Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 455: Tuế nguyệt đã lặn

Lão Tế ti đóng cửa để chế tạo nặc y.
Vũ Khứ Tật nghiên cứu Nguyên Thủy và xử lý các vết thương.
Tô Kỳ thì ngâm mình trong phòng sách của Thánh tộc, lật xem vô số ghi chép phong phú.
Điều đáng nói là chữ viết của Thánh tộc rất giống với ngôn ngữ của bọn họ, đồng thời cũng rất gần với chữ viết đương thời nên cũng không khó để phân biệt.
Cùng lúc đó, Khương Vọng cũng tuyên bố bế quan.
Hắn kiên quyết không thừa nhận đó là vì hắn thiếu ý tưởng để giúp Thanh Thất Thụ "Tạo mối quan hệ? Và sợ Thanh Thất Thụ làm phiền.
Hắn vì tu hành.
Trong nhà quả, Khương Vọng khoanh chân ngồi.
Con rắn nhỏ màu đen bị mắc kẹt trong Thần Hồn Hoa Hải vẫn còn ở trong Thông Thiên Cung, sau khi Nặc Xà Vương chết, nó gần như không còn mục đích gì nữa, chỉ bơi lượn lung tung, sau khi đi vào Vùng đất Thần Ấm thì lại càng thêm ủ rũ.
Điều này cũng tạo điều kiện thuận lợi cho việc nghiên cứu của Khương Vọng.
Cấu tạo của Thần Hồn Diễm Hoa là lấy sức mạnh Thần Hồn làm cơ sở, thay thế cho đạo nguyên, lấy đạo thuật Diễm Hoa làm mạch suy nghĩ, trực tiếp thúc đẩy sinh trưởng.
Mà ngược lại, liệu việc phân tích những con rắn đen nhỏ này có thể đảo ngược quá trình hình thành của chúng không?
Kẻ thi thuật đã chết, bị thiếu kiểm soát và mất đi sức mạnh bổ sung, nhưng trong Thông Thiên Cung vẫn còn lưu lại sức mạnh đạo thuật, đây chính là một tư liệu quý hiếm không thể nghi ngờ.
Tu hành là một quá trình tìm hiểu thế giới, hiểu rõ bản thân, khám phá, tìm kiếm kiến thức và tự tìm niềm vui.
Khương Vọng không ngại mệt nhọc, vất vả, nhưng độ khó khi phân tích một môn đạo thuật như thế vẫn nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Sau khi trở về từ Vùng đất Nặc Xà, trời đã xế chiều.
Mất cả một đêm, cộng thêm một ngày và một đêm hôm sau nữa, nhưng việc phân tích đạo thuật thần hồn này vẫn không thể hoàn thành.
Nếu như so sánh đạo thuật này với cả một con rắn đen, thì những thứ mà hắn phân tích được cho đến nay chỉ là nửa thân của con rắn, hoặc cũng có thể là nửa đuôi của nó.
Đã là ngày cuối cùng trước khi phải đối phó với Yến Kiêu, thời gian không cho phép hắn tiếp tục phân tích nữa.
Cũng may là hắn đã có nền tảng, cho nên có thể sau khi rời khỏi Sâm Hải Nguyên Giới, hắn vẫn có thể sử dụng nền tảng này để tiến hành thôi diễn trên Đài Diễn Đạo. Chẳng qua là phải hao tổn điểm Công.
Đây là lợi ích của Thái Hư Huyễn Cảnh.
Khương Vọng ngồi trước mặt lão Tế Ti.
Lúc này, vết thương trên người Vũ Khứ Tật đã bình phục, Tô Kỳ thì vẫn đang tìm kiếm câu trả lời trong Thư ốc.
Sau khi chế tạo nặc y xong, đầu tiên Tế ti gọi một mình Khương Vọng đến. Khương Vọng cũng đang định nói chuyện với lão.
"Đây chính là bộ tốt nhất trong bốn bộ nặc y." Lão lấy ra một bộ nặc y, đặt trước mặt Khương Vọng.
Nếu nhìn từ bề ngoài, nó chỉ là một chiếc áo choàng màu xám.
Hình thức đúng quy củ, màu sắc bình thường, trông không nổi bật lắm.
Còn nếu quan sát kỹ sẽ có thể nhận ra điều phi thường.
Điều quan trọng nhất là toàn bộ áo choàng hoàn chỉnh và toàn diện, không có dấu vết may vá, giống như lông động vật, trời sinh đã như thế này, thiên y vô phùng có lẽ cũng chỉ như thế này.
Chất liệu của nặc y này đương nhiên là được làm từ da của Nặc Xà Vương.
"Bốn bộ?" Khương Vọng vuốt ve nặc y, cảm thấy hơi nghi ngờ.
"Đợt đầu tiên chỉ làm ra bốn bộ. Thất Thụ cũng sẽ cùng đi săn Yến Kiêu với các ngươi, như vậy một bộ sẽ thuộc về hắn." Lão nói.
"Thanh Thất Thụ cũng đi?"
Lão Tế Ti đương nhiên biết nghi ngờ của hắn đến từ đâu, lại trả lời:
"Hắn chỉ chịu trách nhiệm phòng thủ, cố gắng giúp các ngươi chịu được đòn tấn công của Yến Kiêu, để các ngươi có thể gây ra nhiều vết thương cho nó. Điều này sẽ không ảnh hưởng đến kết quả cái chết của Yến Kiêu."
Nếu Thanh Thất Thụ chỉ phòng thủ, không tấn công, đúng là thực sự sẽ không chạm vào quy tắc hồi sinh của Yến Kiêu ... Chỉ là điều này ...
"Điều này quá nguy hiểm với hắn." Khương Vọng nói.
Lão chậm rãi nói: "Trốn tránh Tướng Thú, đây chính là trách nhiệm của hắn. Hắn cũng đã hiểu, ngươi không cần phải lo lắng."
Cuối cùng Khương Vọng cũng hiểu ra. Ở Vùng đất Nặc Xà, khi Thanh Bát Chi hỏi Thanh Thất Thụ tại sao lại không đeo kiếm, thì câu trả lời của Thanh Thất Thụ là "rèn luyện", điều đó có nghĩa là gì.
Cái tên cao lớn thô kệch lúc nào cũng cười toe toét đó thực sự đã sớm giác ngộ.
"Thực ra..." Khương Vọng suy nghĩ một chút mới nói: "Ta không có tự tin sẽ giết chết được Yến Kiêu."
Hắn không cần phải che giấu, đã là sự an toàn của bản thân, vậy thì cũng không cần phải ngại ngùng.
Lúc đầu, việc tiêu diệt Yến Kiêu khiến hắn lo nghĩ trằn trọc, sau lần đến Vùng đất Nặc Xà, chất lượng của "chiến hữu" lại càng khiến hắn thêm không hài lòng.
Là một tu sĩ Y đạo, hiệu quả chiến đấu của Vũ Khứ Tật đã được kiểm chứng, không thể nói là yếu, nhưng cũng chẳng mạnh bao nhiêu.
Tô Kỳ thì tâm trạng suy sụp, khó có thể phát huy sức lực đỉnh cao.
Hiện tại lại đang tập trung vào "Đêm xâm nhiễm", nếu thật sự nắm được manh mối, việc y trực tiếp bỏ Yến Kiêu cũng không phải là không thể.
Nói không phải khiêm tốn, nếu cùng bọn họ đi giết chết Yến Kiêu thì Khương Vọng chắc chắn sẽ là chủ lực.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc hắn phải gánh chịu mối nguy hiểm lớn nhất.
Sứ mệnh, vinh dự hay gì đó thì không cần phải đề cập đến.
Nói cho cùng Sâm Hải Thánh tộc cũng hoàn toàn xa lạ với hắn, tuy rằng mấy ngày nay giữa bọn họ có tiếp xúc, cũng coi như là hòa hợp với Thanh Thất Thụ, nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ để hắn liều mạng vì bọn họ.
Nếu mọi chuyện không hòa hợp, hắn tình nguyện rời khỏi Vùng đất Thần Ấm và tìm cơ hội khác để rời khỏi Sâm Hải Nguyên Giới. Nếu thật sự không còn cách nào khác, quay lại đối mặt với Yến Kiêu cũng chưa muộn.
Lão Tế ti đã trải qua nhiều chuyện, đương nhiên có thể nhìn ra cảm xúc của Khương Vọng.
Lúc trước thì đưa Nguyên Thủy, hiện tại thì lại bảo với hắn là Thanh Thất Thụ đã có giác ngộ, tất cả là để củng cố lòng tin cho hắn, nhưng rõ ràng tác dụng vẫn chưa đủ.
"Ta biết, có thể ngươi vẫn còn nghi ngờ về chuyện Yến Kiêu, ta cũng có thể hiểu được. Ta là Tê ti Thánh tộc, việc giải quyết những nghi ngờ trong lòng ngươi là điều ta nên làm."
Lão nói: "Chàng trai trẻ, ngươi có muốn nghe chuyện chúng ta đã nỗ lực như thế nào để khiến Yến Kiêu suy yếu không?"
Khương Vọng nói: "Xin lắng tai nghe."
"Những gì ta sắp nói với ngươi, ngươi không được tiết lộ cho bất kỳ ai."
"Ta, Tô Kỳ và Vũ Khứ Tật cũng không thân thiết như lão nghĩ. Vẫn chưa đến mức kể hết mọi chuyện cho nhau nghe."
Lão phụ nói: "Ta không ám chỉ bọn họ, người ta nói đến là những người trong Thánh tộc của ta."
Khương Vọng nhịn xuống nghi hoặc trong lòng, chỉ nói: "Vậy xin mời lão nói."
Lão đột nhiên hỏi về một chuyện có vẻ không liên quan: "Trước đó sứ giả Vũ Khứ Tật có hỏi ta, Thánh tộc đã hiến đầu cho Yến Kiêu, tại sao không đưa những người già và trẻ em, mà lại phải thông qua phương thức "Tướng Thú" để khiến những chiến binh cường tráng phải hy sinh. Ngươi còn nhớ câu trả lời của ta không?"
"Người già là lịch sử, trẻ em là tương lai." Khương Vọng trả lời không hề chậm trễ, bởi vì hắn thực sự đồng ý với câu trả lời này.
Nhưng lão Tế Ti lại nói: "Thực tế thì nó chẳng liên quan gì đến lịch sử, cũng chẳng liên quan đến tương lai. Nó không liên quan tới danh dự, thậm chí còn không liên quan đến đạo đức, nó chỉ có liên quan với Yến Kiêu thôi."
Khương Vọng yên lặng lắng nghe.
"Thiếu niên lang, ta có thể nhìn ra ngươi là một người đáng để tin cậy." Ánh mắt của bà lão hiền lành.
Khương Vọng không nói gì, hắn không cần phải khiêm tốn với chuyện này, bởi vì hắn quả thực rất đáng tin.
Giọng điệu của lão bỗng trở nên u sầu: "Khi xưa lúc ta lớn bằng Thanh Hoa bây giờ, ta cũng đã gặp một thiếu niên lang giống như ngươi. Y cũng là người ngoài, cũng bị Long Thần gọi đến."
"Đó là một quãng thời gian tuyệt vời ... " Lão thở dài nhẹ.
"Lắng nghe" là một năng lực rất quan trọng, không ai dạy cho hắn, nhưng Khương Vọng đã hiểu rõ điều đó từ lâu. Vào lúc này, hắn chỉ nhìn chằm chằm lão bà tóc trắng trước mặt, trong mắt lộ ra vẻ chuyên tâm lắng nghe.
"Y thông minh, can đảm, chăm chỉ và mạnh mẽ. Khi ta gặp y, ta đang ở một vùng đất hoa linh ti đua nở."
"Hoa" của hoa linh ti chính là linh ti, nó được sinh ra ở dạng sợi, giống như sợi tóc, chúng ta gọi nó là Sợi phiền não. Nó thực sự rất "phiền não"...
Lão thở dài, đôi mắt hơi rủ xuống nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên, vào khoảnh khắc đó lại lộ ra chút thẹn thùng của thiếu nữ: "Vừa chua lại vừa chát, lại có chút ngọt ngào phiền não."
Nói đến đây, những vết nhăn trên mặt lão hằn sâu, đôi bàn tay gầy guộc và khô héo vỗ vỗ đệm cói: "Hài, tấm đệm cói này làm bằng linh ti. Chúng ta dùng nó để dệt quần áo, làm giày rơm ... Ai cũng đều có "phiền não", không ai có thể thoát khỏi nó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận