Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1707: Kiếm nghiêng Lưu Ba Sơn (1)

Thật ra Khương Vọng làm gì có lựa chọn?
Lúc ở thành Phong Lâm thành, lúc ở đáy nước Thanh Giang, lúc ở đài Thiên Nhai ...
Hắn có được ngày hôm nay, là do hắn giãy giụa từng chút một, ngày ngày nỗ lực, bước từng bước đến đây.
Hắn chưa bao giờ buông thả chính mình, cho nên hắn mới là "hắn" của hiện tại.
Nhưng những lời này, hắn không cần nói ra.
Vương Trường Cát nói đúng.
Dưới tình huống không thể tìm giết được Phương Hạc Linh, trói buộc gã dừng làm việc ác, so với việc chặt đứt hy vọng của gã mới là chọn lựa càng thêm chính nghĩa.
Cho nên hắn đưa tay ra, nắm tay lại.
Phương Hạc Linh tiến về phía trước hai bước, cũng nắm tay lại, nhẹ nhàng chạm tay với hắn.
Trên tầng mây đen âm u, hai con cá lọt lướt của Phong Lâm thành đứng đối mặt nhau, hai nắm tay chạm nhau, ký kết hiệp ước.
Cùng giết Trương Lâm Xuyên.
Vào giây phút này, thời gian như đan xen cùng với chuyện cũ.
Phương Hạc Linh dường như thấy lại bản thân từng theo đuôi đường huynh, mở to hai mắt, ước ao nhìn những người đó tụ tập nâng chén.
Bộp!
Chén rượu rơi bể.
Những người hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang kia, ra khỏi thành.
Phải đi giết sơn tặc, bắt trộm, hay đơn giản là ước đấu với người khác?
Gã chỉ đứng đó, nhìn bọn họ càng chạy càng xa, có một loại cảm giác hoảng hốt vi diệu.
Trong nháy mắt gã tỉnh táo lại, mấy năm sau gặp lại, trải qua sương gió, gương mặt Khương Vọng càng thêm rắn rỏi.
Gã đã sớm học được cách che giấu tâm trạng của mình, cũng đã sớm hiểu được "quy củ" của thế giới này. Gã rất khẳng khái nói: "Khương đại ca, huynh luôn dùng tín nghĩa để nổi danh thiên hạ, bây giờ ta sẽ noi theo gương huynh, tất không phụ lời ước hẹn hôm nay, đời này nguyện giữ lời!"
Lúc gã nói đến đây, tâm tình dâng cao, chém đinh chặt sắt, trong chốc lát đều là tình cảm chân thật. Nhưng rốt cuộc lời này có mấy phần thật, có mấy phần giả, ngay chính gã cũng không biết.
Nếu như Khương Vọng không thể giúp gã đạt được mục đích báo thù, gã tất nhiên sẽ chuyển hướng sang một người khác có thể giúp mình báo thù, chọn dùng thủ đoạn có thể giúp gã báo thù, bất luận là thứ gì, gã sẽ không chút băn khoăn.
Nếu như đồng hành với Khương Vọng quả thực có thể báo được thù... Mộng cũ Phong Lâm Lục Hiệp, cũng rất đáng để hoài niệm, không phải sao?
Đó là thanh xuân ấu trĩ, mơ màng.
Giữa Khương Vọng và Vương Trường Cát, gã đương nhiên thích Vương Trường Cát không liên quan gì đến Phong Lâm thành hơn.
Trong suốt những năm qua, Khương Vọng đã sớm vang danh thiên hạ, gã lại chưa từng có suy nghĩ đến bái nhập.
Khương Vọng nói gã không phải người chung đường, chính gã sao lại không biết?
Hôm nay chủ động giải hòa, cũng chỉ vì Vương Trường Cát xem Khương Vọng là người cùng đường, chỉ thế mà thôi.
Tất cả cũng chỉ để báo thù.
Gã tin rằng Vương Trường Cát sẽ thích ý nghĩ của gã hơn.
Bởi vì Vương Trường Cát căn bản không thèm để ý gã đã từng làm chuyện ác gì, căn bản không thèm để ý gã là kẻ trời sinh tính tình tàn nhẫn hay là bởi thân bất do kỷ, Vương Trường Cát hầu như không thèm để ý đến bất kỳ chuyện gì trên thế giới này.
Đương nhiên, Vương Trường Cát cũng không thèm để ý đến gã.
Nhưng đâu liên quan gì? Ở trên thế giới này, vốn dĩ không ai để ý đến gã...
Khương Vọng nhìn Phương Hạc Linh thật sâu, không nói thêm gì nữa.
Hắn chỉ quay đầu nhìn Vương Trường Cát: "Vương huynh, bây giờ có thể nói, tìm ta tới có việc gì chưa? Ta nghĩ hai người bằng hữu của ta, có lẽ hiện tại đang rất nghi hoặc.
"Đương nhiên." Vương Trường Cát nói.
Theo lời y nói, thân ảnh Nguyệt Thiên Nô và Tả Quang Thù cũng hiện ra, tự nhiên xuất hiện trong tầm mắt, giống như căn bản chưa từng biến mất.
Khuôn mặt sưng vù và vết máu nơi khóe miệng Phương Hạc Linh cũng đã biến mất, nhưng gã hiển nhiên còn chưa phát hiện, bởi vì gã còn theo bản năng đưa tay che lại khuôn mặt.
Đủ loại biểu hiện, cũng giúp Khương Vọng xác nhận rằng, mới nãy là cuộc giao lưu trong hoàn cảnh được tạo thành từ thần hồn lực.
Tả Quang Thù nhìn Phương Hạc Linh đột nhiên xuất hiện, lại nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Khương Vọng, trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng cũng không nói lời nào. Trong cảm nhận của y, chỉ là một cái chớp mắt, trước mắt liền hiện ra thêm một người... Mặc dù y biết, chuyện không hề đơn giản như vậy.
Nguyệt Thiên Nô chấp tay hành lễ, khen ngợi Vương Trường Cát: "Thí chủ vận dụng thần hồn đúng là đăng phong tạo cực.
Vương Trường Cát ngược lại không hề khiêm nhường, chỉ khẽ gật đầu, tỏ vẻ nhận lời khen này. Sau đó y nói với Khương Vọng: "Ta muốn mời ngươi đến giúp ta săn giết Quỳ Ngưu, trước đó luôn chờ cơ hội, bây giờ vừa đúng lúc."
Tả Quang Thù mở to hai mắt nhìn.
Uy phong của Quỳ Ngưu, y thật sự có ấn tượng rất sâu sắc, một đạo sấm chớp nối liền trời biển, bạo diệu nghìn vạn dặm, biển núi đều chấn động.
Chung Ly Viêm và Phạm Vô Thuật, bị đánh chạy trối chết, y và Khương Vọng cũng rất sợ hãi.
Bây giờ người này nói, muốn giết Quỳ Ngưu? Người này rốt cuộc có biết hay không, giữa Ngoại Lâu và Thần Lâm, cách biệt thế nào?
So với y, Nguyệt Thiên Nô lại bình tĩnh hơn nhiều, nàng cũng biết được sự cường đại của Vương Trường Cát. Mặc dù cảm thấy khó có thể thực hiện, nhưng vẫn mong được nghe kế hoạch cụ thể của đối phương.
Khương Vọng đã sớm kỳ vọng với Vương Trường Cát, hắn cảm thấy bất luận tiếp theo Vương Trường Cát muốn làm gì, hắn cũng sẽ không quá kinh ngạc, bởi vì đã sớm trải qua rất nhiều lần kinh ngạc rồi.
Hắn giải thích với Tả Quang Thù một câu: "Trước kia lúc chúng ta phát hiện ra Quỳ Ngưu, người mà nó truy đuổi, chính là Vương huynh Vương Niệm Tường."
Sau đó mới nói với Vương Trường Cát: "Vương huynh chắc hẳn lúc đó cũng đã nhìn trúng Quỳ Ngưu rồi? Nhân vật như ngươi, đã dám xem Quỳ Ngưu là mục tiêu, chắc hẳn cũng đã chuẩn bị chu toàn rồi. Không biết ngươi nắm chắc mấy phần?"
"Lần đó chẳng qua chỉ là dò xét lẫn nhau, thử xem có thể giao lưu hay không. Chỉ là con thú kia tính tình quá bướng bỉnh nóng nảy..."
Vương Trường Cát nói tiếp: "Về phần nắm chắc... vốn chỉ có ba phần, sau khi cộng thêm Khương huynh thì thành sáu phần. Hiện tại đã thành tám phần."
Tập hợp một đám tu sĩ Ngoại Lâu, muốn vây giết một dị thú cường đại trong Thần Lâm như Quỳ Ngưu, vốn đã nguy hiểm như bước vào đầm rồng hang hổ, làm sao có thể tính toán chuẩn xác như thế?
Tả Quang Thù cũng không tin, nhưng Khương đại ca đã không nghi ngờ, nên y cũng chỉ im lặng.
"Vương huynh nắm chắc như vậy, ta đương nhiên nguyện ý phụng bồi." Khương Vọng hơi suy nghĩ, nhìn về phía Nguyệt Thiên Nô, nói: "Đây chỉ là giao tình giữa ta và Vương huynh, thiền sư có thể cùng đi, cũng có thể ở đây chờ ta. Xin cứ tùy tâm, đừng ngại vì Khương mỗ."
Nguyệt Thiên Nô chỉ nhẹ nhàng gật đầu với Vương Trường Cát: "Nếu như có thể báo đáp về việc đã chỉ điểm, sẽ khiến bần ni cảm thấy thoải mái hơn."
Vương Trường Cát đáp lễ lại: "Vậy thì tạ ơn sư thái."
"Vương huynh có kế hoạch thế nào?" Khương Vọng lại hỏi.
Vương Trường Cát cực kỳ lạnh nhạt nói: "Nhớ những gì ta đã nói với ngươi không? Ta đang tranh thủ thả câu.
Lúc đó ta nhận thấy, cơ sở quy tắc của thế giới này đã bị dao động. Có nhiều luồng sức mạnh coi thế giới này là một cái hồ, dùng quy tắc như sợi câu, ta cũng gia nhập vào...
Từ lúc vào Sơn Hải Cảnh đến giờ, trong rung chuyển kịch liệt lúc nãy, mới có thể may mắn tranh thủ một chút.
Ngươi giúp chiếu cố Hỗn Độn, cũng thuận tiện giúp cho ta."
Ngữ khí y bình thản, nói rằng đó cũng chỉ là may mắn. Nhưng mà vào tai người nghe, lại giống như sấm nổ bên tai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận