Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 536: Giết

Dáng vẻ của Vương Di Ngô rất bình tĩnh.
Nhưng Trọng Huyền Thắng không đáp trả, đạo nguyên điên cuồng chuyển động, cơ thể khổng lồ bay ngược ra sau.
"Con mẹ ngươi! Tên khốn này điên rồi !"
Ngày đó ở cửa thành, Vương Di Ngô đã hỏi: "Ngươi muốn chết phải không?"
Vương Di Ngô muốn ở ngay trong thành Lâm Truy, ở ngay phố đông này, giết trưởng tử của Trọng Huyền gia nước Tề!
Trọng Huyền Thắng là người nào?
Thân tôn tử của Bác Vọng hầu Trọng Huyền Vân Ba, đường chất nhi thân thiết nhất của Định Viễn Hầu Trọng Huyền Trử Lương, một trong những người có khả năng cạnh tranh chức gia chủ tương lai của Trọng Huyền gia nhất!
Nói không khoa trương đâu, việc sống chết của hắn, có thể kinh động tới đại sự của cả Tề quốc.
Thế mà, Vương Di Ngô muốn ở ngay Lâm Truy, giết hắn.
Đây không phải điên thì là cái gì!?
Ngay cả một người bị tất cả mọi người cho là điên như Tô Xa, mà còn chưa từng có cái suy nghĩ này.
Nếu hôm nay Trọng Huyền Thắng chết ở đây, Vương Di Ngô sẽ phải tiếp đón sự trả thù điên cuồng nhất của Trọng Huyền gia.
Khương Mộng Hùng dù có bao che tới mức nào, cũng không thể vì tên đệ tử phạm sai lầm to lớn này, mà cứng rắn đấu với hai vị Hầu gia của Trọng Huyền gia, muốn danh môn cao cấp nhất của nước Tề cách tâm cách lòng với quân đội?
Dù Vương Di Ngô có giữ được mạng, thì tiền đồ chính trị cũng không còn.
Y đây là mang tiền đồ cả đời của mình ra để đổi lấy chức gia chủ cho Trọng Huyền Tuân!
Dù nhìn từ góc độ nào, lựa chọn này, cũng có thể nói là ngu xuẩn.
Cho nên dù Trọng Huyền Thắng có nghĩ kiểu gì, cũng không nghĩ tới khả năng này.
Vương Di Ngô chính là đệ tử của quân thần, ngôi sao mới sáng nhất của Thiên Phúc Quân, đệ nhất Thông Thiên cảnh tự cổ chí kim, được rất nhiều người coi là Đằng Long đệ nhất thiên hạ, tương lai sáng ngời, tiền đồ vô lượng!
Y không phải loại thất phu cùng đường, không phải con thú rơi vào tuyệt cảnh, sao lại đi bỏ tất cả ra đánh cược thế kia?
Chính vì không thể nào như vậy, nên Trọng Huyền Thắng mới bị chậm phản ứng, ngay trong "Mộng hoa" - cửa hàng y phục Trọng Huyền Tuân tự kinh doanh.
Trọng Huyền Thắng đưa ra một quyết định cực kì chính xác: né tránh!
Nơi này không phải ở trong Thiên phủ bí cảnh, hắn không cần phải chiến đấu sống chết với Vương Di Ngô. Nơi này là Lâm Truy!
Nơi này là phố đông náo nhiệt nhất thành phố!
Chỉ cần động tĩnh chiến đấu vừa xuất hiện, sẽ có người tới xử lý rất nhanh. Chủ quản trị an nơi này là Bắc Nha Đô úy Trịnh Thế, vừa lúc có mâu thuẫn với Vương Di Ngô vì Trịnh Thương Minh.
Hơn nữa chuyện Địa Ngục Vô Môn ám sát Triệu Tuyên xảy ra còn chưa được bao lâu, trong thành Lâm Truy đang là trong thời điểm căng thẳng nhất. Lính cấm vệ, thậm chí cả cung vệ, nói không chừng đều sẽ phái người tới.
Hắn chỉ cần giữ được mạng, động tĩnh mà xuất hiện, tự nhiên sẽ có cường giả ra mặt khống chế Vương Di Ngô.
Nói chính xác, Vương Di Ngô nổi điên là chuyện tốt. Dám can đảm gây chuyện hành hung, tập sát đích tử của Trọng Huyền gia. Dù Trọng Huyền Thắng không để tâm, đi cáo trạng Tề Vương, thì cả Trọng Huyền gia cũng không ai dám bày ra cái chuyện đứng ở phe đối địch như vậy. Và cái kiểu chuyện chứng tỏ “xác lập phe đứng” này, chính là sự hủy diệt năng lực kiểm soát gia tộc của Trọng Huyền Tuân.
Chỉ cần một chuyện Vương Di Ngô đột nhiên ra tay muốn giết Trọng Huyền Thắng, ít nhất sẽ bị giam giữ ba năm, không khác gì chém đi một cánh tay của Trọng Huyền Tuân.
Như thế đến lúc Trọng Huyền Tuân rời khỏi Tắc Hạ Học Cung, hắn lại chiếm được ưu thế nữa.
Trọng Huyền Thắng suy nghĩ cực nhanh, chỉ trong tích tắc đã nghĩ xong tất cả.
Cho nên hắn lùi, lùi không hề do dự.
Cơ thể mập mạp đẩy văng tùy tùng sau lưng, đụng vỡ quầy hàng, một đường tông thẳng vào tường.
Lúc Trọng Huyền Thắng bay đi, Vương Di Ngô cũng bước vào.
Rời khỏi cửa, đi vào.
Y sải bước dài, một mình xông vào, cửa phòng, vách tường rõ ràng không hề di chuyển, thế nhưng lại như theo y cùng đè xuống, không đâu không có cảm giác bị áp bách, như có một bức tường đồng vách sắt, ùng ùng đẩy tới!
Không cần Trọng Huyền Thắng lên tiếng, những tùy tùng theo hắn tới, thi nhau xuất thủ.
Nuôi binh ngàn ngày, dùng tại nhất thời.
Lúc Trọng Huyền Thắng gặp nạn không xông ra, thì nuôi họ có ích lợi gì!
Thủy long ba, Diễm quang tiễn, Kim cương tù lung.... đạo thuật đủ sắc đủ màu thi nhau đánh ra.
Hai thanh kiếm, một cây chùy, một cây roi... đủ loại vũ khí mang theo đạo nguyên, dũng mãnh đánh tới.
Đối mặt người được Lâm Truy công nhận là đệ nhất thiên hạ Đằng Long - Vương Di Ngô, không ai dám giữ lực.
Mới bắt đầu chiến đấu, đã đạt tới cường độ đáng sợ.
Chưởng quỹ "Mộng hoa" chỉ huy bọn tiểu nhị trong tiệm lủi sang bên rút lui. Bọn họ không ngăn cản Trọng Huyền Thắng, cũng không ngăn cản Vương Di Ngô. Dù Vương Di Ngô làm ra quyết định gì, họ cũng không thể để mình liên lụy vào. Nhất định không thể để mình có một tí tẹo liên quan nào tới chuyện "Giết Trọng Huyền Thắng", bởi vì điều ấy sẽ khiến Trọng Huyền Tuân trăm miệng khó cãi!
Thế công trong nháy mắt bùng nổ, gần như cuốn bay cả gian phòng.
Vương Di Ngô, chỉ vung nắm tay lên.
Y chỉ đơn giản là giơ nắm tay lên, đề quyền, vung quyền.
Oanh!
Quang diễm bắn ra bốn phía, đồ vỡ bay tán loạn.
Tất cả thế công, bị một quyền đánh nát bấy!
Bước chân của y không hề dừng lại, quyền của y cũng vậy.
Tiếp tục cất bước, tiếp tục vung quyền.
Y chỉ vung ra một nắm đấm, nhưng trong mắt tất cả mọi người đều xuất hiện một quyền này.
Oanh!
Lồng ngực sụp xuống, đầu lâu vỡ nát, bụng bị đánh xuyên qua... Ngổn ngang rơi xuống đầy đất.
Chỉ một quyền.
Tất cả thủ hạ Trọng Huyền Thắng mang tới, đều mất mạng.
Trọng Huyền Thắng lúc này đã tông vỡ hai bức tường, sắp tông vào bức tường thứ ba, văng ra khỏi phòng.
Phanh!
Có tiếng vật nặng va vào nhau.
Bức tường đánh chặn cuối cùng, vốn chỉ là một bức tường thường, lúc này lại như thành đồng vách sắt. Trọng Huyền Thắng tông vào mà nó không sao, thậm chí còn bị bắn ngược trở lại!
Trọng Huyền Thắng có nhãn giới cỡ nào, hiểu ngay mình gặp phải cái gì.
"Vô Thanh Trảm Thủ Lệnh!"
Gọi là lệnh, nhưng thật ra lại là tên của một loại trận bàn.
Đây là loại trận bàn sử dụng trong Thiên Phúc Quân, tiểu đội thi hành chém đầu mới dùng được. Cái này là tuyệt phẩm nhất trong đó, pháp khí nhất lưu của quân đội! Cả Thiên Phúc Quân chẳng có mấy người còn hàng tồn.
Người bị "Trảm Thủ Lệnh" đánh dấu, không bao giờ thoát khỏi phạm vi bao phủ của "Trảm Thủ Lệnh" được.
Trừ phi chết trận, hoặc bị người cầm "Trảm Thủ Lệnh" giết chết.
Bên ngoài phạm vi của "Trảm Thủ Lệnh", người ta chỉ nhìn thấy mọi thứ như bình thường, do vậy mới có cái tên "Vô Thanh Trảm Thủ".
Trong lịch sử, không thiếu thí dụ tiểu đội tinh anh của Thiên Phúc Quân dùng thứ này chém đầu tướng địch, toàn vẹn lui về rồi, quân địch mới phát hiện chủ tướng đã bỏ mình.
Tuy là pháp khí dạng tiêu hao, nhưng cũng là trọng khí trong quân. Vương Di Ngô lại dám dùng nó để vây giết Trọng Huyền Thắng!
Trọng Huyền Thắng cười nhạt: "Lấy công mưu tư, dùng trọng khí trong quân để giết người Tề, đây chính là cái mà ngươi gọi là cái nhìn đại cục?"
Vương Di Ngô không đáp, mà quay hướng, đánh ra một quyền!
Nắm đấm nặng nề trút xuống.
Một quyền này, giết sạch đám tiểu nhị của "Mộng hoa", chỉ chừa một mình chưởng quỹ.
"Vương công tử, ngài..." Chưởng quỹ mặt như màu đất.
Nắm đấm của Vương Di Ngô dừng ngay trước mặt hắn, rồi dời đi. "Ta chỉ để bảo đảm không bị ảnh hưởng. A Tuân rất thích trang phục ngươi làm, ta sẽ không giết ngươi. Sang bên núp đi."
Lúc này, trong tiệm "Mộng hoa", trừ Vương Di Ngô, chỉ còn chưởng quỹ, Trọng Huyền Thắng, Thập Tứ, ba người sống. Trên cơ thể người nào, cũng có một ấn kí ánh sáng, viết chữ “Trảm”.
"Vô Thanh Trảm Thủ Lệnh" tối đa chỉ đánh dấu được ba người, người không bị đánh dấu, đều có thể tùy ý ra vào.
Để tránh có người chạy ra ngoài làm kinh động Bắc Nha, y quyết định giết sạch những người không đánh dấu được.
Vương Di Ngô xoay người lại, nhìn Trọng Huyền Thắng: "Bảo đảm A Tuân có y phục mình thích để mặc, chính là cái nhìn đại cục của ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận