Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2248: Thuyền con bập bềnh biển xanh, sóng vỗ tầng tầng lớp lớp

Đầu bếp của Võ An hầu phủ là do một lần Yến hiền huynh qua phủ dự yến tự mang theo - ban đầu tự mang rượu, về sau tự mang dụng cụ, rồi sau đó tự mang đầu bếp, đây cũng là minh chứng cho tình cảm ngày càng khăng khít với Yến hiền huynh.
Khương Võ An hầu tất nhiên không nỡ từ chối thịnh tình của bằng hữu, sau khi thưởng thức bữa tiệc ấy liền lập tức quyết định giữ người lại. Tay nghề của vị đầu bếp này quả thật phi phàm, từ khi vào phủ, Trọng Huyền Thắng càng ngày càng siêng năng lui tới.
Bởi phải xử lý chuyện Trương Lâm Xuyên thay mệnh Lôi Chiêm Càn, Trọng Huyền Thắng đã chỉnh đốn lại Lộc Sương quận một phen. Chỉnh đốn rất tốt, không nói đến những thứ khác, rượu ngon trong phủ Bác Vọng hầu và Võ An hầu càng uống càng nhiều, đã chất đầy cả hầm rượu.
Đam mê ăn uống tuy là chuyện thô tục, nhưng có thể thô tục như vậy cũng là một chuyện vui vẻ.
Khương Vọng, Hướng Tiền, Bạch Ngọc Hà, lại thêm cả Chử Yêu, ăn uống no say, tiếng cười nói không ngớt.
Chử Yêu không được phép uống rượu, ăn no rồi là bị đuổi đi luyện chữ.
Còn lại ba người, từ từ nhấp rượu, chậm rãi thưởng thức.
Đợi đến khi miệng đầy dầu mỡ, ánh mắt cũng có phần mông lung, Hướng Tiền cầm lấy khăn ăn lau miệng, uống cạn chén rượu còn sót lại, ợ một tiếng thỏa mãn rồi đứng dậy.
"Đi thôi!"
Hắn nói như vậy.
Giọng như kiếm rút ra khỏi vỏ, dứt khoát, sắc bén, quả quyết.
Khương Vọng không đứng dậy, chỉ ngước mắt nhìn tên này.
Bởi là gặp gỡ hảo hữu, cố ý không kiềm chế, giờ phút này men rượu đã ngấm đến ba phần.
Cười nhẹ nói:
"Ta còn tưởng ngươi sẽ ở lại giúp ta, giống như lúc trước ở Thanh Dương trấn... Vì sao?"
Gương mặt của Hướng Tiền ẩn trong mái tóc rối bời, mí mắt uể oải rũ xuống:
"Dũng khí của ta đã dùng hết rồi."
Không đợi Khương Vọng nói gì, xoay người lại, cười hô hố, ngạo nghễ bước ra ngoài:
"Lại đi dạo chơi thiên hạ, tích lũy chút dũng khí rồi quay lại!"
Bạch Ngọc Hà không biết vì sao Hướng lại Tiền như vậy, nhưng hắn tôn trọng quyết định của Hướng Tiền.
Giờ đây càng cần tôn trọng thái độ ngầm đồng ý của Khương Vọng.
Cho nên chỉ đứng dậy nói:
"Ta tiễn ngươi."
Còn Khương Vọng ngồi lại một mình, trong tay cầm bình rượu, chậm rãi uống cạn.
Lâm Truy đương nhiên là chốn phồn hoa.
Là trung tâm quyền lực của Đông Vực, là một trong những kinh thành hùng mạnh nổi danh thiên hạ.
Nơi đây long hổ tranh hùng, nơi đây thịnh thế phù hoa.
Nó có thể thỏa mãn mọi dục vọng của con người, nó có thể bao dung mọi tham vọng của nhân gian.
Đương nhiên xứng đáng để anh hùng hào kiệt tranh đoạt phong vân.
Nhưng với Hướng Tiền mà nói, vương đô của bá quốc này càng mang ý nghĩa sâu xa.
Vậy là ngày 16 tháng 11 năm 3921 Đạo lịch, Hướng Tiền, truyền nhân duy nhất của Duy Ngã Kiếm Đạo đương thời, lần đầu tiên trong đời đặt chân đến Lâm Truy.
...
...
Danh vọng càng lớn, càng khó tự do như xưa.
Lúc trước Khương Vọng xuyên qua quận phủ, mấy ai nhận ra hắn? Có thể ung dung tự tại.
Giờ đây muốn âm thầm lẻn đến Vân quốc gặp An An, độ khó cao hơn trước cả trăm lần.
Như lần này hắn cố ý ra biển, muốn đích thân cảm tạ Trúc Bích Quỳnh, cũng phải cân nhắc đến ý nghĩa chính trị mà thân phận Võ An hầu này đại diện.
Chỉ có thể ngụy trang đôi chút, lén lút như kẻ trộm.
Nhưng dù lặng lẽ đến đây, hắn cũng không gặp được Trúc Bích Quỳnh.
Bạch Ngọc Hà mang thư tay của Khương Vọng đến cửa cầu kiến. Thư thì nhận, nhưng Trúc Bích Quỳnh lại không xuất hiện, nói là đang bế quan.
"Thủ hạ của nàng chuyển lời, nói rằng đang trong giai đoạn tu hành then chốt, không tiện gặp khách."
Bạch Ngọc Hà đã hoàn toàn thích ứng với vai trò môn khách, bẩm báo như vậy.
Bản thân Khương Vọng quả thật không tiện xuất hiện ở Nguyệt Nha đảo.
Công khai xuất hiện sẽ khiến người ta căng thẳng, giấu đầu lòi đuôi lại càng khiến người ta cảnh giác.
Cho nên đành phải dừng trên biển, để Bạch Ngọc Hà đi đưa thư cầu kiến.
Lần trước đến quần đảo gần biển, Trúc Bích Quỳnh cũng nói rằng chưa phải lúc gặp mặt. Nhưng đến lần này Khương Vọng mới phát hiện ra, dường như Trúc Bích Quỳnh đang cố ý tránh mình... Lúc đuổi giết Lý Đạo Vinh, sao lại không thấy tu hành là quan trọng?
Hắn không biết Trúc Bích Quỳnh nghĩ như thế nào. Sau khi ra khỏi bí cảnh Thiên Phủ, Trúc Bích Quỳnh không còn là cô bé liếc mắt một cái là người ta có thể nhìn thấu nữa. Chỉ có hai lần chủ động giúp đỡ hết mình vẫn còn chứng minh được tình hữu nghị trước kia.
Chắc chắn Trúc Bích Quỳnh có lý do của nàng. Khương Vọng cũng chỉ đành chấp nhận. Đâu thể chặn ngay trước cửa nhà người ta được? Nếu không cẩn thận, Điếu Hải Lâu sẽ tưởng rằng hắn lại muốn một trận đấu trên Thiên Nhai đài.
Võ An hầu chặn cửa và Khương Thanh Dương chặn cửa là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Một phán đoán sai lầm, không chừng Điếu Hải lâu và Quyết Minh đảo sẽ trực tiếp giao chiến...
Nói đến bản thân hắn, từ khi ra biển lần lữa, đáng lẽ ra nên tìm vị Trần Trị Đào của Điếu Hải lâu, kẻ "tiếc rằng không sinh muộn hơn 15 năm" để luận bàn một chút. Nhưng nể mặt Trúc Bích Quỳnh, hắn cũng không gây sự.
Trần Trị Đào bây giờ... không phải là đối thủ của hắn. Thậm chí nhìn khắp Điếu Hải Lâu, dưới Tứ đại Tĩnh Hải trưởng lão, hắn tự tin có thể quét ngang.
"Vậy thì đi thôi."
Hắn nói với Bạch Ngọc Hà.
"Tiếp theo chúng ta đi đâu?"
Bạch Ngọc Hà hỏi.
Lúc này thuyền nhỏ bồng bềnh trên biển xanh, sóng triều rì rào lớp lớp. Khương Vọng đầu đội nón lá, đứng một mình trên mũi thuyền, thản nhiên nói một câu:
"Vạn Yêu Chi Môn."
...
Tu sĩ siêu phàm hưởng thụ tài nguyên siêu phàm của thế gian, tất nhiên cũng phải gánh vác trách nhiệm siêu phàm. Đương nhiên, không phải mỗi tu sĩ đều có ý thức như vậy.
Cũng chỉ sau khi thể chế quốc gia hưng thịnh, một số trách nhiệm siêu phàm mới trở thành nhận thức chung, chứ không phải chỉ do đạo đức bản thân thúc đẩy.
Rất nhiều người đều cảm thấy, tu vi của mình có được như ngày nay, đều là do tự mình từng bước tu hành mà lên, dựa vào nỗ lực của bản thân, không hề nhận được sự giúp đỡ nào, tất nhiên cũng không cần báo đáp thế giới.
Nào ngờ "thế gian an ổn" chưa bao giờ là điều đương nhiên. Việc hắn có thể an ổn tu hành, bản thân đã là kết quả phấn đấu của vô số người.
Ở Đông Vực, mỗi tu sĩ Ngoại Lâu cảnh đều có trách nhiệm ra biển. Còn ở Tề quốc, mỗi vị tu sĩ Thần Lâm, ít nhất phải tham gia trấn thủ Vạn Yêu Chi Môn một tháng. Đương nhiên Khương Vọng sẽ không trốn tránh trách nhiệm của mình.
Như mọi người đã biết, lịch sử của Vạn Yêu Chi Môn có thể truy ngược dòng đến thời thượng cổ. Vị trí của Vạn Yêu Chi Môn nằm ở Trung Vực, đã bị trấn áp dưới Thiên Kinh thành.
Nhưng từ rất sớm trước đó, Thiên Kinh Thành đã không còn là lối vào duy nhất của Vạn Yêu Chi Môn. Sớm nhất đương nhiên là Cảnh Thái Tổ xây dựng Thiên Kinh thành trên Vạn Yêu Chi Môn, cũng lập nên đại đế quốc trung ương Đại Cảnh hùng mạnh nhất. Được tôn là "Có triều đình Cảnh, Thiên tử thủ quốc môn."
Trước đó cũng có một số quốc gia tự xưng là "quốc", nhưng thể chế đều khó gọi là hoàn thiện, không khác gì với thời đại bộ lạc, càng không nhìn ra chỗ nào vượt trội hơn tông môn... Rải rác không có thành tựu gì.
Cảnh Thái Tổ là người đầu tiên lập nên đế quốc với chế độ đầy đủ, chính thể rõ ràng, tận dụng tối đa dòng chảy nhân đạo vào lúc đó, mới khiến thiên hạ noi theo. Thể chế quốc gia từ đó mà hưng thịnh.
Những câu chuyện này đều được ghi chép tỉ mỉ trong "Sử Đao Tạc Hải". Còn "Cảnh Lược" quyển ba cũng miêu tả chi tiết, Cảnh Văn Đế sau khi nắm quyền, đã liên minh thiên hạ như thế nào, chia cắt lợi ích Vạn Yêu Chi Môn ra sao.
Nhưng theo dòng chảy lịch sử, thời đại diễn biến, các quốc gia thiên hạ phát triển. Các đại quốc như Dương, Sở, Tần, vai trò họ phát huy ở sau Vạn Yêu Chi Môn đã không thua kém Cảnh quốc là bao, mà đổ máu đổ mồ hôi lại nhiều hơn, thu hoạch được kém xa.
Trong hiện thực khách quan, Cảnh quốc đã không được phép độc chiếm con dao phân chia lợi ích. Vì vậy mà có sự kiện "Thiên tử Ngũ quốc hội họp tại Thiên Kinh" lừng lẫy trong sử sách.
Theo ghi chép trong "Cảnh Lược" quyển năm, đây là một đoạn chuyện xảy ra vào thời Cảnh Khâm Đế... Nói rằng trước khi Hoàng Hà hội khai mạc, thiên tử của ngũ đại bá quốc trực tiếp dùng pháp thân giáng lâm bên ngoài Thiên Kinh thành, chỉ đích danh Cảnh Thiên Tử, yêu cầu bàn bạc lại trách nhiệm của các nước với Vạn Yêu Chi Môn.
Sự việc này trực tiếp khiến Cảnh quốc tỉnh khỏi giấc mộng đẹp nắm giữ thiên hạ. Xử lý không tốt thì kết quả sẽ là Dương, Sở, Tần, Kinh, Mục, thiết kỵ năm nước đạp vào Thiên Kinh thành, đại quân năm nước cùng thảo phạt Trung Vực.
Sử ghi: Sắc mặt Hoàng đế như thường, đứng tại chỗ vạch ngang núi sông, chia cắt càn khôn, cùng chư vị Thiên tử bàn bạc đại sự phạt yêu. Xong việc trở về, mặt trắng như tờ giấy, sắc máu rút sạch, ngón trỏ còn run rẩy. Đêm đó, khóc ở Thái miếu.
Trong việc lớn này, cách Dương, Sở, Tần, Kinh, Mục hợp tác ra sao, "Sử Đao Tạc Hải" không có tổng kết miêu tả rõ ràng, bỏ qua quá trình mà chỉ tập trung vào kết quả và ảnh hưởng của sự việc. Nhưng trong sử sách riêng của từng nước, có thể tìm thấy một góc của bức tranh. Người có tâm có thể nhìn ra toàn cảnh.
Phải nói rằng, Tư Mã Hành có thể viết ra đoạn sau về Cảnh Khâm Đế, cái gì mà mặt trắng như giấy, cái gì mà đêm khuya khóc trong miếu... quả thật là có bản lĩnh. Có thể biết những điều này, tìm ra chứng cứ để xác nhận, là một loại bản lĩnh. Dám viết ra, viết tỉ mỉ như vậy, lại là một loại bản lĩnh khác.
Đáng để hắn được hưởng đại danh, dùng bộ "Sử Đao Tạc Hải" này vượt qua tất cả các bậc tiên hiền sử gia trong lịch sử, trở thành người đứng đầu.
Khi đó người đại diện Đông Vực vẫn là Thiên tử Dương quốc. Đương nhiên sau này tất cả đều do Tề quốc tiếp quản. Mà quá trình Tề quốc tiếp quản, tất nhiên cũng không phải sóng êm gió lặng, ngươi tốt ta tốt. Những phần lợi ích của Dương quốc, đều là Tề thiên tử ngày nay cùng với văn võ Tề quốc, từng chút một giành lại cho Đông Vực.
Đó là chuyện sau này, tạm thời chưa nhắc tới. Từ sau lần "Thiên tử Ngũ quốc hội họp tại Thiên Kinh", quyền khống chế Vạn Yêu Chi Môn từ Cảnh quốc độc quyền, biến thành sáu cường quốc cùng cai trị. Thiên hạ lục cường, không ai được phép thể tự ý đóng mở. Ít nhất phải có ba nước đồng ý, mới có thể thay đổi trạng thái của Vạn Yêu Chi Môn.
Cũng bắt đầu từ lúc đó, Vạn Yêu Chi Môn mở ra năm cửa phụ, chia ra đặt ở quốc cảnh ngũ đại bá quốc.
Từ đó về sau, quân đội của năm đại quốc khác cũng có thể từ quốc cảnh nhà mình trực tiếp tiến vào trong Vạn Yêu Chi Môn mà không cần phải tụ tập ở Trung Vực, đi dưới mí mắt Cảnh Quốc, mặc cho Cảnh Quốc kiểm duyệt, lo lắng Cảnh Quốc lật mặt khi nào.
Quy tắc của Hoàng Hà hội cũng vẫn kéo dài đến nay. Sau này lấy thành tích của Hoàng Hà hội để phân chia lợi ích sau Vạn Yêu Chi Môn, đã thành lệ cũ.
Cửa phụ của Vạn Yêu Chi Môn Tề Quốc mở ra ở đầu nguồn sông Truy.
Truy của sông Truy chính là Truy của Lâm Truy.
Từ đó có thể thấy được tầm quan trọng của dòng sông này.
Tuy nhiên, hình như ở Tề quốc, sự tồn tại của nó không quá rõ rệt, không giống như Vị Thủy ở Tần quốc ai ai cũng biết.
Đó là bởi vì từ xưa đến nay nó chưa từng mở ra cho bách tính bình thường, cho đến bây giờ vẫn cấm ngư dân đánh bắt, thậm chí không cho phép người ta đến gần nhánh sông chính, từ nơi cực xa đã thiết lập cửa quan, có nhiều chỗ trực tiếp dùng trận pháp che lấp.
Sông Truy quan trọng mà thần bí.
Mọi người cảm thụ được nó, cảm giác thân cận với nó, phần lớn là thông qua các nhánh sông của nó lan tràn trong quốc cảnh Đại Tề. Thí dụ như Thâm Châu hà ở Bối quận.
Sông Truy là con sông lớn hiếm thấy độc lập bên ngoài hệ thống sông Trường Hà, bản thân tạo thành một hệ sông, đi về phía đông vào biển, khí thế hùng hồn.
Trên thực tế, nếu thủy quân Tề quốc muốn đưa đại đội ra biển sẽ không thông qua bến tuyền Lâm Hải quận, mà trực tiếp đi cửa biển sông Truy. Chỉ là nó là địa điểm quân sự quan trọng nên không mở cho dân gian.
Khương Vọng quay lại từ Nguyệt Nha đảo, thuyền nhỏ đi thẳng tới, chính là đi qua bến cảng này.
Trường Tế thủy trại là tên của tòa thủy trại này trên thượng du sông Tủy, cách Đế Đô một khoảng rất xa, vị trí nằm trong phạm vi Tế Xuyên quận.
Phía bắc của trại này giáp Nhạc An, phía nam nhìn về Kiều Sơn. Đi về phía tây không xa chính là Thu Dương quận của Trọng Huyền gia, mà phía đông nhìn ra Lâm Truy.
Đây cũng là lần đầu tiên Khương Vọng đến nơi này.
Trước đó hắn tuyệt đối không nghĩ tới nơi này lại cất giấu một Vạn Yêu Chi Môn.
Cũng như hắn không ngờ tới người phụ trách thủy trại và tòa Vạn Yêu Chi Môn này bây giờ lại là là Triều Nghị đại phu Tống Dao.
Vị Triều Nghị đại phu này vừa mới thông qua con gái môn sinh kết thông gia với phủ Sóc Phương Bá, bắt đầu mắt đi mày lại. Nhưng chưa hết năm nay, hỉ khí hôn lễ còn chưa tan thì cây cầu nối liền hai thế lực chính trị đã bị chặt đứt...
Tuy nói hợp tác giữa hai phe thế lực chính trị sẽ không sụp đổ dễ dàng như vậy, nhưng cái chết của Bảo Trọng Thanh chắc chắn sẽ khiến Tống Dao tự mình đến tham dự hôn lễ vô cùng bất mãn.
Có phải Bảo Trọng Thanh nhất định phải chết hay không?
Nếu nói kết cục của Bảo Trọng Thanh đã được định trước thì ý nghĩa của hôn lễ ở đâu? Tống Dao đích thân tới dự có ý nghĩa gì?
Chẳng lẽ chỉ để Bảo Trọng Thanh an tâm sinh con trai hay sao?
Chỉ là chỉ là hạnh phúc của một nữ nhi môn sinh như Miêu Ngọc Chi, cũng không phải không thể hi sinh, nhưng có cần thiết để Tống Dao Chân Nhân tự mình đưa đến tận cửa hay không?
Đây là một loại tổn hại đối với thể diện của Tống Dao.
Trọng Huyền Thắng đã từng âm thầm suy đoán rằng, chắc chắn Sóc Phương bá Bảo Dịch phải nhượng bộ lợi ích gia tộc mới có thể cứu vãn được tình thế. Gã còn muốn ăn hôi một chút, dù sao gã cũng là hảo hữu của Bảo Trọng Thanh khi còn sống, đã đích thân tới tế lễ, kiếm cơm ăn là điều tất nhiên...
Nhưng bên Sóc Phương Bá phủ vẫn không thấy động tác thực tế, bên phía Tống Dao cũng gió êm sóng lặng.
Trọng Huyền Thắng suy đoán biện pháp giải quyết của Bảo Dịch có thể là triển khai dưới hình thức cá nhân, liên quan đến bí mật cấp Động Chân... Còn tức giận bất bình hồi lâu, nói thẳng bá phụ Bảo gia quá lãng phí tài nguyên, Tống Chân Nhân không khó dụ như vậy.
Nhưng điều Khương Vọng không ngờ nhất chính là Tống Dao trước đây chưa từng gặp mặt, câu đầu tiên hắn nói lại là thảo luận về hai chữ "Trường Tế" của Trường Tế thủy trại.
Trường Tế thủy trại nằm ngang trên thượng du sông Truy, kết cấu sử dụng cả gỗ và đá, bổ trợ bằng sắt đúc, phong cách tổng thể hùng vĩ bao la, nhìn từ xa như một con cự thú hung hãn, uy nghiêm mang khí phách nuốt trọn biển cả.
Lúc đó Tống Dao đứng ngoài cửa thủy trại, ngẩng đầu nhìn hai chữ "Trường Tế" như rồng rắn uốn lượn.
"Võ An hầu có biết hai chữ này do ai viết không?"
Hắn hỏi như vậy.
Đương nhiên Khương Vọng không biết, thành thật đáp:
"Xin thứ lỗi cho sự nông cạn của ta... Ngay cả Trường Tế thủy trại này cũng là lần đầu được đến, cái tên này cũng là lần đầu nghe thấy."
"Vị trong Thanh Thạch cung kia."
Giọng nói của Tống Dao rất bình tĩnh, nhẹ nhàng.
Nhẹ nhàng như đang dạy Khương Vọng đọc hai chữ "Trường Tế" này.
Nhưng trong tai Khương Vọng lại như sấm sét nổ vang.
Ngươi đưa mắt nhìn lên phía trên thủy trại, các tướng sĩ thủy quân đang nghiêm ngặt tuần tra. Dường như không nghe thấy gì, có lẽ thực sự không nghe thấy gì.
Khương Vọng cũng làm như không nghe thấy gì, rời khỏi thuyền nhỏ, tiếp tục bước đi về phía thủy trại.
Thống lĩnh thị vệ Phương Nguyên Du của hắn đã nhận lệnh điều động từ Chính Sự Đường, dẫn theo đội vệ sĩ hai trăm người sớm đợi sẵn gần thủy trại. Bạch Ngọc Hà đã đi trước một bước để điều người.
Lúc này ở bên ngoài thủy trại, trên vạn khoảnh sóng biếc, chỉ có Tống Dao sánh vai cùng ngươi.
"Kinh ngạc à?"
Giọng nói của Tống Dao bình tĩnh, ngữ điệu êm tai nói:
"Thủy quân nước ta đã trải qua vị đó chỉnh đốn mới thực sự hùng mạnh hẳn lên. Mấy trận ác chiến trên Quyết Minh đảo đều có vị đó tham gia. Cho nên trên dưới triều đình vẫn có rất nhiều người công nhận người đó. Chỉ là thời thế đổi thay, đã không còn mấy người nhớ tới. Năm đó người đó phạm sai lầm nghiêm trọng trong vấn đề Hạ quốc, bởi vậy lại gây ra một loạt ứng phó sai lầm, khiến người đó hoàn toàn bị chôn vùi, cũng khiến bệ hạ không thể sớm rời ngôi để siêu thoát... Thời thế tạo anh hùng."
Phải công nhận là Tống Dao kể lịch sử rất hay.
Nhưng Khương Vọng chỉ bình tĩnh nói:
"Điều khiến ta kinh ngạc không phải những chuyện này, mà là... tại sao Tống đại phu lại nói với ta những điều đó?"
"Ồ, chỉ là thuận miệng thôi."
Tống Dao cười:
"Hy vọng không làm Võ An hầu sợ hãi."
"Ta cũng từng đi tới bên ngoài Thanh Thạch cung."
Trong tiếng quát tháo của các tướng sĩ thủy trại cùng tiếng ròng rọc từ từ hạ cửa trại bằng tinh cương, Khương Vọng thản nhiên nói:
"Không thấy có gì đáng sợ."
Rầm!
Cửa trại bằng tinh cương khắc trận văn hoàn toàn hạ xuống, biến thành cầu nối, song song với mặt nước.
Sóng khí khổng lồ đẩy gợn sóng nước ra xa, lan tỏa từng vòng từng vòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận