Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 313: Làm gì được ta?

Binh vây Dương Quốc chính là chuyện mà Trọng Huyền Trử Lương và Trọng Huyền Thắng dồn hết tài nguyên chính trị, dốc hết sức để thúc đẩy.
Tuy là theo tâm tư của Tề đế, nhưng sở dĩ có thể thành công, vẫn là kết quả do Trọng Huyền Thắng không màng tất cả.
Trước đó sau khi ra khỏi Thiên Phủ bí cảnh, gã luôn giao du ở Hàm Đan, kết nối thế lực bốn phía. Vì tranh đoạt vị trí gia chủ với Trọng Huyền Tuân, gã đã kết giao với không ít đối thủ của Trọng Huyền Tuân.
Sau đó lại đặt tất cả tích lũy của mình lên trên chiếu bạc.
Cái gã dựa vào, là biết ham muốn làm vua toàn bộ Đông vực của Tề đế, mà cơ hội, chính là ôn độc lúc này ở Dương Quốc!
Khương Vọng không hỏi Trọng Huyền Thắng, khi nào gã sinh ra ý tưởng lớn như vậy ở Dương Quốc.
Bởi có một số việc, cho dù là bằng hữu cũng không nên nói rõ. Trọng Huyền Thắng có dã tâm của mình, Khương Vọng cũng có mong muốn của bản thân. Cũng như Trọng Huyền Thắng sẽ không hỏi, Khương Vọng gây dựng thế lực của mình mà không phải Trọng Huyền Thắng làm trung tâm, để làm gì?
Trên thực tế ngay từ lúc Trư Diện bắt đầu tản ra dịch hạch, ảnh vệ do Trọng Huyền Thắng tổ kiến đã trinh sát biết được việc này. Gã tung ra vô số ảnh vệ tổ kiến không lâu vào Dương Quốc, thứ nhất là rèn luyện đội ngũ, thứ hai là trợ giúp sáp nhập tài nguyên thương nghiệp trong cảnh nội Dương Quốc.
Nhưng sau khi biết được Bạch Cốt Đạo tản ra dịch hạch, Trọng Huyền Thắng mới quyết định thêm tiền đặt cược vào.
Những đại sự như xuất binh phạt quốc thì trước khi xuất binh sẽ là tuyệt mật, kẻ tiết lộ phải chết. Cho nên gã không tiết lộ chút tin tức nào cho Khương Vọng, ngay cả thương hội cường đại như Tứ Hải Thương Minh trước đó cũng không biết.
Người có thể biết được việc này, trừ quan lại cao tầng của Tề Quốc, cũng chỉ có một ít người tham dự thúc đẩy việc này.
Do đó, lần vây binh Dương Quốc này, không chỉ là lần được ăn cả ngã về không của Trọng Huyền Thắng, cũng còn là vị thế chính trị của Trọng Huyền Trử Lương.
Trọng Huyền Trử Lương tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào nghi ngờ chuyện này, ai cản đường thì kẻ đó là địch nhân.
Lời nói của Phó Mâu, bất kể là xuất phát từ tâm lý gì, đều đã làm y tức giận.
Chỉ cần người này dám mở miệng nói ra một cái tên thì gã nhất định phải trả giá đắt, bất kể tên đó có thân phận gì, là công hay là hầu!
Chín chấp sự danh dự của Tứ Hải Thương Minh, đúng là người nào cũng có tước vị trên thân, là danh môn quý thất. Nhưng nếu dám thật sự hỏi tội Hung Đồ, tới một tên thì chết một tên, tới hai tên thì chết hai tên. Chín tên đồng loạt tới, Trọng Huyền Trử Lương cũng sẽ giết sạch sẽ.
“Tất nhiên... Không phải bất mãn với đại soái.” Trong lòng Phó Mâu biết mình đã lỡ lời, miễn cưỡng duy trì dáng vẻ, cố vớt vát lại: “Tứ Hải Thương Minh có lịch sử lâu đời, luôn tận tâm tận lực với quốc với dân. Bao năm qua trợ giúp quốc sự, giao nộp thuế thương, Tứ Hải Thương Minh ta đều cầm cờ đi trước. Trước đó viện trợ Dương Quốc, cũng là vì ủng hộ quốc sách, Dương Quốc là nước phụ thuộc nước Tề. Nhưng chỉ trong sớm tối, thế cuộc dị biến, tất cả những của cải đổ vào giai đoạn đầu đều kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ, thật sự là tổn thất nặng nề mà Thương Minh không thể chịu được!”
“Đương nhiên, hồng hải trút xuống, sẽ không vì rãnh nước nhỏ mà chuyển hướng. Việc lớn của quốc gia cũng không thay đổi vì vài tên tiểu dân. Tuy rằng tổn thất thảm trọng, nhưng Tứ Hải Thương Minh ta vẫn chịu! Chỉ là...”
Phó Mâu thận trọng nhìn sắc mặt Trọng Huyền Trử Lương: “Đại soái cớ sao lại làm khó Tứ Hải Thương Minh, muốn chúng ta đổ mồ hôi lại còn đổ máu, đã mất tài sản mà còn mất luôn mạng chứ?”
“Nếu bản thân Phó tiên sinh không biết, cũng không cần hỏi đại soái. Ta trả lời ngươi.” Trọng Huyền Thắng đứng một bên lên tiếng.
Gã chậm rãi, thậm chí có chút vụng về quay người lại, tiếp nhận một chồng sách thật dày từ trong người Thập Tứ đang đứng ở phía sau.
Sau đó gã giơ lên cao, quay người lại, nện xuống trước mặt Phó Mâu!
“Ngươi tự xem đi!”
Phó Mâu chỉ tùy ý đảo qua là biết ngay đây là sổ sách mật của Tứ Hải Thương Minh.
Nhằm vào lần “Làm ăn cứu ôn” Dương Quốc này, Tứ Hải Thương Minh có hai bộ sổ sách. Một bộ ở bên ngoài, ghi chép thật là màu sắc rực rỡ, ứng phó với phía chính phủ Dương Quốc, một bộ là sổ sách mật, chỉ để cho cao tầng Thương Minh tuần tra giám sát.
Trên thực tế sở dĩ gã vô cùng lo lắng rồi tự mình tới quân doanh cứu người ra, hoàn toàn là vì muốn giữ được sổ sách mật. Chỉ là không nghĩ tới, trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã bị Trọng Huyền Thắng lấy được.
“Tứ Hải Thương Minh các ngươi cất lời thề son sắt sẽ cứu ôn cứu Dương Quốc, hứa hẹn đủ thứ, mới nhận được sự tin tưởng của hai nước Tề Dương, gánh vác trách nhiệm vận chuyển vật tư, phụ trợ triều đình Dương Quốc đối kháng dịch hạch.”
Trọng Huyền Thắng mắng: “Mà các ngươi lại bán giá cao, với tâm ý nửa bán nửa cho bá tánh Tề Quốc dành cho Dương Quốc, dẫn tới Dương Quốc cứu tế bất lực, dịch hạch chuyển biến xấu đến mức như thế này!”
“Cũng làm Đại Tề ta không thể không tập trung hỏa lực vây quanh quốc cảnh, nhằm ngăn cản ác dịch lan tràn khắp cả Đông vực. Nhưng cũng bởi vậy mà khiến cho thiên hạ phỏng đoán, Dương Quốc ngờ vực!”
“Phó Mâu! Tứ Hải Thương Minh các ngươi biết tội chưa?”
Trước đó Trọng Huyền Thắng nói Tứ Hải Thương Minh mượn dịch hạch của Dương Quốc để vơ vét tài sản, Phó Mâu còn chưa phản ứng quá lớn, chờ đến khi nghe mấy câu cuối cùng, gã lập tức kinh sợ.
Người của Trọng Huyền gia là muốn đẩy trách nhiệm chuyện tập trung hỏa lực bao vây quốc cảnh lên người của Tứ Hải Thương Minh, còn muốn dồn hết oán hận của người Dương Quốc lên Tứ Hải Thương Minh.
“Quả thực vớ vẩn!” Phó Mâu giận dữ nói.
“Còn muốn xem chứng cứ không?” Trọng Huyền Thắng hỏi.
Vừa mới hỏi xong, Thập Tứ đã kéo ra một cái rương thật lớn không biết từ nơi nào, y đi tới, để ở trước mặt Phó Mâu.
“Mở nó ra.” Trọng Huyền Thắng nhìn Phó Mâu, nói: “Chứng cứ mà Tứ Hải Thương Minh ngươi cố ý lên giá, cưỡng đoạt ở Dương Quốc, tố cáo mang theo huyết lệ của bá tánh Dương Quốc với Tứ Hải Thương Minh các ngươi... Tất cả chứng cứ, đều nằm trong đó! Phó Mâu, sao ngươi không mở ra nhìn nó một cái?”
Tất nhiên những chứng cứ này đều là Khương Vọng gom góp lại.
Trong lòng Phó Mâu biết dây dưa tại đây cũng vô ích, rõ ràng Trọng Huyền Thắng đã chuẩn bị đầy đủ.
Gã lập tức không để ý nữa, mà trực tiếp nói với Trọng Huyền Trử Lương: “Đại soái, cho dù Tứ Hải Thương Minh có chút sơ thất, cũng là ở Dương Quốc, không phải ở lãnh thổ Tề Quốc. Dù có sai, tổn thương gì, cũng là dị quốc phải chịu. Người của Tề Quốc chúng ta hà tất phải làm khó xử nhau? Tứ Hải Thương Minh ta nguyện ý quyên góp mười vạn đạo nguyên thạch, chỉ mong đại soái thắng ngay trận đầu!”
Trọng Huyền Trử Lương vẫn chưa nói chuyện.
Nhưng Trọng Huyền Thắng bỗng nhiên chuyển đề tài hỏi: “Làm vậy có phải có ý hối lộ hay không?”
“Trọng Huyền công tử!” Phó Mâu tức giận nhìn gã: “Cũng chỉ vì lúc ở Hàm Đan, ta không chịu gặp ngươi sao? Ngươi nhất định phải làm đến mức này sao?”
Lúc trước sau khi Trọng Huyền Thắng chiến thắng ở Thiên Phủ bí cảnh, gã đi thẳng đến Hàm Đan, muốn mở ra cục diện ở đế đô. Ban đầu cục diện gian nan, bị rất nhiều người cự tuyệt, Phó Mâu chính là một trong số đó.
Thứ nhất là Tứ Hải Thương Minh gia đại nghiệp đại, cũng không quá để ý đến tên béo thích liều mạng để leo lên như Trọng Huyền Thắng. Thứ hai, giữa Trọng Huyền Thắng và Trọng Huyền Tuân, bọn họ cho rằng Trọng Huyền Thắng không có chút cơ hội nào, căn bản không muốn lãng phí tiền đặt cược nào trên người gã.
Cho dù sau đó Trọng Huyền Thắng đi vòng đến Nam Dao thành, lấy sức chèn ép hoàng tử Tề Quốc là Khương Vô Dong, sau đó trở nên nổi bật, lúc về lại Hàm Đan thì đã được rất nhiều người tâng bốc. Nhưng cái nhìn của Phó Mâu cũng chưa từng thay đổi.
Chỉ là gã vốn tưởng rằng, tuy Trọng Huyền Trử Lương tỏ thái độ ủng hộ Trọng Huyền Thắng, nhưng đó chỉ là yêu thích của trưởng bối đối với vãn bối. Mà ý chí của bản thân y sẽ không bị Trọng Huyền Thắng ảnh hưởng.
Nhưng hôm nay gã mới phát giác, Trọng Huyền Thắng không chỉ có thể ảnh hưởng Trọng Huyền Trử Lương, thậm chí có nhiều lúc còn có thể đại diện cho y! Giống như lúc này.
Đối với Tứ Hải Thương Minh, tình huống này sẽ làm bọn họ thay đổi cực lớn đánh giá đối với Trọng Huyền Thắng.
Nhưng lúc này... Quan trọng nhất vẫn là rút ra khỏi vũng bùn hiện tại.
Bất kể thế nào, Tứ Hải Thương Minh không thể trở thành nguyên nhân khiến cho hai nước khai chiến, không thể gánh vác nổi những trách nhiệm mà Trọng Huyền Thắng muốn đổ lên đầu bọn họ.
“Xin lỗi, ta không nhớ rõ việc này.”
Đối mặt với câu chất vấn của Phó Mâu, Trọng Huyền Thắng chỉ lạnh nhạt nói: “Những gì ta nói ta làm, đều xuất phát từ công tâm. Đại soái hành sự cũng là như thế. Ngươi ngờ vực ta thì thôi, sao có thể ngờ vực đại soái?”
“Không, ta không có ý này!” Phó Mâu cảm thấy hết đường chối cãi, nhưng vẫn căng da đầu nói: “Chỉ là Trọng Huyền đại soái, minh chủ chúng ta cực kỳ quan tâm việc này, ngài cần thận trọng suy xét.”
“Lại lấy minh chủ Thương Minh của các ngươi ra chèn ép ta?” Tới giờ phút này, Trọng Huyền Trử Lương vẫn luôn nhìn Trọng Huyền Thắng biểu diễn, nhịn không được cười ra tiếng.
Nhưng tiếng cười chợt ngừng lại: “Ngươi lại nhục ta lần nữa, cứ mãi nói càn. Vốn nên chịu hình phạt cắt lưỡi. Nhưng vì để ngươi trở về truyền lời cho Minh chủ các ngươi, cứ lấy tai trái thay thế.”
“Sau khi trở về, ngươi không ngại hỏi hắn giúp ta một câu...” Trọng Huyền Trử Lương lạnh nhạt nói: “Xem có thể làm gì được ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận