Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 237: Như ngươi nhìn thấy

"Đúng vậy, Thiên Hạ Lầu chính là tổ chức nát như vậy đó. Ngươi giỏi thì ngươi tự làm đi!"
Tô Tú Hành dùng cả hai tay ra bắt, miệng không nhượng bộ chút nào: "Dù sao lão tử cũng không có ý định quay về."
Nhưng thứ quờ được, đều là hư vô.
Những thứ hắn bắt được, đều là ảo ảnh, Thiên Thanh Vân Dương, đã biến mất khỏi tầm mắt hắn rồi.
Cùng lúc này, những dòng nước chảy xiết quấn lại, giăng ngang khắp nơi, trong nháy mắt đã phong tỏa vị trí của Tô Tú Hành.
Hắn phải dùng ba luồng phong nhận không ngừng xoay tròn để bảo vệ quanh người, mới không bị trói lại.
Phong nhận và dòng nước không ngừng va chạm với nhau, nguyên lực hành phong và nguyên lực hành thủy thi nhau băng tán.
Hồ Thiểu Mạnh dùng ảo thuật che mắt thị giác của Tô Tú Hành, còn hắn vẫn nhìn thấy Thiên Thanh Vân Dương hoạt bát linh động.
Chân đạp dòng nước chảy xiết tăng tốc vọt tới, đồng thời phân ra một dòng nước bắn tới khóa lấy Thiên Thanh Vân Dương.
Nhưng hắn chợt giật mình, vì con Thiên Thanh Vân Dương cũng chợt biến mất khỏi tầm mắt hắn!
Cũng đã bị ảo thuật che giấu!
Trúc Bích Quỳnh!
Mặc dù thân hình Trúc Bích Quỳnh cũng bị ảo thuật che đi cùng với Thiên Thanh Vân Dương, nhưng Hồ Thiểu Mạnh đương nhiên biết đối thủ của mình là ai.
Cũng xuất thân từ Điếu Hải Lầu, đương nhiên hắn biết, ảo thuật không đơn giản chỉ là che giấu phương hướng. Nếu lúc này hắn lấy vị trí đã ghi nhớ trước đó để bắt Thiên Thanh Vân Dương, thì nhất định sẽ chỉ bắt được khoảng không.
Bởi vì vị trí mà hắn.
“ghi nhớ”, đã không còn là vị trí mà hắn đã nhớ nữa.
Cùng là Thông Thiên cảnh, nhưng cả thực lực lẫn kinh nghiệm, hắn đều mạnh hơn Trúc Bích Quỳnh.
Chỉ cần cho hắn một chút thời gian, hắn sẽ phá được ảo thuật trình độ này.
Nhưng thứ hắn thiếu nhất bây giờ chính là thời gian.
Đạo thuật cấp Giáp dòng xích nước này là một trong những lá bài tẩy của hắn. Nhưng nếu hắn tập trung đi phá giải ảo thuật, chỉ dựa vào đạo thuật bản thân, chưa chắc sẽ tiếp tục giữ chân được tên sát thủ kia.
Sau khi Tịch Tử Sở phát hiện Hồ Thiểu Mạnh ở Gia Thành chỉ là ảo ảnh, nhất định sẽ chạy tới đây.
Ngoài cửa hầm mỏ, một khi Khương Vọng và người mang mặt nạ xương heo đã phân ra thắng bại, cũng sẽ không ai đứng yên nhìn một bảo vật như này bị lấy đi ngay dưới mắt.
Cho nên, hắn không thể từ từ...
Thời gian!
"Ngươi biết tại sao Trúc Tố Dao trở nên buồn bực không vui, dễ trở nên nóng nảy không?"
Hồ Thiểu Mạnh đứng trên dòng nước chảy xiết, la lớn: "Vì sau khi lấy được nguyên âm của nàng ta, ta đã chán nàng ta!"
"Cái đồ Bồ tát Thánh Nữ cả ngày giả vờ giả vịt, tự cho mình là đúng đó, thường ngày tẻ nhạt thiếu thú, lên giường cũng quả đạm vô vị."
"Ta chỉ đi tìm một niềm vui thú khác, là lập tức đổi sắc mặt."
"Có thể thấy nóng nảy cực đoan mới là bản tính của nàng ta, sự dịu dàng hiền lành chỉ là giả tạo. Không phải nàng ta thay đổi, mà là trở về với bản tính thật sự. Ngươi nên cảm ơn ta mới đúng!"
"Thường ngày bị ngươi làm phiền, nàng ta phải che giấu bản tính, khổ cực lắm đó!"
Những dòng xích nước ngang dọc tới lui, Hồ Thiểu Mạnh vừa phân tâm áp chế Tô Tú Hành, vừa quan sát xung quanh.
Lời lẽ tuôn ra ngày càng tàn nhẫn: "Nàng ta bị kẹt ở cửa thiên địa, cũng là do ta động tay chân! Ai bảo nàng ta đòi trả thù ta! Đáng đời đạo đồ bị đoạn tuyệt, đáng đời chết trong Thiên Phủ bí cảnh!"
Nói xong, hắn cười nhạt, chân đạp dòng xích nước dưới chân, nhảy vọt lên: "Tìm được ngươi rồi!"
Người còn ở giữa không trung, dưới chân sóng to dậy lên cuồn cuộn.
Sóng lớn vọt lên không, đan nhau thành bầy rắn nước chằng chịt, ầm ầm phóng tới.
Trúc Bích Quỳnh rốt cuộc không còn giữ vững được tâm cảnh, không còn giữ được ảo thuật hoàn mỹ, để lộ hành tung.
Nàng hận!
Người tỷ tỷ nàng yêu thương nhất kính trọng nhất, lại bị người nam nhân mà mình yêu thương nhất tổn thương như vậy, làm nhục như vậy!
Thấy Hồ Thiểu Mạnh vọt tới, nàng dứt khoát bỏ luôn ảo thuật, dồn toàn lực vào đánh nhau.
"Ta giết ngươi!"
Ngay lúc này, tốc độ hoàn thành đạo thuật của nàng đã vượt qua bất kì lúc nào khác trong quá khứ.
Lại có sóng lớn cuộn lên, lại có rắn nước chạy vội.
Cùng một đạo thuật cuồng triều giống nhau.
Lấy công đối công, lấy thuật đối thuật.
Nàng từ bỏ tất cả phòng ngự và trốn tránh, quyết tâm đồng quy vu tận với Hồ Thiểu Mạnh...
Chiến đấu!
Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Hai đạo thuật độc môn của Điếu Hải Lầu chính diện đụng vào nhau.
Rầm!
Cả hai đều bị thủy hành nguyên lực mãnh liệt cuốn bay.
Trúc Bích Quỳnh bay ngược ra sau.
Trong cơn bão sóng do thủy hành nguyên lực giải tán, chợt có một bàn tay ướp sũng thò ra, hướng thẳng về phía Trúc Bích Quỳnh, nhắm vào gương mặt tươi xinh nhưng đầy thù hận, đau khổ và tức giận đó.
"Liên lụy tỷ tỷ ngươi quá lâu! Nhỏ yếu là lỗi lớn nhất của ngươi!"
Hồ Thiểu Mạnh quát lạnh.
Năm tia nước nhọn hoắt như mũi kim từ đầu năm ngón tay bắn ra.
Trong chớp mắt, thời gian như dừng lại.
Một tiếng kiếm khí khẽ vang.
Một kiếm như lưu tinh cản nguyệt, cầu vồng xuyên nhật, chợt rơi xuống.
Khương Vọng cầm kiếm hạ xuống chắn ngay giữa Trúc Bích Quỳnh và Hồ Thiểu Mạnh.
Mái tóc dài được cột đơn giản, một lọn tóc mai nhẹ nhàng bay xuống, dán vào gò má góc cạnh xương xương.
Trường kiếm nhỏ máu, năm đoạn ngón tay rơi xuống.
Năm tia nước chói tai sau đó mới từ từ phản ứng, ngay khi đến sát mặt Trúc Bích Quỳnh thì như con rắn nhỏ đột nhiên mất mạng, bỗng dưng rơi xuống đất.
"A!"
Đến tận lúc này, Hồ Thiểu Mạnh mới thốt ra một tiếng kêu đau đớn.
Kể lại trước đó, ngoài cửa hầm mỏ, người mang mặt nạ xương heo sử dụng Bạo thực chi lực.
Bí pháp Bạch cốt mười hai thần tướng, bị gã ta luyện sai đường, dù trở nên vặn vẹo nhưng không bị mất đi sự cường đại.
Bạo thực chi lực mạnh mẽ điên cuồng xé tất cả.
Bạo thực chi lực giúp gã mạnh mẽ, nhưng cũng làm gã trở nên điên cuồng.
Gã như một con thú điên, không chỉ muốn nuốt chửng đối thủ trước mặt, mà còn muốn nuốt cả hầm mỏ, tất cả cỏ cây đất đá.
Khương Vọng, nhìn thẳng vào đối thủ.
Hận ư?
Làm sao không hận.
Giận ư?
Đâu chỉ là giận.
"Ngươi hỏi, ta có hận ngươi nhiều không..."
Khương Vọng nhẹ giọng nói.
Trên đỉnh đầu, vương miện kinh cức lóe lên rồi biến mất.
Bàn tay bắt pháp quyết xong, ấn lên chuôi kiếm.
Bí mật hầm mỏ Hồ thị chờ đợi đã lâu nay đã được mở, Thiên Thanh Vân Dương đã xuất thế.
Khương Vọng cũng không cần phải giấu giếm nữa.
Hồi đó ở Thiên Phủ bí cảnh, hắn đã là cường giả Thông Thiên cảnh cao cấp, ở Nam Diêu thành đánh thắng hoàng tử Đại Tề Khương Vô Dong.
Tốc độ tiến bộ của hắn, ngay cả Trọng Huyền Thắng cũng còn phải thán phục, tự thẹn không bằng.
Ngày nào đêm nào, mỗi một giây một phút, hễ có thời gian, là hắn đều tu hành, đều cố gắng.
Sự mạnh mẽ của hắn, là do tích lũy từ từ mà có, từng chút từng chút.
Bạo thực chi lực điên cuồng lôi xé, Trương Hải ôm cột cửa mà cũng vẫn đung đưa, lảo đảo muốn ngã.
Áo Khương Vọng cũng muốn bay ra khỏi người, nhưng hai chân hắn vẫn đứng yên.
Như cây tùng cắm rễ trên núi cao.
Như đá ngầm đứng ngạo nghễ giữa sóng triều.
Mộc khí điên cuồng sôi trào, nhiễu loạn ngũ hành trong cơ thể của người mang mặt nạ xương heo.
Quan miện kinh cức chồng thêm Phược Hổ, cùng ép đến.
Khiến người mang mặt nạ xương heo bị mất khống chế trong nháy mắt.
Có lẽ chỉ có nửa hơi, hoặc nửa hơi cũng không tới.
Khương Vọng đã bay lên, từ bỏ chống cự, để mặc cho Bạo thực chi lực kéo mình đi.
Hắn chẳng những không kháng cự, ngược lại còn theo thế, gia tăng tốc độ.
Thoáng cái đã tới nơi.
Người tới, kiếm liền tới.
Hắn xuất một lèo ba kiếm!
Trường Tương Tư rít dài!
Hận yêu mộng tưởng, như trời như trăng. Nhật nguyệt kinh thiên, cố hương vĩnh diêu.
Kiếm thứ nhất, nhật nguyệt tinh thần chi kiếm.
Những gì nghe thấy nhìn thấy, những gì đã trải qua trên suốt dọc đường đến hôm nay, mọi nguyên mọi cớ.
Kiếm thứ hai, sơn xuyên hà lưu chi kiếm.
Nhân thế ta tới thế nào, như ở trong biển khổ.
Người đến người đi.
Biển người, đã mờ mịt.
Kiếm thứ ba, biển người mờ mịt chi kiếm.
Kiếm quang, kiếm quang mãnh liệt, kiếm quang sáng chói.
Sáng rực chói mắt, kiếm quang đẹp đẽ rạng ngời!
Tất cả kiếm quang cùng nổ vang trong nháy mắt, cuốn vào trong cái miệng há to của người mang mặt nạ xương heo, cuốn qua thân người mang mặt nạ xương heo.
Kiếm quang cuốn qua, người không còn nữa.
Khương Vọng thu kiếm, xoay người.
Chỉ để lại một câu: "Như ngươi nhìn thấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận