Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2268: Người có biết chăng

Đồng Tề đao tệ mà Dư Bắc Đấu tặng cho vỡ nát ở chỗ này, liệu có gửi được tin tức gì cho Dư Bắc Đấu hay không?
Khương Vọng không biết!
Nhưng nhìn tình hình vừa rồi, đồng tiền này như đang đối kháng với thứ gì đó. Nó vỡ nát, càng giống như là phá hủy thêm một khả năng bỏ trốn, cắt đứt thêm một đường lui.
Nhà dột còn gặp mưa rào, thuyền chậm lại gặp gió ngược!
Nhưng Khương Vọng vẫn bình tĩnh.
Hắn chỉ lẳng lặng suy nghĩ các loại khả năng liên quan tới chuyện này, sau đó xoay người, đi về phía hai tiểu yêu kia, đi xác nhận bản đồ mà bọn họ vẽ.
Nhiều năm gian khổ như vậy chỉ dạy cho hắn một chuyện !
Nắm chắc hiện tại, cố gắng hết khả năng của mình.
Trong đó trên bản đồ một tiểu yêu vẽ ra, có ba tòa thành lớn, hoàn toàn giống với tình báo mà hắn đã biết. Lại là một "yêu mù chữ" sống nửa đời ở một thành.
Trong bản đồ của một tiểu yêu khác, có bốn tòa thành lớn, miễn cưỡng coi như bổ sung tình báo.
Nhưng chỉ có một chút tình báo thô ráp như vậy, cũng chẳng giúp được gì cho cục diện trước mắt.
Khương Vọng vẫn cẩn thận ghi nhớ.
Hiện tại hắn đứng ở giữa hai tiểu yêu đưa lưng về phía mình, tiện tay nhặt một cành cây, chỉ một tòa thành trì trên bản đồ thô sơ:
"Ngươi tới tòa đại thành này à? Phải thì gật đầu, không phải thì lắc đầu."
Khương Vọng lại chỉ một bản đồ khác, đặt cùng một vị trí, hỏi câu hỏi tương tự, cũng nhận được đáp án giống nhau.
Sau đó hắn quay đầu lại nhìn tên Khuyển yêu kia một cái, lạnh lùng nói:
"Kẻ còn chưa bị đốt hết trên mặt đất kia là đại quý tộc trong thành của các ngươi à?"
Hai tiểu yêu đồng thời gật đầu.
Sau khi câu hỏi mang tính chất thăm dò kết thúc, Khương Vọng mới hỏi:
"Hắn dẫn theo mấy đội thuộc hạ đi ra? Một ngón tay trái đại biểu mười đội, một ngón tay phải đại biểu cho một đội, giơ ngón tay nói cho ta biết."
Hai yêu làm giơ tay giống nhau, biểu thị bọn chúng không hề nói dối.
Hai mươi tiểu đội tiền thưởng, tổng cộng một trăm Yêu tộc!
Con Khuyển yêu này phô trương quả không nhỏ.
Thật ra nhìn những đội ngũ tiền thưởng khác, có thể biết được đại khái những nhiệm vụ tiền thưởng mà các tiểu yêu này tiếp nhận không có quy cách cao cỡ nào.
Bắt đầu từ khi phát hiện đội ngũ tiền thưởng đầu tiên của Yêu tộc, đến bây giờ càng ngày càng có nhiều đội ngũ tiền thưởng vào núi.
Trong núi sâu mênh mông, tản ra như chó săn.
Trong đó nhiều tiểu yêu thực lực cao thấp không đều, đa số có thể nói là bất tài. Nhưng hắn lại vừa vặn gặp được Khuyển yêu vừa có thiên phú vừa có bối cảnh này, đúng là vận may cho phép !
Hắn vốn định đi theo cái gã hơi mạnh hơn này, có thể dễ dàng thu thập tình báo hơn. Không ngờ đối phương còn có thần thông khác, có thể phát hiện ra hắn bám đuôi...
Đương nhiên vấn đề hiện tại là, ít nhất còn có sáu mươi Yêu tộc sẽ đến tìm kiếm tên Khuyển yêu đã chết này.
Đương nhiên chiến lực của bọn chúng không đáng nhắc tới, điều Khương Vọng thật sự quan tâm là mình còn bao nhiêu thời gian để tra hỏi tình báo ! tiếp theo chắc chắn sẽ là một cuộc bỏ trốn gian khổ, không phải chạy nhanh là có tác dụng. Không có chuẩn bị thì không được.
"Trước khi các ngươi đến, có biết ta là Nhân tộc không?"
Khương Vọng hỏi.
Hai tiểu yêu đều lắc đầu.
Đây là một tin tức tốt đã được xác nhận. Nghĩa là trong hoàn cảnh tồi tệ này hắn đã có thêm một chút thời gian.
Bất luận lai lịch của tên Khuyển yêu kia như thế nào, phía Yêu tộc coi trọng nó bao nhiêu, hoặc nói là trong rừng sâu núi thẳm chết mấy chục tiểu yêu làm nhiệm vụ sẽ đáng chú ý đến mức nào.
Thù địch vì tên khuyển yêu kia, và thù địch nhằm vào Yêu tộc, sẽ là mức độ hoàn toàn khác biệt.
Mười hai tiểu đội tiền thưởng khác theo Khuyển yêu vào núi không thể lập tức theo chân vây quét, có lẽ còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra. Muốn phát hiện ra điểm việc bất thường thì cần có thời gian, muốn tìm được cũng cần thời gian.
Những ngày này cẩn thận từng li từng tí, muốn có tình báo cũng không dám ra tay tra hỏi, sợ để lại bất kỳ dấu vết nào. Nhìn thấy bất cứ tiểu yêu nào cũng tránh xa, trốn khỏi tầm mắt che giấu âm thanh thu liễm khí tức... Cho đến giờ khắc này, giấu không được nữa, vì thế đại khai sát giới.
Đã bắt đầu tra hỏi, đương nhiên phải thu được giá trị lớn nhất.
Khương Vọng nói:
"Ta rất gấp, hiện giờ ta cần dùng một chút thời gian học tập ngôn ngữ Yêu tộc từ chỗ các ngươi, các ngươi đồng ý chứ? Đồng ý thì gật đầu, không đồng ý thì lắc đầu."
Tiểu yêu bên phải lập tức gật đầu.
Rõ ràng tiểu yêu bên trái đang do dự.
Trong mắt Khương Vọng hiện lên Âm Dương Ngư.
Hắn lập tức cũng gật đầu!
Đối phó với những tiểu yêu tâm trí không kiên định này, Kỳ Đồ không thể thất bại.
Nếu đổi lại là Khuyển yêu bối cảnh không tầm thường kia, ý chí kiên cường, hoàn toàn không có lựa chọn mềm yếu, Kỳ Đồ cũng không cách nào thi triển.
Khương Vọng lại nói:
"Tốt lắm, hiện tại ta ngăn cách hai giọng nói của các ngươi, khiến cho các ngươi không thể nghe thấy đối phương nói chuyện. Sau đó ta dùng đạo ngữ nói một câu, các ngươi dùng Yêu ngữ lặp lại một câu. Các ngươi có thể nói không giống nhau, nhưng ai sai, kẻ đó sẽ chết rất đau đớn, hiểu chứ?"
Hai tiểu yêu ra sức gật đầu.
Vì thế một khóa học mới mẻ từ đây bắt đầu.
Bất cứ ngôn ngữ nào đều có nguồn gốc văn hóa của nó, Yêu ngữ là ngôn ngữ thông dụng trong toàn bộ Yêu tộc, càng được xưng tụng là bác đại tinh thâm. Muốn tinh thông trong thời gian ngắn không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng thật ra lời nói thông dụng cũng không nhiều, đối thoại đơn giản hằng ngày, cũng không cần nắm giữ quá nhiều từ ngữ.
Khương Vọng nói cực nhanh, hai tiểu yêu hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ, cũng nói theo cực nhanh. Giọng nói của ba người như chuỗi ngọc trai, liên tiếp vang lên trong khu rừng u tối này.
Hắn muốn trước khi càng nhiều tiểu đội tiền thưởng tới gần, trước khi cường giả Yêu tộc vào núi triển khai điều tra, mình có thể nắm giữ được nhiều ngôn ngữ Yêu tộc nhất có thể. Chỉ có nhanh chóng nắm giữ ngôn ngữ Yêu tộc, mới có thể dễ dàng thu được tình báo trong quá trình chạy trốn.
Có đầy đủ tình báo, mới có thể trong lúc không có đường, tìm ra một con đường trốn thoát.
...
...
Chiến tranh trong rừng sâu núi thẳm, vừa yên tĩnh vừa u ám.
Chiến hỏa Nam Thiên thành đang thiêu đốt nhiệt liệt.
Bất kể là trên trời, dưới đất, trong thành, ngoài thành, thành lâu, đều chém giết hăng say.
Sinh mệnh tàn lụi theo phương thức trực tiếp nhất, sắc máu nở rộ với quy mô hùng vĩ nhất.
Chiến trường mấu chốt nhất đương nhiên là khu vực hỗn độn ở nơi xa xăm kia.
Mấy vị siêu phàm tuyệt đỉnh giao chiến, đã đánh bầu trời thành màn đêm, ánh kim dương của Yêu giới đều không thể chiếu qua nổi.
Một nơi thế giới mới mở ra từ hỗn độn, có một chỗ chiến trường cuồng bạo như vậy, lại quy về hỗn độn trong thời khắc ngắn ngủi.
Khí tức của bốn vị cường giả đỉnh cấp hòa trộn vào nhau, va chạm lẫn nhau.
Không đúng, đã là năm vị cường giả đỉnh cấp.
Người mới gia nhập chiến trường chính là Thiên Yêu Kỳ Quan Ứng, cứu viện khẩn cấp mà Chu Ý gọi tới.
Bộ dạng thần võ bất phàm, thân mặc chiến giáp màu mực như núi cao tụ lại, một thanh cốt đao hẹp dài tựa như xé trời kéo đến. Chiến giáp gánh chịu sức nặng vạn cân mà hào quang không phai mờ, lưỡi đao lướt qua, thiên địa phá diệt, vạn vật quy tịch.
Trong cục diện đó, còn có Viên Tiên Đình chiến thiên đấu địa, huyền quang dao động ngàn vạn dặm. Chu Ý thao túng ngàn vạn khôi thi, một mình thành quân đoàn.
Nhưng Khương Mộng Hùng quyền ép các phương, Tả Hiêu chưởng che vạn cổ, vẫn đè ép ba vị Thiên Yêu đang không ngừng tiến công!
Khôi thi của Chu Ý ngã gục từng mảng lớn, thanh thế đồ sộ đó, tựa như lúc thu hoạch ruộng lúa.
Chân Nhân mạnh hơn một chút đương nhiên có thể nhận ra, khí tức của Thiên Yêu Chu Ý kia đã lung lay sắp đổ. Ả vốn đã trọng thương trước khi Kỳ Quan Ứng kịp chạy đến tham chiến.
Lúc này muốn rời đi, đã là không thể.
Tả Hiêu và Khương Mộng Hùng vô cùng ăn ý áp chế ả ta ngay tại chỗ, không ngừng tiêu diệt khôi thi quý giá của ả, tiêu hao tích lũy ngàn năm của ả.
Nguyên nhân rất quan trọng trong việc mạnh như Kỳ Quan Ứng và Viên Tiên Đình cũng bị áp đảo, chính là vì bọn họ ngoài chém giết ra còn phải đưa tay sang bảo vệ tính mạng Chu Ý, tránh cho ả bị đánh chết ngay lập tức.
Đây là chém giết ở cấp bậc nào?
Một vị Thiên Yêu đứng trên đỉnh cường giả, không ngờ lại thành lỗ thủng phòng ngự, thành vết thương tất phải cứu!
Mà tầm mắt trên chiến trường lại hạ xuống.
Cức Chu vỡ vụn cùng chim ưng gãy cánh là khung cảnh trên bầu trời, tiếng chém giết khốc liệt, xen lẫn trong cuồng phong, ngọn lửa và sấm sét quấn lấy nhau thành đồ đằng. Cả vùng thiên địa này ánh sáng lấp lóe không ngừng!
Chân Yêu - Tước Mộng Thần tiếng tăm lừng lẫy, khoác một bộ áo lông chim, đạp một đôi đằng ngoa, cầm một đôi song dực đoản đao, lưu lại hàng trăm tàn ảnh xuyên suốt chiến trường, chém giết đến khó phân thắng bại với Triều Nghị đại phu Tề quốc Văn Nhân Trầm ở mé trái chiến trường.
Ba đại Yêu Vương bộ hạ của hắn dẫn theo bảy ngàn tinh nhuệ Thiết Lung quân, cũng giao chiến kịch liệt với một vạn Yên Lôi quân do Đại Tề Anh Dũng bá thống lĩnh.
Thiết Lung quân là nhánh quân mạnh mẽ nổi danh của Tước tộc, người người đội mũ giáp hình lồng sắt, để thể hiện không quên mối nhục trong lồng. Khoác giáp nhẹ, cầm song đao một dài một ngắn, một hẹp một rộng. Công kích cực kỳ lợi hại, trong nội bộ Yêu tộc cũng không có bao nhiêu quân đội dám trêu chọc.
Mà Yên Lôi được liệt trong Đại Tề Cửu Tốt, càng là nhánh quân nổi danh mạnh mẽ trong thiên hạ, tinh nhuệ của Nhân tộc.
Hai nhánh quân va chạm với nhau, chính là kỳ phùng địch thủ, tướng tài gặp tướng tài, chém giết đến thống khoái.
Trận chiến này gây ra động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên chiến trường có một vị Chân Yêu của Yêu tộc trợ giúp Nam Thiên thành.
Nhưng Lăng Tiêu các chủ Diệp Đại Chân Nhân, vẫn giết vào Nam Thiên thành.
Tấm biển Nam Thiên thành đã sớm đã bị hắn đánh thủng, mảnh vỡ cửa thành khổng lồ, rải rác dưới chân hắn, bị hắn giẫm đạp. Mà tay áo hắn bồng bềnh như bay, đang ác chiến cùng một vị Chân Yêu Chu tộc.
Rõ ràng tiên tư rực rỡ thanh nhàn, trông chẳng giống kẻ chịu thấy máu, nhưng lại khí thế như cầu vồng, đánh cho đối phương từng bước lùi về sau. Chỗ đi qua tựa như bão tố, chỉ nghe khí nổ như sấm. Cả con phố dài theo bước tiến lui của bọn họ mà từng bước sụp đổ, nhà cửa Yêu tộc hai bên đường, cũng như hưởng ứng, liên tiếp đổ nát.
Kiếm ảnh quyền phong hầu như bao phủ cả nửa thành trì, Yêu tộc có vô số cao thủ, lại chẳng ai có thể đến gần.
Trong trận giao chiến kịch liệt hiểm ác như vậy, Diệp Lăng Tiêu nói dứt ra là dứt ra, đột nhiên lui lại phía sau một bước, dựng thẳng chưởng làm đao, quay người chém về nơi xa! Sau đó không thèm liếc mắt nhìn nhiều, lại thu chưởng thành quyền, đấm ra trước một quyền. Khí thành long hổ, khuấy động phong vân!
"Ai bảo ngươi lại gần như vậy? Hả?"
Quyền này đánh ra, trực tiếp đánh trúng Chân Yêu Chu Huyền múa một cặp kiếm mỏng vừa vặn giết tới gần, ép nó lui liền mấy chục trượng.
Chu Huyền tức giận đến con mắt đều gằn lên sắc máu, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng múa kiếm phòng ngự. Bất luận ả liều mạng như thế nào cũng không ngăn được Chân Nhân Nhân tộc này. Chỉ có thể vừa đánh vừa lùi, lùi rồi lại lùi nữa!
Mà phương hướng Diệp Lăng Tiêu rút tay ra chém giết trong lúc giao tranh, là khu vực phía đông của chiến trường Nam Thiên thành.
Nơi đó cờ xí san sát, binh đao hỗn loạn, các loại quân kỳ chém giết lẫn nhau.
Có một Yêu Vương Hổ tộc khí thế hung hãn, vừa vặn nhảy ra từ trong trận địa của Yêu tộc, tay cầm một thanh Quỷ Đầu đao, trên đó lờ mờ huyết ảnh. Hư không sau lưng hắn đều nhiễm màu máu, như một lá cờ cắm phía sau.
Gã mang tác phong hung mãn như vậy, thế không thể đỡ, giết về phía một chiếc Thải Vân chiến xa rực rỡ muôn màu.
Thuật binh trận chính là sáng tạo của Nhân tộc, do tiên hiền Binh Võ của Nhân tộc thời kỳ viễn cổ sáng tạo ra để thống nhất lực lượng của người thường, là sáng tạo kinh người cách thay đổi cái mác yếu ớt của Nhân tộc, cũng là chỗ dựa quan trọng để sau này Nhân tộc có thể chiến thắng Yêu tộc, trở thành chủ nhân hiện thế.
Binh Võ cũng nhờ đó mà thu được hiền danh, đứng hàng một trong Nhân Hoàng Bát Hiền thần, sánh vai cùng với Bặc Liêm, Thương Hiệt.
Nhưng trong huyết chiến chủng tộc dài dằng dặc, Yêu tộc cũng tiến hành học tập, phát triển ra phương pháp binh trận của mình.
Chỉ có điều vị Yêu Vương Hổ tộc này hiển nhiên không kiên nhẫn đánh lâu, lại tự phụ vũ dũng. Quân trận thủ hạ chậm chạp không công phá được khôi quân do Mặc võ sĩ bốn cánh tạo thành, hắn dứt khoát chia binh hai đường, mặc cho quân trận tự do chém giết còn mình thì nhảy ra khỏi hàng rào, đơn đao bắt địch.
Vẫn dũng của hắn quả đáng khen!
Dù sao ngay cả Diệp Lăng Tiêu cũng bị hắn thu hút chú ý...
Vì vậy giờ khắc này phong vân nổi lên, khí bạo sấm nổ.
Bốn phía xung quanh Yêu Vương Hổ tộc này, khí tức không đâu không có ở đó lại vô hình vô sắc, chỉ trong nháy mắt đã bạo loạn.
Diệp Lăng Tiêu ở đằng xa trong thành, tay dựng thành đao chém thẳng về phía xa, trên không trung bên này lập tức nhảy ra một vị chiến tướng cầm đao, thân hình mờ mịt! Vừa vặn đối đầu chính diện với Yêu Vương Hổ tộc, mặt đối mặt, lòng bàn tay như thiên cơ hiện ra trong nháy mắt, giơ ngang đao chỉ một nhát chém!
Huyết ảnh tan đi, đầu lâu bay lên, cờ xí đổ xuống!
Ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, Yêu Vương Hổ tộc này chết ngang tại chỗ.
Môn thần thông ngự khí này, Mục quốc có một thiên kiêu tên là Na Lương, cũng từng ỷ vào nó thể hiện phong thái trên Quan Hà đài, uy thế không tầm thường.
Nhưng trên tay Diệp Lăng Tiêu, nó mới thật sự mang uy thế vô địch.
Có cái gọi là uy phong "Khí theo ta dùng, vạn pháp đồng quy".
Tại một khắc trước khi Yêu Vương Hổ tộc kia lao ra, Phương Nguyên Du còn cắn chặt răng, dẫn quân chuẩn bị tiến lên liều mạng.
Nhưng ngay sau đó, suýt nữa đã cắn đứt lưỡi của mình.
Bạch Ngọc Hà nói gì vậy? Ta không nghe rõ.
Diệp Thanh Vũ cô nương nào cần bảo vệ?
Đội ngũ Mặc võ sĩ bốn cánh kia đã là cường quân có thể hoành hành trên chiến trường. Nơi nào chúng đi qua, căn bản là không có yêu quân nào ngăn cản được.
Hơn nữa, Ngưu Giác Hoành Đao khôi, Ưng Nhãn Trọng Tiễn khôi, Bạc Giáp Song Kiếm khôi, mỗi loại bốn cái, vây quanh chiến xa. Mười hai khôi binh cường đại này tạo thành một lưới phòng ngự dày đặc, kiên cố như thành đồng, không có mấy Yêu tộc có thể đến gần.
Bản thân chiếc Thải Vân chiến xa này còn sở hữu lực sát thương kinh người, cùng với năng lực phòng ngự càng đáng kinh ngạc, tự thân nó chính là một đại hung khí, bất cứ lúc nào cũng có thể can thiệp vào chiến trường.
Nhưng cho dù phòng hộ đã làm đến như vậy, vị Diệp Chân Nhân kia vẫn luôn chú ý tới nơi này.
Hổ vương này nhảy lên là bị chặt đầu, còn ai dám đến gần?
Từ khi tham chiến đến giờ, việc duy nhất Phương Nguyên Du làm chính là dẫn người bám sát phía sau Thải Vân chiến xa, rong ruổi khắp nơi. Tên bắn không ít, nhưng đao còn chưa rút ra khỏi vỏ.
Giết không ít Yêu tộc, nhưng trên người vẫn chưa dính máu.
Lúc trước theo hầu gia lên chiến trường, cũng là gió táp mưa sa, liếm máu trên lưỡi đao, đi vòng quanh Quỷ Môn quan. Chưa từng đánh trận nào thoải mái, giàu có như vậy!
Điều này khiến hắn nảy sinh nghi ngờ về sự tàn khốc của chiến tranh.
Đương nhiên Diệp Thanh Vũ không biết thống lĩnh cận vệ của Khương Vọng đang nghĩ gì, thậm chí nàng cũng chẳng thèm liếc nhìn Hổ Vương đã chết trận kia một cái.
Nàng chỉ hơi mím bờ đôi môi mỏng, trên Thải Vân chiến xa hào quang muôn màu, trong màn ánh sáng ngăn cách bên ngoài, chỉ bận rộn việc của mình.
Vừa hạ lệnh chỉ huy khôi binh tác chiến. Vừa tay không ngừng bút, không ngừng viết một phong thư trên một tờ giấy.
Từ xưa đến nay giấy ngắn tình dài, khó mà nói hết ý.
Nhưng không hẹn gặp nhau biết phải làm sao?
Một đạo vân văn nhỏ nhắn mềm mại, chia trang giấy thành hai nửa.
Đây là một tờ giấy màu xanh nhạt, nửa dưới trống không, nửa trên theo chữ viết của nàng, chữ viết hiển thị lại tiêu tán.
Thanh Vũ trên tầng mây, Tiểu Khương dưới tán phong...
Thanh Vũ trên tầng mây, Tiểu Khương dưới tán phong...
Thanh Vũ trên tầng mây, Tiểu Khương dưới tán phong.
Từng ở trên Quan Hà đài, tặng chàng giấy viết, không có đạo nguyên dao động, không lo người khác sẽ phát hiện. Trong phạm vi trăm dặm, chiếu chữ trên giấy... Chàng có nhớ không?
Hôm nay viết thư, liệu chàng biết chứ?
Quan Hà đài trong lúc diễn ra Hoàng Hà hội, người đến người đi, là nơi ồn ào náo nhiệt nhất thế gian.
Những câu chuyện lộng lẫy nhất hoa lệ nhất đều được trình diễn ở đó, những người có quyền thế nhất và tiềm lực nhất đều giao lưu ở nơi đó.
Thiên hạ đại thế, lịch sử huy hoàng, sông dài cuồn cuộn, chòm sao lấp lánh...
Nhưng khi đó lẳng lặng viết một bức thư tay, lẳng lặng chờ đợi bên kia hồi âm cho nàng, là chuyện an bình nhất thế gian.
Giờ này ngày này, chân trời xa xăm.
Trăm dặm ngàn dặm, hoặc Yêu giới xa xôi tới không thể tính toán.
Diệp Thanh Vũ đã học qua chiến đấu, nhưng không giỏi chém giết. Từng học binh pháp, nhưng không quen chiến trường.
Nàng hết lần này tới lần khác nhìn ra bốn phương, lại hết lần này tới lần khác thu hồi tầm mắt.
Dù vậy, nàng cũng tận dụng khả năng của mình, khống chế Thải Vân chiến xa tuần hành chiến trường. Vừa chỉ huy khôi binh tham chiến, vừa cố gắng chém giết mà không khiến Yêu tộc chú ý...
Hết lần này tới lần khác viết cùng một bức thư tay.
Nếu như chuyện tình là một bức thư.
Có đoạn trên không có đoạn dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận