thăm hỏi Bích Châu bà bà.
"Ý ngươi là... Muốn gặp Bích Quỳnh?"
Bên trong trúc lâu, Bích Châu bà bà cau mày, như thể đây là chuyện vô cùng khó xử.
Khi đó, Khương Vọng đang nhìn vào vạc nước khổng lồ trong suốt phía sau lưng Bích Châu bà bà, quan sát những con cá trong đó.
Nghe thấy tiếng thì thu hồi ánh mắt lại, hắn nói một cách chân thành:
"Lần này ta đến Hoài đảo, chính là vì muốn trước khi lễ Hải Tế diễn ra, được nhìn thấy Trúc đạo hữu. Ta biết việc này rất khó, vì vậy mới nghĩ đến bà bà ngài. Ngài là sư phụ của nàng, cũng là trưởng lão của Điếu Hải Lâu, cho dù canh gác nghiêm ngặt đến đâu, chắc cũng sẽ không đến mức không cho ngài gặp nàng chứ?"
"Ta đến gặp nàng thì tất nhiên là không có vấn đề gì." Bích Châu bà bà thở dài: "Nhưng người ngoài mà tiếp xúc với vật tế trước Hải Tế là làm trái luật."
"Ta thật sự không còn cách nào khác." Khương Vọng thành khẩn cầu xin: "Kể từ lần trước từ biệt, ta vẫn chưa từng gặp lại Trúc đạo hữu, sau này cũng ... Xin hãy nghĩ cách để ta có thể gặp lại nàng. Nếu như có gì cần phải chuẩn bị, ta sẽ dốc hết sức mình."
"Ngươi đang nói gì vậy? Đâu cần một tiểu bối như ngươi phải chuẩn bị chứ? Chỉ là việc này thực sự không dễ."
Bích Châu bà bà suy tư một hồi: "Như vậy đi, ngươi cứ đợi mấy ngày nữa, ta sẽ tìm cách. Nếu như có tin tức, ta sẽ lập tức gọi người thông báo cho ngươi."
Không đợi Khương Vọng cò kè mặc cả thêm, bà bà lại hỏi:
"Được rồi, hiện tại ngươi đã quyết định ở đâu chưa? Để ta gọi người thu xếp cho ngươi?"
Này là có ý tiễn khách.
"Không dám làm phiền bà bà, ta đã đặt phòng ở quán trọ Thanh Vân rồi."
Khương Vọng cung kính hành lễ một cái: "Vậy chuyện này nhờ vả vào ngài."
Sau khi cảm ơn rất nhiều lần, hắn mới quay người rời khỏi trúc lâu.
Khi rời đi bước chân hắn nặng trĩu, tỏ ra lo lắng, nhưng trong lòng hắn biết rõ, đối với Bích Châu bà bà thì chuyện này cũng không khó xử lý. Nếu ngay cả đến gặp mặt Trúc Bích Quỳnh một lần cũng không làm được thì vị trí trưởng lão thực quyền của lão đúng là quá phế đi, không đáng để hắn phải tốn tâm tư.
Lão làm ra vẻ khó xử như vậy, cũng chỉ đơn giản là muốn tự nâng giá trị của mình lên mà thôi.
Chỉ là....
Hắn suy nghĩ việc hắn tốn tâm tư ở trên người Bích Châu bà bà là vì cứu Trúc Bích Quỳnh. Bích Châu bà bà lại nhiều lần diễn trò với hắn là vì cái gì? Lão cũng không biết đến sự tồn tại của Hồng Trang Kính, nhưng có phải cũng đang suy đoán việc Hải Tông Minh đuổi giết hắn là có ẩn tình khác hay không?
Nhưng bất kể thế nào, trước khi lễ Hải Tế diễn ra, hắn nhất định phải gặp Trúc Bích Quỳnh một lần để xác định trạng thái của nàng. Như vậy thì mới có thể bỏ đảm một số kế hoạch có thể thực hiện được hay không.
Mà chuyện này, thực sự không có cách nào lách qua Bích Châu bà bà.
Quán trọ Thanh Vân là một trong những quán trọ bình dân tốt nhất trên Hoài đảo, đây là một tòa điếu cước cao tầng. Những cọc sắt được đóng xuống đáy biển và đỡ lấy các tòa nhà bằng gỗ.
Đám mây trước cổng chính được cố định bởi đạo thuật, tạo thành những bậc thềm mây xanh.
Khiến những người bước vào quán trọ cảm thấy may mắn.
Bởi vì nó cùng tên với tiên thuật của Khương Vọng, cho nên việc hắn lựa chọn ở đây cũng vô thức thấy thân thiết.
Bích Châu bà bà bảo hắn đợi, vậy thì hắn sẽ đợi.
Hắn có đủ kiên nhẫn.
Bước lên những bậc mây và đi vào trong quán trọ.
Tình cờ có một vài người cũng đang đi xuống quán trọ.
"Muốn ta nói với ngươi thế nào? Ta đến nơi này không phải là vì nghe các ngươi giải thích. Ta chỉ muốn kết quả, nghe rõ chưa?"
Đó là một thanh niên với vẻ mặt lạnh lùng, bước ra ngoài với một nhóm người bao vây xung quanh.
Trong lời nói rất khí thế, có chút uy phong.
Người này quá quen thuộc, Khương Vọng không thể nào không nhận ra.
Ở trong thế giới Ẩn Tinh, bọn hắn đã từng có một cuộc tiếp xúc rất "thân thiết".
Người thanh niên đang đâm đầu đi tới này chính là Điền Thường của Điền thị Đại Trạch.
Sau thời hạn một tháng thi hành án ở Thất Tâm Cốc, gã vẫn còn sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận