Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1023: Để cho người ở giữa biết sương hoa

Khương Vọng dự tính bản thân dù có thuần thục, tinh giản đến đâu, thì thời gian để hoàn thành môn đạo thuật Thanh Văn Tiên này, cũng chỉ ép xuống được nhiều nhất là sáu mươi giây.
Thời gian chuẩn bị dài đến sáu mươi giây, lại chỉ duy trì được khoảng mười chín đến hai mươi giây.
Giá trị sử dụng trong chiến đấu của Thanh Văn Tiên, bị giảm xuống hơn nửa.
Trừ khi có thể khắc ấn nó vào đệ tam Nội Phủ, dùng sức mạnh của Nội Phủ hoàn thành chuẩn bị thuấn phát. Có như vậy nó mới có thể quay về đúng giá trị bản thân nó.
So với Hủ Mộc Quyết và Bát Âm Phần Hải đã được khắc ấn trước kia thì Thanh Văn Tiên phức tạp hơn nhiều.
Vốn dĩ Khương Vọng định dùng Diễn Đạo Đài thôi diễn để có được đạo thuật khắc ấn vào đệ tam Nội Phủ, nhưng hiện tại hắn không muốn vậy nữa.
Hắn đã hiểu rõ giá trị của Thanh Văn Tiên.
Nhưng Diễn Đạo Đài chỉ có thể dùng cho việc hoàn thiện và thăng hoa đạo thuật, nhưng không thể giải quyết vấn đề khắc ấn trong Nội Phủ.
Phần này, vẫn chỉ có thể là Khương Vọng hắn tự đối mặt.
Nhưng với Khương, đạo thuật đã được lập, vậy thì phần khó nhất đã hoàn thành.
Tuy khắc ấn còn lại phức tạp, nhưng dù sao thì cũng có dấu vết để theo, có thể cải thiện và thích ứng từng chút một.
Hắn chưa từng thiếu nhẫn nại và cố gắng.
Hắn đã vô số lần vật lộn đi ra từ trong hoàn cảnh tuyệt vọng.
Trong lưu quang ngày đêm chậm rãi trôi qua ngoài cửa sổ, Khương Vọng ngồi xếp bằng, không ngừng mài giũa đạo thuật, rèn giũa chính mình.
Mươi năm trong hộp mài một kiếm, phải nói nhân gian biết sương hoa! Trên Đài Quan Hà, cường quốc trong thiên hạ tụ hợp, gió mây hội ngộ.
Sở dĩ Hoàng Hà Hội có sức ảnh hưởng rộng lớn như vậy, không chỉ vì nó tập hợp được các thế lực cường đại, thu hút mọi sự chú ý trên thế giới, mà còn là thời điểm để những thiên kiêu trẻ tuổi phô diễn thiên phú, các nước thể hiện tương lai.
Từ xưa đến nay, thiên kiêu trẻ tuổi chính là những người mà thế nhân chú ý nhất.
Có người trẻ tuổi nào không muốn đứng ở đỉnh cao, nhìn những thứ nhỏ bé của thiên hạ?
Có ai lại chưa từng muốn bản thân mình chính là thiên hạ đệ nhất chứ?
Mỗi lần gần tới Hoàng Hà Hội, đài Quan Hà trở thành nơi được người khác chú ý nhất ở hiện thế, mọi người đều tập trung ở đây.
Chư hầu đàm phán, phác họa thiên hạ đại thế.
Thiên kiêu tề tụ, tranh đoạt xem ai là người đứng đầu!
Mưa gió xao động, khiến người hướng về.
Xưa nay Hoàng Hà Hội phân thành ba sân chơi.
Tu sĩ Nội Phủ một sân, tu sĩ Ngoại Lâu một sân.
Tu sĩ Thần Lâm đã đột phá giới hạn tuổi thọ, có thể nói đã là nhân vật lớn của một phương, không còn bị coi là người trẻ tuổi nữa.
Vì vậy không hề có sân quyết thắng cho tu vi Thần Lâm trở lên.
Nhưng nếu chỉ tỉ đấu giữa hai cấp bậc tu hành Nội Phủ và Ngoại Lâu, thì không đủ để gom toàn bộ thiên kiêu.
Có người tuổi còn trẻ đã đạt được Thần Lâm, lẽ nào lại không có thiên phú hơn cường giả Nội Phủ cùng tuổi hay sao?
Vì vậy ngoài sân quyết đấu của Nội Phủ và Ngoại Lâu, còn có sân thứ ba. Là sân quyết đấu không giới hạn dành cho những người dưới ba mươi tuổi.
Tất cả những tu sĩ dưới ba mươi tuổi, không phân tu vi, không phân quốc tịch, đều có thể lên sân khấu.
Gần đến ngày diễn ra Hoàng Hà Hội, phía Chính Sự Đường của Đại Tề bắt đầu đưa ra danh sách lựa chọn cuối cùng.
Tin tức lớn nhỏ xôn xao bắt đầu truyền đi khắp các con đường.
Thậm chí ở đầu đường Lâm Truy, một số người đã bắt đầu bàn luận xem nước mình là ai xuất chiến.
Trong Tam Phân Hương Khí Lâu mới mở ở Thiên Phủ thành, cũng không tránh khỏi có tửu khách nói về chuyện Hoàng Hà Hội.
Trong đại sảnh dựng một đài diễn cao, trên đài đang diễn một màn hí kịch.
Những người ngồi một bên chơi nhạc cụ đều là những nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, người thì đánh đàn, người thì đánh tỳ bà, hoặc là đàn nhị.
Kịch đang đến đoạn đặc sắc, âm nhạc cũng đang vô cùng réo rắt.
"Ta thấy công tử Mạc Liên Thành của Bạch Chỉ Mạc thị, xứng đáng là đệ nhất Ngoại Lâu trẻ tuổi của Đại Tề!" Tửu khách vừa nói chuyện mặt đỏ bừng bừng, tay ôm một vị cô nương, lớn tiếng huyện náo, như đang nói về người nhà của mình, vô cùng tự hào.
"Thôi đủ rồi! Cái gì mà Bạch Chỉ Mạc thị, họ của Bạch Chỉ quận hiện tại là gì, còn phải để xem đã!" Một công tử mặc cẩm y cười khẩy: "Ngươi có biết đệ đệ của Dương quận chủ Bích Ngô quận Dương Kính không?"
"Dương Kính mà so được với Liên Thành?" Tửu khách trước đó vô cùng tức giận: "Từ trước tới nay người có vị trí cao nhất ở Dương gia cũng chỉ là một quận chủ, lấy cái gì để so sánh với Mạc gia?"
"Ngươi xem ngươi kìa, ta nói đông, ngươi nói tây, Hoàng Hà Hội là nơi để so gia thế à?" Cẩm y công tử rõ ràng chiếm ưu thế: "Dù thật sự so gia thế, thì cũng không đến lượt Mạc gia nhé! Mạc gia đã không có chỗ đứng ở Tề Quốc rồi, còn đòi đi đài Quan Hà cho mất mặt?"
Tửu khách đang ngà ngà say trừng lớn mắt: "Vậy thì so chiến lực. Chiến tích của Mạc Liên Thành nổi bật thua ai chứ? Còn Dương Kính, ta thật sự chưa từng nghe qua, không biết có phải tâng bốc hay không!"
"Ha ha ha." Một nam nhân bỗng cười chen vào câu chuyện: "Ta không biết rõ Dương Kính. Nhưng Mạc Liên Thành đúng là có tiếng mà không có miếng!"
Gã rụt đầu ra khỏi vòng tay của nữ tử bên cạnh, lộ ra một bộ râu dài, cười nói: "Người năm đó ở Lâm Truy thành chọc phải Trọng Huyền Phong Hoa, sau đó tránh mặt đi không phải hắn sao?"
Bọn họ nhất thời nói đến mức kích động, thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Một khi nhắc đến Hoàng Hà Hội, thảo luận về sự mạnh yếu của anh hùng, thì kịch diễn trên đài không còn thú vị, mỹ nhân trong ngực không còn xinh đẹp nữa.
"Trọng Huyền Phong Hoa là ai?" Có người thấp giọng hỏi.
"Chậc!" Người bên cạnh xem thường nói: "Là vị đoạt hết hào hoa phong nhã của người cùng thế hệ đó!"
"Không phải hắn đã bế quan, không tham gia nữa sao?"
"Có tham gia hay không, cũng không ảnh hưởng đến việc Ngoại Lâu cảnh Mạc Liên Thành tránh mặt hắn!"
Một nữ tử nhìn ngây thơ hoạt bát, liếc nhìn đám tử khách tranh cãi ầm ĩ, vừa nở nụ cười rạng rỡ vừa bước lên lâu.
Một đám tiểu tu sĩ còn chưa đạt tới Đằng Long cảnh, có chút men rượu bắt đầu bình luận về anh hùng trong thiên hạ, toàn nói về tu sĩ Ngoại Lâu. Trừ kiểu như Trọng Huyền Tuân kia ra, thì ngay cả tu sĩ Nội Phủ cảnh cũng không thèm nhắc đến.
Thật thú vị.
Rẽ qua hành lang dài đi tới trước cửa một căn phòng, nàng cũng không gõ cửa, đưa tay lên nhẹ nhàng đẩy ra.
Trên cánh tay trắng nhỏ mềm mại kia là móng tay đỏ tươi như máu.
Trong tiếng kèn kẹt, cửa phòng mở ra.
Nàng bước một bước vào trong, liền nhìn thấy một nữ tử lười nhác nằm chống tay trên chiếc giường mềm trong phòng.
Nữ nhân này ăn mặc kín đáo, chỉ có cánh tay đang chống trên cằm để tuột xuống nửa ống tay áo, lộ ra phân nửa cánh tay trắng như tuyết.
Nhưng không hiểu vì sao, đây gần như là một sắc tuyết mờ ảo thoáng qua, nhưng dường như lại phủ kín tầm mắt, không thể xua đi phong tình vô tận vây quanh.
"Muội sống thoải mái quá nhỉ!" Nữ tử có dung mạo hồn nhiên, âm thanh cũng giòn tan, lộ ra vẻ yêu kiều dễ thương.
Nữ tử nửa nằm khẽ cười một tiếng.
Âm thanh này giống như gió thoảng mây trôi, bay thẳng vào lòng người.
Nàng cũng không nói gì khác, chỉ hỏi: "Linh Nhi tỷ tỷ, sao lại không vui rồi?"
Linh Nhi cười khúc khích, trở tay vẫy một cái đóng cửa phòng lại, vừa bước về phía trước vừa nói: "Muội thật sự quan tâm tỷ tỷ à?"
Nữ tử nửa nằm chỉ khẽ nâng mí mắt, liếc qua nàng: "Tất nhiên là muội muội quan tâm tỷ rồi."
Nhưng đúng lúc nàng liếc qua, Linh Nhi bỗng dừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận